Anh chỉ vào bản đồ nói: "Tôi muốn quyền khai thác của cả hai mỏ dầu và một mỏ đất hiếm này"
"Hả? Cậu muốn cả sao?"
Tống Dĩnh không hiểu ý của Tần Minh.
Nếu là hợp tác thương nghiệp đàng hoàng, chính khách của nước bọn họ làm sao có thể nhường lại miếng bánh lớn như vậy? Nếu bọn họ cứng rắn xông tới, quân đội chính quy của đối phương sẽ xem bọn họ là người xâm lược, đến lúc đó chi phí quân đội sẽ tăng lên lại còn danh không chính ngôn không thuận.
Tần Minh nói: "Sau khi chúng ta xử lý quân phản loạn sẽ tìm một nhóm người giả mạo quân phản loạn khống chế ba chỗ đó, ban ngày làm việc, buổi tối xuất hàng, như vậy đất hiếm và dầu mỏ đều là của chúng ta.
Còn về phần nhà họ Tần cũ, cô trao đổi với bọn họ nói mỏ dầu đã bị chúng ta khống chế, bọn họ chẳng những cần phải người qua làm việc, còn phải chia một nửa lãi cho chúng ta, nếu không chia thì chẳng có phần gì cho bọn họ nữa."
"Nếu nhà họ Tần cũ tố cáo với chính quyền Merial, chúng ta lại tranh cãi với bọn họ và kéo dài càng lâu càng tốt, qua ba năm, bảy năm lại nói sau.
Trong thời gian này, chúng ta có thể kiếm được chừng nào hay chừng đó."
"Nếu cục diện ổn định, chúng ta sẽ bồi dưỡng cho quân phản loạn và người của phe chống đối lên nắm chính quyền, chúng ta vừa khai thác dầu và đất hiếm vừa để quân phản loạn kiếm tiền cho mình.
Sau đó, chúng ta nâng đỡ một công ty con ở nước cộng hòa Merial để tẩy trắng số tiền kiếm được, thông qua cách hợp pháp lấy đất hiếm và mỏ dầu qua"
"Dù sao một khi những nơi đó nổi loạn thì tám năm, mười năm cũng chưa chắc ổn định được, cũng đủ cho chúng ta thu xếp việc này chứ?"
Tống Dĩnh trợn mắt há hốc mồm.
Cô ta hoàn toàn kinh ngạc tới ngây người trước lòng tham của Tần Minh, hơn nữa ý tưởng này cũng quá lưu manh.
Đây quả thực là dùng bạo lực chơi gái không mất tiền.
Cứ như vậy, chi phí trong giai đoạn đầu thật ra rất thấp, lợi nhuận trong giai đoạn sau lại cực lớn.
Tuy vẫn có nguy cơ về tình hình bệnh dịch nhưng không phải không thể khống chế được.
Tần Minh suy nghĩ một lát mới nói: "Cô tính qua xem ba mảnh đất này có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
Tổng Dĩnh vội vàng bắt đầu tính toán.
Sau một lúc, cô ta nói: "Cậu chủ, căn cứ vào tài liệu công khai, hai mỏ dầu này có tổng sản lượng lên tới ba tỷ tấn, trừ đi các chi phí thì đại khái một lít dầu sẽ lời được hai nhân dân tệ, dự kiến kém nhất là sáu nghìn tỷ.
Mà xuất khẩu đất hiếm ít nhất cũng phải mười nghìn tấn, hàng năm sẽ có lợi nhuận lên tới hàng trăm tỷ đô la"
Nếu người khác nói những lời này chính là nằm mơ giữa ban ngày, chém gió lên tới trời nhưng đối với Tần Minh lại giống như chỉ điểm giang sơn.
Không có cách nào, ai bảo sau lưng anh là tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ đế quốc doanh nghiệp có thể gây hỗn loạn nền kinh tế trên toàn thế giới, còn anh chính là Boss lớn nắm quyền cao nhất.
Tống Dĩnh sẽ bàn bạc chi tiết về chuyện Tần Minh dặn dò, nói chung không thể thiệt, sẽ kiếm được một khoản lớn.
Làm vậy xem như có thể ăn nói được với Triệu Tụng Lễ và Tần Mặc.
Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ không thể dẹp yên đám phản loạn trong nước mà ông ta đầu tư ngay lập tức nhưng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Đến lúc đó, vấn đề khủng hoảng kinh tế của ông ta tất nhiên cũng được giải quyết, cùng lắm là kiếm ít hơn một chút.
Tần Minh căn dặn xong, Tổng Dĩnh cũng rời đi.
Cô ta sẽ không xử lý chậm trễ bất kỳ chuyện nào mà anh căn dặn.
Tống Dĩnh đi rồi, Tần Minh nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ đi ship đồ.
Cho dù anh đã không thiếu tiền nữa nhưng xuất phát từ thỏa thuận trong hợp đồng, anh vẫn sẽ làm hết một tháng.
Tần Minh tới cửa hàng thì thấy Nhiếp Hải Đường đã đi ship đồ trước.
Anh đạp xe bắt đầu làm việc.
Tần Minh cầm đồ cần ship, vừa xoay người đã nhìn thấy một cô gái mảnh mai, xinh đẹp.
Cô ta khoác áo rộng rãi, áo sơ mi cổ bẻ thời trang theo phong cách của nước Anh với kiểu dáng ôm lấy cơ thể để lộ ra đường cong hoàn mỹ, thể hiện ra phong thái của nữ thần.
Khóe miệng Tần Minh giật giật.
Lâm Vũ Nhu? Sao cô ta lại lặng lẽ tới đây?.