Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 719: Tôi Có Nợ Tiền Mấy Cậu Đâu





Vốn dĩ Tần Minh không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng vừa nãy anh bị đám người kia trào phúng như vậy thì anh cũng rất vui lòng giả vờ trâu bò một lúc.

Anh đưa tay ra ôm lấy phần eo thon thả của Lâm Vũ Nhu, đắc chí rời đi, trước khi đi còn nói:
“Nhìn đi, tôi đâu có nói dối mọi người.

Một người thật thà như tôi thì nói dối làm gì chứ.
Đúng là tôi có một người bạn gái xinh đẹp thế này, vậy nên tôi cũng chẳng có hứng thú với cô gái của...!à không, đúng hơn là cô gái mà cậu vẫn còn chưa tán được.


Ok?”
Sau đó Tần Minh cố bước chân điệu đà nhất có thể, vênh váo rời khỏi lớp.
Lâm Vũ Nhu cười trộm nói với anh: “Anh đúng là kiểu người dễ thu hút sự xui xẻo.

Đi đến đâu cũng gây chuyện được.
Minh thấy rất oan, vội đáp:
“Tôi có làm gì đầu, do người ta có chứng ảo tưởng mình là nạn nhân ấy chứ, cứ coi tôi là tình địch suốt.

Đây, từ giờ đến lúc người nhà họ Tôn đến cầu cứu tôi thì tôi sẽ không gặp chuyện gì nữa.

Cô tin không?”
“Triệu Chính Ngôn, anh là đồ khốn nạn!”
Bỗng nhiên bên đường xuất hiện ba chiếc xe con màu đen, dừng thành hình tam giác, chặn kín đường đi của Tân Minh lại.
Sau đó lại bất ngờ xuất hiện Bạch Tỉnh Thần và Bạch Minh Vũ, và mấy người tay chân của họ.

Đám người đó lập tức đứng quây quanh Tần Minh và Lâm Vũ Nhu.
“Trả tiền, trả tiền của ông đây!”

Bạch Tĩnh Thần tức giận quát.
“Đảng ra cảnh sát phải giày vò cậu chứ, sao lại thả cậu ra rồi hả? Trả tiền cho ông đây!”
Lâm Vũ Nhu bật cười: “Ha ha ha, anh bảo là sẽ không gặp chuyện gì cơ mà, sao vẫn có người đến làm phiền anh mãi thế?"
Bạch Minh Vũ cũng giận dữ lên tiếng: “Triệu Chính Ngôn, tôi cảnh cáo cậu, mọi người cùng học trong một trường, cậu mà không trả tiền đây thì tôi sẽ không để yên chuyện này đầu.

Tôi đảm bảo là sẽ không cho cậu cơ hội xuất viện đầu!”
Vẻ mặt Tần Minh vẫn bình tĩnh: "Chậc chậc, tôi có nợ tiền mấy cậu đâu.

Tại sao các cậu lại đến tìm tôi? Chứng cứ đầu?”
Bạch Minh Vũ lập tức cứng họng, không trả lời được: “Chứng cứ...!chứng cứ.

Dù sao thì tôi cũng không quan tâm, tiền của chúng tôi là do cậu làm biến mất.
Bạch Tĩnh Thần cắn môi, ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ phẫn nộ và hận thù.

Ở buổi tiệc tối lần trước, anh ta đánh cược bị thua, sau đó tiền của anh ta lại bị Tần Minh làm biến mất.

Sau này anh ta về nhà họ Bạch đã bị bố mình mắng cho một trận, đồng thời còn biến thành trò cười trong giới, nói chung là mất hết mặt mũi.

Anh ta không thể nuốt trôi được cơn tức này.
Bố anh ta đã hạ lệnh là phải lấy lại tiền và danh dự, nếu không thì ông ta sẽ đánh gãy chân anh ta để phạt.
Bạch Tĩnh Thần lạnh lùng nở nụ cười: “Hừ, mày nhất quyết không chịu trả tiền hả, vậy thì đừng trách tạo độc ác, thằng rác rưởi này, mày nhìn xem tao đã cầm gì đến cho mày này!
Sau đó anh ta ném một sập báo xuống trước mặt Tần Minh.Lâm Vũ Nhu nhặt báo lên, đây là quyển báo cũ được phát hành mấy năm trước, trên trang bìa có một tin tức rất đáng xấu hổ.
Triệu Chính Ngôn ở một trường cấp ba trọng điểm nọ ở Thượng Hải, kèm theo đó còn có bức ảnh của anh đã được làm mờ.
Sau khi buổi tự học buổi tối muộn kết thúc, Triệu Chính Ngôn đã có ý định cưỡng bức học sinh nữ cùng lớp, bị camera giám sát quay lại.

Nhưng khi mọi chuyện diễn ra thì chỗ cần thiết nào đó lại không thể ngóc đầu lên được, nên không thể cưỡng bức được.

Vì thế, nên vụ việc đó đã trở thành trò cười của cả thành phố.
Khi đó, sau khi chuyện này xảy ra thì nhà họ Triệu và nhà họ Tần cũ ở Thượng Hải đã lập tức huy động tất cả các mối quan hệ để phong tỏa mọi tin tức, vậy nên tin đó cũng không gây nên sóng gió gì ở cả nước và mạng internet.
Nhưng họ không thể khiến những người khác trong giới ngừng bàn tán về việc đó được, vậy nên hầu hết mọi người ở thành phố Thượng Hải đều biết là có chuyện như vậy.
Bạch Tĩnh Thần thì có công việc làm ăn, mà cậu cả nhà họ Hạ ở Thượng Hải còn là bạn thân của anh ta nữa, vậy nên anh ta cũng biết rõ vụ bê bối này của Triệu Chính Ngôn..