Nhưng ông ta lại không thể bỏ qua mặt mũi của mình được.
Ông ta bước tới trước, xua đuổi: "Triệu Chính Ngôn, nhiệm vụ của cậu đã kết thúc, cậu có thể rời đi.
Việc còn lại là việc của nhà họ Tôn chúng tôi."
Tôn Nguyệt bất mãn nói: "Anh ba, lần này đại sư đã giúp chúng ta rất nhiều, sao anh lại có thái độ như thế? Không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật.
Chẳng lẽ anh còn xúc phạm cả Trương chân nhân sao?"
Tôn Nhân Binh khịt mũi: "Anh nghĩ cho cậu ta còn trẻ, sau này đánh nhau mà súng đạn lại không có mắt nhỏ đi đời nhà ma thì làm sao bây giờ? Cậu ta đánh thắng mấy tên côn đồ đó ư? Có lẽ cậu ta có tài xem bói, nhưng bàn về đánh nhau còn không giỏi bằng Thường Hi đâu.
Đúng không?"
Đột nhiên, Tôn Nhân Pháp kéo người anh cả đi và thì thầm vào tai ông ta vài câu kiểu như khoản tiền khổng lồ, tình nghĩa vân vân.
Sau khi nghe lời này, sắc mặt Tôn Nhân Lý thay đổi, lại đổi giọng nói:
"Đúng vậy, đại sư, sự an toàn của cậu rất quan trọng.
Nếu bên kia là một tổ chức, hẳn có rất nhiều người.
Đêm nay sẽ không tránh khỏi một trận chiến ác liệt.
Đại sư, vì sự an toàn của cậu, trước tiên cậu hãy đi đi."
Tần Minh híp mắt, đây không phải là qua cầu rút ván sao? Trước đó ba anh em này thật sự không còn cách nào nên một khi tìm được mục tiêu, bọn họ không còn coi trọng Tần Minh nữa.
Hẳn là vì sợ rằng sau này Tần Minh mở miệng đòi tiền quá nhiều hoặc là sợ Tần Minh sẽ dùng tình nghĩa để chèn ép nhà họ Tôn bọn họ.
Đúng là làm ơn mắc oán mà.
Tần Minh hoàn toàn không muốn kiếm lợi từ nhà họ Tôn, anh cố gắng như thế chỉ là vì Tôn Thường Hi.
Thật sự là bất tài vô dụng, đạt được mục tiêu lại đuổi người ta đi.
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Ba anh em nhất trí không để cho Tần Minh nhúng tay vào, Tôn Nguyệt không còn cách nào khác đành phải xin lỗi: "Xin lỗi đại sư.
Các anh của tôi quá vô lý.
Nhưng cậu giúp chúng tôi tìm ra thủ phạm đứng sau màn, nhà họ Tôn chúng tôi sẽ không bao giờ quên phần ân huệ này.
Tần Minh cười nói: "Không sao.
Nếu gặp phải chuyện không giải quyết được thì chị mở phong thư này ra."
Tôn Nguyệt nhận lấy phong thư, cảm giác hơi trĩu nặng, cũng không biết là cái gì.
Tôn Nhân Binh ở bên cạnh lập tức chộp lấy nói: "Em gái, đây là thứ để cậu ta lừa gạt người khác.
Nếu em dùng nó, sau này sẽ bị cậu ta đòi tiền.
Lúc đó em sẽ mất hàng trăm triệu, hàng tỷ vì bị lừa.
Tôn Nguyệt cau mày nói: "Không thể nào."
“Tiền có thể so sánh với mạng người sao?”
Lâm Vũ Nhu vẫn không đồng ý: “Bọn họ có nhiều người mà có ích như vậy, tại sao còn muốn anh giúp? Chờ bọn họ không giải quyết được, anh cũng mặc kệ đi.
Ghét nhất loại người này.
Tần Minh có chút lo lắng, đáp: "Hi vọng thế."Vào đêm khuya, khuôn viên nhà họ Tôn vắng lặng không một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Mà ở trong sân, ông cụ Tôn đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở cửa.
Ông biết rõ nếu làm như vậy, người đó nhất định sẽ xuất hiện.
Anh em của ông, Tôn Chính Nghĩa..