Quả nhiên, một chiếc ô tô chạy chầm chậm qua cổng nhà họ Tôn.
Những người mai phục gần cổng nhà họ Tôn lập tức lao ra.
“Dừng lại!” Tôn Nhân Binh dẫn theo một đám người lao ra, nhưng người đi xuống từ trên xe là một lão già uy nghiêm.
Ông ta mặc âu phục, không quan tâm đến những người này mà bước thẳng vào nhà họ Tôn.
Ngay sau đó, ba người đàn ông bước xuống xe.
Bọn họ giang tay ra, cầm một thứ trông giống b và đe dọa: “Đừng có làm loạn, nếu không tất cả cùng nhau lên trời đi”
Đám người Tôn Nhân Binh thấy vậy thì trợn mắt há mồm, lập tức dừng lại, không dám liều lĩnh nữa.
Tôn Nhân Binh giận dữ gầm lên: "Chết tiệt, tại sao cha lại làm thế?"
Tôn Nhân Lý cau mày nói: "Chúng ta đã bao vây chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt được, hẳn chúng không thoát ra ngoài được đâu, đừng lo lắng.
Hơn nữa khi anh rời khỏi nhà đã lén đặt máy nghe trộm, chúng ta có thể nghe những gì xảy ra bên trong."
Hai anh em nhao nhao nhìn anh cả không lỗi, lập tức chạy tới nghe trộm.
Trong nhà họ Tôn, ông cụ Tôn có chút xúc động khi nhìn thấy người tới, bùi ngùi nói:
“Mấy chục năm rồi, không ngờ có ngày hai anh em chúng ta lại được gặp nhau”
“Anh em?”
Tôn Chính Nghĩa chống gậy, lạnh lùng nói:
“Nhà họ Tôn các người tự xưng là chính nghĩa, đúng là không biết xấu hổ.
Nếu không phải do tôi điều tra ra chuyện năm đó, tôi đã thật sự nhận giặc làm cha rồi”
Tôn Chính Nghĩa nổi giận nói: "Cha anh và cha tôi là bạn thân, nhưng cha anh lại bán đứng cha tôi để lấy vinh quang.
Từ đó gia đình anh như bước một bước lên mây, nhưng cha tôi phải vào tù và bị người người chỉ trích đến mức không chịu nổi rồi tự sát, để lại mẹ goá con côi, đến mẹ cũng bỏ tôi mà đi.
Vậy mà các người lại giả vờ giả vịt nhận tôi làm con nuôi, khụ khụ..”
Ông cụ Tôn xúc động lắc đầu: "Những năm đó không ai có đủ cái ăn, dù ai cũng sống vất vả nhưng phản bội tổ quốc là tội lớn.
Cha tôi đã dừng bước ngay khi đến bên bờ vực tội lỗi, chưa làm sai điều gì, cũng đã cho cha cậu cơ hội.
Là cha cậu cứng đầu, không chịu nghe lời khuyên bảo.
Tôn Chính Nghĩa giận dữ gầm lên:
"Điều này không thể thay đổi sự thật rằng ông ta phản bội bạn bè của mình đổi lấy vinh quang, hại chết cha tôi và làm mẹ tôi kiệt sức.
Không những thế còn khiến tôi trở thành trẻ mồ côi, lại giả vờ giả vịt nhận tôi làm con nuôi.
Ngoài miệng thì coi tôi là con ruột, đến khi nảy sinh vấn đề thừa kế lại coi tôi là người ngoài.
Tất cả tài sản đều cho anh hưởng hết, còn đuổi tôi ra ngoài.
Cứ phải là người nhà họ Tôn mới là người tốt, còn Diệp Tranh tôi là người xấu u?"
Ông cụ Tôn bị bao phủ bởi sự tức giận của người em mình.
Ông ta đã từ bỏ mọi thứ liên quan đến nhà họ Tôn, kể cả tên của mình và đổi lại thành tên ban đầu.
Tôn Chính Nghĩa nói tiếp: "Tôi đã chờ đợi năm mươi năm, cuối cùng cũng tích lũy đủ sức mạnh và một nhóm cao thủ trên Internet.
Tôi đã điều tra tất cả các mối quan hệ giữa nhà họ Tôn các người trong nhiều năm qua.
Ha ha, tôi còn tưởng rằng các người có chuyện gì không trong sạch.
Nhưng tôi thực sự rất ngạc nhiên, nhà các người không có chuyện gì xấu cả.
Chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi đành sử dụng cách nguyên thuỷ nhất.
Tôi muốn tống tất cả trên dưới nhà họ Tôn các người xuống địa ngục"
Ông cụ Tôn thở dài và nói:
"Em trai, thù hận cứ lặp lại như thế đến bao giờ mới kết thúc? Các con tôi không biết gì về chuyện của thế hệ chúng ta.
Nếu liên luỵ đến những người vô tội, cậu có cảm thấy tốt hơn không? Tôi đã tám mươi lăm tuổi rồi, cậu cũng chỉ kém hơn tôi một tuổi.
Chúng ta còn sống được bao nhiêu lâu nữa?"
“Cậu có tự tin giết hết cả nhà họ Tôn chúng tôi sao? Không phải tôi đang khoe khoang nhưng những đứa con không nên thân của tôi cũng không dễ dàng chờ cậu tới giết đâu.
Khi chúng trả thù cậu, con cái cậu chẳng phải là người vô tội sao?"
Tôn Chính Nghĩa nở nụ cười căm hận, nói: “Để trở nên đủ mạnh mẽ, tôi không được có điểm yếu.
Vì chờ đến ngày ngóc đầu trở lại như hôm nay, tôi đã cô độc suốt năm mươi năm qua.
Nhà họ Diệp đã không còn con cháu gì nữa, cũng tại nhà...
Ông cụ Tôn đột nhiên nói: "Không phải Giang Yến là vợ chưa cưới của cậu sao? Năm đó cậu rời đi, cô ấy đã mang thai.
Cậu không biết sao?"
Tôn Chính Nghĩa giật mình, động tác kiêu ngạo và điên cuồng trở nên cứng ngắc.
Ông cụ Tôn nói tiếp: "Khi còn bé, nhà họ Giang luôn oán hận nhà họ Tôn vì đã huỷ bỏ hôn ước.
Tôi cũng đã từng âm thầm giúp đỡ em dâu Giang Yến này.
Cô ấy đã sinh ra một cặp sinh đôi hai đứa con trai cho cậu.
Bây giờ chúng cũng đã trưởng thành như ba đứa con của tôi, rất có triển vọng.
Chúng còn sinh cho cậu một cháu trai, đứa nhỏ nhất vẫn đang đi học"
“Anh nói dối!”
Tôn Chính Nghĩa giận đến mức run cả người:
“Anh thật giống cha của anh, nói lời ngon tiếng ngọt.
Tóm lại tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ không tin lời anh nói.
Anh muốn quấy nhiễu tôi, tôi sẽ không để anh thực hiện được đâu.
Ông cụ Tôn bùi ngùi nói: "Em trai, vẫn là câu nói như vậy, thù hận lặp lại mãi đến khi nào? Thời điểm biết là cậu, tôi không hề làm gì cả.
Đây là tình anh em của chúng ta, là tình cảm chân thành của tôi! Tôi đuổi chúng nó đi vì biết cậu nhất định sẽ đến gặp tôi.
Tôi làm vậy là để cả hai bên có con đường sống sót.
Dù thế nào đi chăng nữa, cha tôi vẫn luôn coi cậu như con trai ruột suốt hơn hai mươi năm qua.
Tuy không cho cậu thừa kế nhà họ Tôn nhưng ít nhất cũng đã cho cậu một phần sự nghiệp.".