Lâm Vũ Nhu chợt vui mừng, thoáng ngây người rồi uất ức bĩu môi nói: "Vậy...!vậy anh phải chịu trách nhiệm nuôi tôi đấy.
Tôi...!tôi sẽ báo đáp anh, giặt quần áo, nấu cơm cho anh."
Tần Minh nói với vẻ phiền muộn: "Được rồi, được rồi.
Nhưng tôi thuyết phục được ông nội cô thì cô phải trở lại nhà họ Lâm đấy.
Hơn nữa, khi tôi muốn cô giải thích, cô chắc chắn phải giải thích rõ ràng, chứng minh sự trong sạch giữa chúng ta."
Lâm Vũ Nhu trở nên bình tĩnh lạ thường, nói: "Được, được rồi.
Nếu tôi có thể quay về nhà họ Lâm, tôi sẽ không nhờ cậy anh nữa"
Tần Minh xua tay: "Ôi, thôi quên đi, cô theo tôi về trước đã, quần áo đều ướt rồi"
"Vâng."
Lâm Vũ Nhu ngoan ngoãn đi theo phía sau Tần Minh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía những người đi lại trên hai bờ sông, dùng ra tay hiệu
"OK".
Mà mấy người qua đường này chẳng phải là mấy gã côn đồ nhà họ Lâm đã từng bao vây tấn công Tần Minh ở thị trấn Cổ Thủy trước đó sao?
Tần Minh cũng là có lòng tốt, không đành lòng để Lâm Vũ Nhu không có nhà để về đi nhảy sông tự tử.
Dẫu sao thì một ngày làm vợ chồng cũng có tình nghĩa trăm năm, anh đã đụng chạm con nhà người ta thì bây giờ cũng nên cứu người ta một mạng, coi như là làm việc thiện tích đức.
Tần Minh dẫn người về kí túc xá rồi để cô ta thay quần áo.
Anh nói: “Tạm thời cô cứ ở lại đây đi, đây là phòng kí túc xá đơn.
Nhưng cô đừng bao giờ hạ trùng độc với tôi nữa, nếu không chính là toàn bộ nhà họ Lâm muốn chống đối lại tôi.
Lâm Vũ Nhu đáp: "Tôi sẽ không làm vậy.
Hơn nữa, trùng độc không có hại, đó là khoa học.
Chỉ là người khác không biết tới chúng, cho nên mới bị đồn thổi sai lệch mà thôi.
Tần Minh lại nói: “Tôi không nuốt nổi cái dáng vẻ này của cô.
Tóm lại lần sau đến gặp, tôi sẽ cố gắng hết sức để khuyên nhủ ông nội cô.
Tôi ra mặt, có lẽ vấn đề sẽ không lớn.
Trong khoảng thời gian này, cô chịu khó ở đây đi.
Đây là ba triệu rưỡi, tiêu hết thì tìm tôi.
Lâm Vũ Nhu vui vẻ cầm tiền, đáp: “Được.
Sau này tôi sẽ nấu cơm và dọn dẹp phòng cho anh hàng ngày”
Cốc cốc cốc, cô ta còn chưa dứt lời thì đã có tiếng gõ cửa phòng cùng với một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Tần Minh, anh có ở đó không? Nghe nói anh không đi giao đồ ăn? Ông chủ để em đi giao thay, hơn nữa còn mắng anh không thèm làm việc.
Có phải anh khó chịu trong người không?”
Chết rồi! Nhiếp Hải Đường?
Tần Minh đột nhiên cảm thấy luống cuống, anh còn đang suy nghĩ tìm thời điểm thích hợp để nói với Nhiếp Hải Đường về chuyện của Lâm Vũ Nhu.
Bây giờ không xong rồi, bị phát hiện ra thì chẳng phải anh thật sự là đồ cặn bã sao?
Có trăm miệng cũng không thể biện minh được? Như vậy chẳng phải sẽ khiến Nhiếp Hải Đường đau lòng sao?
Tần Minh định giả vờ rằng mình không ở đây, nhưng Nhiếp Hải Đường ở cửa lại nói thêm: "Anh đi vệ sinh à? Sao xe điện của anh toàn là nước vậy?"
Chết rồi, không giả vờ được rồi!
Tần Minh vội vàng nhét Lâm Vũ Nhu vào trong chăn, bởi vì phòng ký túc xá đơn này còn không có tủ quần áo!
Sau khi nhét Lâm Vũ Nhu vào chăn, anh cũng tự mình chui vào rồi nói: "Anh, anh bị ốm.
Em, em vào đi, cửa không khóa.
Không thể ngăn Nhiếp Hải Đường đi vào, vì vậy chỉ có thể tránh càng nhiều càng tốt.
Cạch, Nhiếp Hải Đường mở cửa bước vào một cách nhẹ nhàng duyên dáng.
Cô lo lắng đi đến và nói rất chân thành:
"Anh bị ốm à? Có sao không?"
“Anh, anh không sao.
Chỉ là vừa bị tiêu chảy thôi”
Tần Minh cười lúng túng.
Ở trên giường, anh chống hai chân lên đỡ lấy chăn, còn Lâm Vũ Nhu thì trực tiếp nằm lên trên bụng anh.
Cơ thể của cô ta rất mềm mại, hơn nữa hành vi làm chuyện xấu trước mặt bạn gái này khiến Tần Minh kích thích đến sắp ngất rồi.
Nhiếp Hải Đường mỉm cười cúi đầu xuống, áp trán mình vào trán của Tần Minh để xem anh sốt không.
Hành động chạm trán này rất thân mật, khiến trong lòng Tần Minh không khỏi cảm động.
“Ừ, không sốt là tốt rồi.
Nhiếp Hải Đường yên tâm nói: “Có cần mua ít thuốc cho anh không?”.