Cạch, Tôn Chính Nghĩa chĩa súng vào đầu ông cụ Tôn và nói một cách dữ tợn:
"Tôi sẽ không tin lời anh, anh đang nói dối tôi.
Một khi anh chết, cả nhà họ Tôn sẽ hỗn loạn.
Ngay cả khi tôi xuống địa ngục, cũng phải kéo theo nhà họ Tôn các người.
Cót két!
Cánh cổng nhà họ Tôn mở ra, Tôn Chính Nghĩa chĩa súng về phía ông cụ Tôn và từng bước đến gần chiếc xe.
“Cha!” Ba anh em Tôn Nhân Lý thấy vậy, sắc mặt biến đổi nhanh chóng.
Bọn họ nghe trộm được cuộc nói chuyện trong nhà, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, chỉ thấy Tôn Chính Nghĩa cưỡng ép ông cụ đi ra ngoài.
Tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối cũng không thể bắn vì mạng sống của ông cụ Tôn quá quan trọng, không thể xảy ra sơ suất gì.
Tôn Chính Nghĩa nói tiếng Anh để chỉ thị người của ông ta lái xe.
Một trong những tên đàn em của ông ta ném thẳng một thiết bị có hình dáng quả b xuống.
Người nhà họ Tôn sợ đến mức né ngay, nhưng đó không phải là b mà là b khói.
Hiện trường bốc khói cuồn cuộn, hơn nữa trong đêm đen lại càng không thể thấy được cái gì.
Rầm!
Chiếc xe lao nhanh ra ngoài với một cú đạp ga.
Trong làn khói, chiếc xe đột nhiên bắt đầu đổi màu, hơn nữa biển số cũng tự động thay đổi.
Ở trên đường còn rải một số đinh đâm thủng lốp xe, vậy mà đinh không thể chui vào bánh xe này được, hẳn nó là chiếc xe đặc vụ đã được sửa đổi đặc biệt.
Với một tiếng ầm vang lên, các chướng ngại vật bị hất bay lên không trung.
Chiếc xe nhanh chóng lao hết cả quãng đường.
Tôn Nhân Binh vừa lo lắng vừa tức giận: “Đừng bắn, đừng làm cha tôi bị thương"
Bây giờ cũng không có cách nào khác, ông cụ bị trói vào xe, súng đạn lại không mắt.
Nếu có sai lệch gì đó, khó mà nói trước được ông cụ có trúng đạn hay không, va chạm lung tung có thể bị chết hẳn.
Nhìn thấy ông cụ Tôn bị bắt đi, vẻ mặt ba anh em nhà họ Tôn rất nặng nề.
Tôn Nhân Binh chỉ có thể điên cuồng ra lệnh: "Đuổi theo, chúng ta phải đuổi kịp chiếc xe đó."
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?”
Tôn Nguyệt tức giận nói.
Bên kia chỉ có mấy người, toàn bộ cảnh sát vũ trang đều có mặt để giúp đỡ thế mà vẫn để cho bên kia rời đi.
Tôn Nhân Lý nói một cách hổn hển: "Chú ba, lúc đó anh đã nói đi vào từ chỗ xung yếu, nhưng chú không chịu nghe anh"
“Bên kia có b, ảnh hưởng đến cái gì cũng sẽ chết.”
Tôn Nhân Binh giải thích: “Hơn nữa, cha đã bị bắt cóc.
Em ra tay sẽ không tốt.
Tồn Nhân Pháp càng khó chịu hơn: "Anh đã nói sẽ kéo quân đội đến bao vây nơi này, đáng lẽ chú đừng nói là có thể xử lý được"
“Vậy anh đi đi, bây giờ đi ngay đi”
Tồn Nhân Binh tức giận đáp.
Ba anh em cùng nhau cãi vã, Tôn Nguyệt cả giận run lên, trực tiếp hét lớn: "Được rồi, đừng cãi nữa! Còn không mau đi cầu cứu"
Tôn Nhân Binh hỏi ngược lại: "Cầu cứu ai?"
Tôn Nguyệt nghiến răng nghiến lợi đáp:
“Cầu anh thành anh em kết nghĩa với đại ca đó! Chẳng lẽ phải để đến lúc cha anh chết rồi anh mới chịu bỏ xuống khuôn mặt mo của mình sao?"
Hôm sau, Tần Minh dậy rất sớm.
Anh vươn vai rồi ngáp một cái, ngủ cả đêm dưới sàn rất khó chịu.
Mà nói thật, bây giờ căn phòng ký túc xá đơn của anh rất lạnh, lại còn sắp vào đông nữa rồi, anh có cảm giác mình không chịu nổi mất.
Nhưng dù không chịu được thì cũng chẳng còn cách nào khác, bây giờ giường thì nhường cho Lâm Vũ Nhu rồi, mà anh cũng chẳng thể nằm ngủ cùng một chỗ với Lâm Vũ Nhu được.
Bỗng nhiên anh thấy có mấy sợi tóc rủ xuống bên tại mình, sau đó Lâm Vũ Nhu đeo tạp dề, dịu dàng bảo anh:
“Anh dậy rồi à? Tôi hầm cháo, đi mua quẩy về rồi đấy.
Sách giáo khoa và quần áo của anh tôi cũng đã chuẩn bị xong, còn nửa tiếng nữa là phải đi học rồi.
Anh khẩn trương lên đi.
Tần Minh lại càng hoảng sợ hơn, anh vội vàng tránh ra vài bước.
Lâm Vũ Nhu uất ức bĩu môi, nói: “Tôi không bỏ côn trùng vào đồ ăn của anh đâu.
Tôi nói thật đấy, anh không tin tôi à? Bây giờ tôi đã không còn nhà để về rồi.”
Tần Minh nói: “Không phải...!hôm qua cô đã phải hy sinh rất nhiều côn trùng rồi, đèn chong đã lợi dụng côn trùng để nhóm hương, rồi cả đám hương trùng được giấu trong phong thư nữa, tất cả đều là tâm huyết bao năm qua của cô.
Bao nhiêu tiền vậy, cô cứ ra giá đi”
Lâm Vũ Nhu đáp: “Tôi đã là người của anh rồi, không lấy tiền của anh đâu.
Mau lại đây ăn sáng đi, để nguội là không ăn được nữa đâu”
Tần Minh thấy Lâm Vũ Nhu không đòi tiền mình thì thầm cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác như mình thiếu nợ cô ta vậy.
Nhưng anh cũng chẳng có cách nào để ép cô ta nhận tiền cả.
Anh nghĩ ngợi một lúc, thôi đành vậy, người ta không cần thì càng tốt cho mình..