Lập tức có năm, sáu người đàn ông cường tráng xông ra đứng quây xung quanh Tần Minh.
Bọn họ đều là những người luyện võ, cánh tay cường tráng, ai nấy đều rất mạnh mẽ.
Vậy mà Tần Minh vẫn có thể linh hoạt né khỏi họ, mặc dù mỗi lần anh ra tay đều có thể quật ngã được hai người, nhưng anh vẫn chưa thể đánh ngã hết tất cả bọn họ trong khoảng thời gian ngắn được.
Bạch Tĩnh Thần lập tức ra lệnh: “Bắt người yêu của cậu ta làm con tin trước đi.
Tần Minh quát lớn: “Bạch Tĩnh Thần, mày không phải là đàn ông!”
Bạch Tĩnh Thần thẹn quá hóa giận, quát lớn: “Lát nữa người yêu mày sẽ biết xem liệu tạo có phải là đàn ông hay không.
Triệu Chính Ngôn, nếu mày không chịu trả tiền cho tạo thì lát nữa người yêu mày sẽ được trở thành phụ nữ đấy”
Lâm Vũ Nhu là một cô gái yếu đuối, chẳng mấy chốc cô ta đã bị hai người đàn ông cao lớn túm tay lại, giữ ở một bên.
Bạch Minh Vũ cười đắc ý: “Đứng yên đấy, nếu mày mà dám động đậy thì tao sẽ xé đồ cô ta ra!”
Tần Minh cứng người lại, nhìn Lâm Vũ Nhu đang bị Bạch Tĩnh Thần khống chế, anh thật sự rất lo, không biết Bạch Minh Vũ có làm hại đến Lâm Vũ Nhu hay không.
Lâm Vũ Nhu nhìn liếc về phía Tần Minh, thấy anh đã dừng tay lại vì lo cho cô ta, sau đó lại bị hai người đàn ông cao to túm lại, đánh túi bụi hết bên trái rồi lại đến bên phải, khiến mặt anh sưng vù lên.
“Tần...!Anh yêu!”
Lâm Vũ Nhu suýt thì buột miệng gọi tên Tần Minh ra, cô ta nói:
“Mặc kệ em, đánh lại họ đi.”
Tần Minh cũng rất muốn mặc kệ Lâm Vũ Nhu, nhưng mà anh cảm thấy rất bối rối, mặc dù Lâm Vũ Nhu là người rất đáng ghét, nhưng anh đã đồng ý cho người không nhà như cô ta ở nhờ rồi.
Đàn ông nói được là phải làm được, anh phải bảo vệ cho Lâm Vũ Nhu!
Hơn nữa, đêm qua Tần Minh giả thần giả quỷ, Lâm Vũ Nhu cũng đã giúp anh rất nhiều.
Tần Minh là một người rất tôn trọng bạn bè của mình.
Huỵch!
Tần Minh lại bị đâm một nhát nữa, Lâm Vũ Nhu cảm thấy rất đau lòng, cô ta nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng nữa, nhưng đồng thời cũng thầm cảm thấy rất vui, tim cô ta đập loạn nhịp, đôi má hơi ửng đỏ: “Anh ấy đã vì mình mà không ra tay đánh nhau nữa, chẳng lẽ anh ấy thích mình? Vậy mình có nên ra tay hay không?”
Bạch Tĩnh Thần thấy Tần Minh bị đánh tơi bời rồi mà vẫn không chịu trả tiền thì chỉ thấy giận muốn điên người, bây giờ thứ anh ta muốn đòi lại không chỉ là tiền, mà là thể diện mà anh ta đã làm mất ở buổi tiệc từ thiện đó!
Nếu anh ta không đòi lại được tiền thì anh ta sẽ trở thành trò hề của giới quý tộc ở Bắc Kinh, trở thành đề tài để họ bàn tán trong những buổi trà chiều.
Họ sẽ cười nhạo rằng Bạch Tĩnh Thần vốn tự xưng là người tài trí hơn người, hóa ra cũng chỉ là một kẻ có tiếng mà không có miếng, còn chẳng bằng một tên rác rưởi.
Thậm chí bố anh ta cũng sẽ khinh bỉ anh ta vì chuyện này, nói rằng anh ta là đồ vô dụng, đối phó với một gã rác rưởi thôi mà cũng không làm xong nổi.
Sao anh ta có thể chịu được sự sỉ nhục đó chứ.
“Roẹt.”
Bạch Tĩnh Thần lấy một con dao nhỏ ra, dí nó vào mặt Lâm Vũ Nhu, giọng nói của anh ta bắt đầu có vẻ hơi điên lên rồi:
“Triệu Chính Ngôn! Nếu mày không chịu trả tiền thì tao sẽ rạch mặt cô ta ra.
Hề hề, một cô gái xinh đẹp, ngon canh ngọt nước thế này, thậm chí còn chẳng thua kém gì vị hôn thê của mày đấy.
Bình thường chẳng có mấy ai xinh đẹp được đến nhường này đâu.
Bây giờ gương mặt của người yêu mày quan trọng hơn hay là tiền của tao quan trọng hơn?”
“Thằng súc sinh kia! Dừng lại!”
Tần Minh tức giận quát lớn.
Lâm Vũ Nhu cũng hơi giật mình, cô ta nghĩ thầm:
“Tên này điên rồi à, ở nơi công khai như thế này mà cũng dám làm ra chuyện như vậy, xem ra mình không thể giấu dốt được nữa rồi, không cẩn thận lại làm hỏng cả khuôn mặt thì không ổn lắm.”
Đúng lúc Lâm Vũ Nhu ngậm miệng lại, uốn lưỡi, chuẩn bị thể hiện thực lực thật sự của bản thân.
“Vèo!”
Bỗng nhiên có bốn năm cỗ xe lái ra từ phía sau trường, sau đó có một nhóm người xuống xe, người nào người nấy cũng mặc đồ rất nghiêm trang, có người mặc cảnh phục, có người mặc quân phục, có người mặc vest, cảm giác như họ đang chuẩn bị đón tiếp một nhóm người quan trọng nào đó vậy.
“Chuyện gì thế?”
Có rất nhiều người qua đường đứng hóng chuyện, quay ra thảo luận với nhau.
“Uầy, trong trường mà cũng dám lái xe nhanh như vậy, có vẻ hơi quá đáng đấy”
“Nhìn đi, họ mặc đồng phục kia, có khi đến đây bắt người cũng nên.
Nhiều người như vậy, chắc là người này đã phạm tội nghiêm trọng lắm đấy.
“Người nào đã phạm pháp thể? Trường mình là tổ chức giáo dục bậc đại học hàng đầu Trung Quốc đấy.”
Các sinh viên miệng năm miệng mười thảo luận với nhau, mà Bạch Minh Vũ thấy những người mặc đồng phục đi đến gần chỗ mình thì bật cười, vênh váo nói: “Ha ha ha, Triệu Chính Ngôn, mày xong đời rồi, cảnh sát phái nhiều người như vậy đến là để bắt mày đấy.
Cộp cộp cộp.
Chẳng mấy chốc mà Tần Minh và Bạch Tĩnh Thần đã bị một nhóm người mặc đồng phục lạnh lùng vây kín lại.
“Đại sư, đại sư triệu.
Sau khi đám người đó đến thì có tiếng gọi của ba anh em nhà họ Tôn..