Anh em nhà họ Tôn, rồi cả Tôn Nguyệt và Tôn Thường Hi cũng vừa gọi tên Tần Minh vừa xông lên.
Bạch Minh Vũ tươi cười đi ra đón người, vừa khéo lại gặp phải Tôn Nhân Lý, anh ta nói: “Ông chủ Tôn.
Tôn Nhân Lý đang có việc gấp cần tìm Tần Minh, anh ta đẩy Bạch Minh Vũ sang một bên rồi nói: “Cậu cút ra đi.
Đại sư, cậu nhất định phải giúp chúng tôi!”
Bạch Minh Vũ bị đẩy sang một bên thì hơi lảo đảo rồi ngã cắm mặt xuống đất, nhưng dù có giận thì anh ta cũng chẳng dám nói gì, vì đối phương có thân phận quá cao.
Huống chi gia đình anh ta cũng chỉ ăn bám nhà họ Bạch, bây giờ nịnh người ta còn chẳng kịp, nào dám làm càn.
“Đại sư...!xin cậu hãy ra tay lần nữa” Tôn Nguyệt cũng lên tiếng: “Chúng tôi làm hỏng rồi.
Tôn Nhân Binh không nói không rằng, ông ta cứ thế đi lên rồi túm lấy tay của Tần Minh, nói: “Đại ca, từ hôm nay trở đi, anh chính là đại ca của Tôn Nhân Binh tôi, tôi chính là đàn em của anh, anh nói một thì tôi không dám nói hai đâu ạ.
Đại ca, tôi dám đánh cược thì dám chịu thua.
Xin anh hãy nhận một cái cúi đầu từ người em này”
Nói xong, Tôn Nhân Binh chắp tay, cúi thấp người xuống với Tần Minh, tỏ rõ thái độ dám cược dám chịu của mình.
Trong chốc lát, tất cả mọi người ở hiện trường để sửng sốt.
Lúc nãy Bạch Tĩnh Thần còn đòi sống đòi chết với Tần Minh, gân cổ, bạnh mặt các thứ, vậy mà bây giờ Tần Minh lại đang bị vây quanh bởi một đám người quan chức quan trọng của Bắc Kinh rồi.
Hơn nữa, đây lại còn là nhà họ Tôn! Tần Minh vừa nói là nhà họ Tôn sẽ ra mặt thay cho anh, hóa ra chuyện này là thật.
Điều này khiến cho Bạch Tĩnh Thần cảm thấy vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.
Anh ta nịnh bợ nhà họ Tôn lâu lắm rồi, nhưng chỉ nịnh được mấy người họ hàng râu ria của nhà họ Tôn, bởi vì nội quy của nhà họ Tôn khá nghiêm khắc, hầu hết các thành viên trong gia tộc đều không bị mua chuộc bởi tiền bạc của anh ta.
Mà bây giờ, có thể thấy rõ là người nhà họ Tôn đến đây không phải là để làm phiền Tần Minh.
Bạch Tĩnh Thần cảm thấy mình hơi bị động, có vẻ như tình hình sắp bị đảo ngược lại rồi.
Tần Minh nói: “Các vị, tôi cũng rất muốn giúp nhà họ Tôn của mọi người, nhưng bây giờ bạn tôi đang bị bắt cóc.
Mọi người nhìn đi, cô ấy còn đang bị nguy hiểm đến tính mạng, để tôi giải quyết xong chuyện của bạn mình đã."
Tần Minh bỗng chỉ về hướng Bạch Tĩnh Thần, vốn dĩ anh ta còn đang nghĩ xem mình nên đối mặt với chuyện tiếp theo thế nào, nào ngờ là Tần Minh lại chỉ thẳng mặt anh ta thế này.
Bạch Tĩnh Thần thầm nghĩ: “Không ổn rồi”
Lúc này mọi người mới thấy là cạnh mấy chiếc xe trước mặt đang có hai người đàn ông vạm vỡ giữ lấy tay trái và tay phải của Lâm Vũ Nhu, khống chế cô ta.
Mà Bạch Tĩnh Thần thì đang đứng cầm dao bên cạnh, nhìn có vẻ như là đang định làm chuyện xấu gì đó.
Tần Minh nâng tông giọng: “Bạch Tĩnh Thần, ban ngày ban mặt, trời đang sáng sủa như thế này mà cậu lại dẫn một đám côn đồ đến, nhảy bổ vào sân trường đại học danh giá này, bắt cóc một nữ sinh vô tội, sau đó cậu và em họ Bạch Minh Vũ của mình còn tổng tiền tôi.
Hầy, tôi đau lòng quá, Bạch Minh Vũ vốn là bạn học của tôi, vậy mà giờ lại bị cậu dạy hư như vậy đấy”
Vẻ mặt Bạch Tĩnh Thần tái mét lại, anh ta quát lớn: “Mày là đồ ngậm máu phun người, rõ ràng là mày đã dở trò ảo thuật, làm biển mất chín triệu của tao! Mọi người bắt lấy nó đi! Nó mới là tội phạm!”
Tần Minh khinh khỉnh đáp: “Nếu tôi có siêu năng lực thì tôi đã bay lên trời rồi.
Vừa nãy tôi còn bị người của cậu đánh cho một trận kia kìa.
Chị Thường Hi, cậu em Nhân Binh, mọi người nhìn đi, mặt tôi còn đang sưng lên đây này, họ đã đánh tôi suốt ba mươi phút đấy! Tôi oan quá! Tôi vô tội mà, trên người còn chẳng có mấy đồng, vậy mà vẫn bị cậu ta cướp mất”
Mọi người nhìn lên, trên mặt Tần Minh đúng là có vết thương.
Tôn Thường Hi thấy thế thì nổi giận, mặc dù cô ấy và Tần Minh vẫn chưa có mối quan hệ gì quá chính thức, nhưng trong lòng cô ấy, Tần Minh có vị trí rất đặc biệt.
Thấy Tần Minh bị đánh, cô ấy gần như nổi điên, lập tức lấy súng lục ra, chĩa vào Bạch Tĩnh Thần đứng trước mặt mình, nổi giận quát:
“Bạch Tĩnh Thần, tôi cảnh cáo anh, lập tức bỏ vũ khí xuống! Đưa tay ra chịu trói đi!”
Cạch cạch!
Sau đó, hơn nửa số người mặc đồng phục và những người có chức vị nhỏ hơn cũng cảnh giác quan sát tình hình, sau đó họ cũng giơ súng lên, nhắm vào nhóm người Bạch Tĩnh Thần.
Đám người Bạch Tĩnh Thần sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu nào.
Hình như, chuyện này có vẻ không được bình thường cho lắm..