Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 706: Vậy Anh Nhận Tôi Làm Người Hầu Được Không





Lẽ nào anh đã bị bao vây? "Đáng chết, mình quên nói với Tống Dĩnh về chuyện này!"
Tim Tần Minh đập mạnh và thầm nghĩ không tốt.
Anh quên mất giao hẹn với Lâm Vũ Nhu lúc trước, vội vàng lên xe lao đi như bay.Tần Minh quay đầu lập tức giật mình kinh ngạc.

Sao Lâm Vũ Nhu lại tới đây? Lẽ nào anh đã bị bao vây?
Tần Minh đã quên nói cho Tổng Dĩnh biết về chuyện nhà họ Lâm.

Anh thầm nghĩ không ổn rồi, lập tức ngồi lên xe điện chạy như bay.
Nhưng Lâm Vũ Nhu đã vội vàng đuổi theo nói: "Chỉ có một mình tôi thôi, anh đừng chạy được không? Tôi có lời muốn nói với anh.
Chỉ một mình Lâm Vũ Nhu à? Vậy bà Bạch Anh giỏi võ kia không ở đây sao?

Tần Minh quay lại, nhìn Lâm Vũ Nhu hỏi: "Cô Lâm, cô muốn làm gì? Chuyện gì cần nói, tôi đều đã nói và tỏ thái độ rõ ràng rồi, cô còn muốn tôi làm sao nữa?"
Lâm Vũ Nhu vô cùng phiền muộn.

Cô ta xinh đẹp, có bao nhiêu người tới cầu hôn, lúc đi học cũng được không ít người theo đuổi như vậy, không ngờ tự tặng mình cho Tần Minh mà anh còn chê.
Điều này quả thật làm người ta thấy tổn thương.
Lâm Vũ Nhu nói với vẻ đáng thương: "Tôi...!tôi bị đuổi ra ngoài.

Ông nội biết anh đã ngủ với tôi nên muốn tôi đi tìm anh.

Nhà họ Lâm không cần tôi nữa.
Tần Minh nói: "Lâm Vân Đống vô tình vậy à? Cô không biết đường tìm ba cô sao?"
Lâm Vũ Nhu nói: "Ba tôi không ở đây.

Tần Minh, bây giờ tôi vừa đói lại vừa mệt.

Tôi...!Tôi cũng không biết có thể làm gì.

Nếu không anh đi cùng tôi tới nói rõ ràng với ông nội tôi được không?".
Tần Minh điên cuồng lắc đầu.


Cho dù anh có bị đánh chết cũng không đi, đi còn có thể sống mà ra ngoài được sao?
Hơn nữa, nếu anh gặp phải bà Bạch Anh bị đánh bại, anh sẽ phải thực hiện lời hứa sao?
Đó là kế kéo dài thời gian của anh, anh cũng không thể mang đá đập lên chân mình được.
Nhưng Tần Minh nhìn Lâm Vũ Nhu đáng thương như vậy lại mềm lòng nói: "Cô có ăn gà rán không?"
Lâm Vũ Nhu lập tức vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tần Minh lấy một phần gà rán.
Lâm Vũ Nhu gặm miếng gà và nói: "Tần đại sư, thật ra tôi đã nghĩ kỹ rồi, ban đầu là do trong nhà xảy ra chuyện lớn quá thiếu tiền nên tôi quá lỗ mãng.

Nếu không phải cùng đường, tôi sẽ không hi sinh bản thân mình.

Chuyện này không phải lỗi của anh."
Tần Minh nghe được lời này thì lập tức vui mừng.

Anh chơi gái miễn phí còn không bị trách, nhưng quả thật...!quả thật không thể trách anh được.
"Cô có thể nghĩ vậy là tốt rồi"
Tần Minh nói: "Thanh niên bây giờ rất cởi mở, không ngại phải đổ vỏ.

Hơn nữa cô xinh đẹp như vậy, không lo không có đàn ông thích.

Những minh tinh ly hôn vẫn có đầy gã đàn ông thèm muốn đấy.
Lâm Vũ Nhu bỗng nhiên sa sút nói: "Tôi muốn tìm một người đàn ông thì dễ nhưng tìm một người chồng rất khó.


Tần đại sư, tôi phát hiện tôi có hơi thích anh"
Khóe miệng Tần Minh giật giật.

Anh nhìn đôi mắt to long lanh của Lâm Vũ Nhu.

Cô ta tự nhiên chủ động vậy à?
"À...!Cảm ơn cô, người thích tôi thì rất nhiều.
Tần Minh thầm mừng trộm nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: "Cảm ơn cô đã yêu mến nhưng bây giờ tôi muốn tập trung vào sự nghiệp"
"Vậy anh nhận tôi làm người hầu được không?"
Lâm Vũ Nhu lại nói với vẻ đáng thương và tủi thân: "Tôi không cần tiền, anh bao tôi ăn, ở là được rồi.

Tôi sẽ đi theo bên cạnh anh, chờ ngày nào ông nội nguỗi giận thì tôi quay về" "Sao có thể như vậy được?"
Tần Minh lập tức phản đối: "Làm vậy sẽ khiến người khác hiểu nhầm đấy."
Lâm Vũ Nhu bĩu môi nói với vẻ ngây thơ: "Hiểu nhầm gì chứ? Hiểu nhầm chúng ta đã quan hệ với nhau à? Tôi vẫn còn nhớ rõ chuyện lúc trước, Tần đại sư.."
Tần Minh nói: "Được rồi, được rồi, cô đừng nói nữa...!Cô làm như vậy khiến tôi rất khó xử, cho nên không được đâu.".