Bạch Tĩnh Thần đưa tay lên trời để thề, anh ta thật sự chỉ muốn cầm lại số tiền đã “biến mất” của mình mà thôi.
Một khi đã lấy lại được tiền thì anh ta cũng chẳng muốn nhìn thấy gương mặt của tên Tần Minh này làm gì.
Nhưng bên ngân hàng lại vừa điều tra, vừa đùn đẩy trách nhiệm cho bên khác, khiến anh ta mãi vẫn không thể nhận lại được tiền.
Bây giờ anh ta đang là trò cười của giới nhà giàu ở Bắc Kinh, đi đâu cũng có người hỏi thăm anh ta: “Cậu Bạch, chín triệu của anh đã bị Triệu Chính Ngôn làm cho biến mất thật rồi à? Sao anh ta lại làm như thế được? Cậu tự cầm thẻ ngân hàng của mình trong tay rồi mà?"
Bạch Tĩnh Thần cảm thấy mình bị hỏi đến mức sắp phát điên lên rồi.
Trước giờ Bạch Minh Vũ chưa từng thấy cảnh này bao giờ, anh ta sợ đến mức quỳ rạp xuống đất: “Tôi đầu hàng, tôi chưa làm gì cá, tôi nói thật đấy, đừng bắn mà!”
Những người đàn ông vạm vỡ kia cũng sợ, bây giờ bị hơn mười khẩu súng chĩa vào đầu, sao có thể không sợ được chứ? Bọn họ cũng đưa tay lên đầu, chịu thua.
Lâm Vũ Nhu được cứu rất suôn sẻ, còn Bạch Tĩnh Thần thì chỉ cầm dao rồi đứng ngày người ra, anh ta biết rõ, mình đã toi đời rồi, vậy là anh ta đã thua dưới tay Tần Minh rồi.
Tôn Nhân Binh nổi giận nói: “Mẹ nó chứ, bắt hết mấy người này lại đi, không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy được.
Quá huênh hoang, ban ngày ban mặt mà dám cướp bóc, lại còn cướp cả đại ca của tôi nữa hả? Bây giờ mấy cậu ấm nhà giàu ở Bắc Kinh này coi trời bằng vung à?”
Tôn Thường Hi nhìn vết thương trên mặt Tần Minh, nổi giận, sau đó ghé sát vào tai anh, thì thầm: “Tần Minh, cậu yên tâm đi, những người này đã dám ra tay đánh cậu thì tôi sẽ không để cho họ sống yên ổn đâu”
Tần Minh thầm cảm thấy rất ấm lòng, anh còn dí dỏm nháy mắt với Tôn Thường Hi.
Thật ra thì Tần Minh cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì to tát cả, dù sao thì anh cũng đánh nhau nhiều rồi, mấy cú đấm vừa nãy cũng chẳng đau lắm, cứ như gãi ngứa vậy.
Nhưng mà sự quan tâm của Tôn Thường Hi khiến cho anh cảm thấy rất thoải mái.
Gương mặt Bạch Tĩnh Thần tái mét, anh ta bị người ta dẫn đi, mà không thể hiểu nổi tại sao Triệu Chính Ngôn trước kia vẫn luôn để mặc cho người khác cười nhạo, vậy mà bây giờ lại trở nên mưu mô như vậy rồi.
Ngay cả nhà họ Tôn danh giả ở Bắc Kinh mà cũng phải quay ra nịnh bợ anh.
Chuyện này quá khoa trương rồi!
Giải quyết xong chuyện của Tần Minh thì Tôn Nhân Lý mới bắt đầu nói về chuyện ngày hôm qua.
Ông ta cũng kể rằng nhà họ Tôn đã vận dụng tất cả các mối quan hệ, tìm xem ông cụ Tôn và Tôn Chính Nghĩa đã đi đâu rồi, đã kiểm tra gần hết cả thành phố.
Nhưng mà họ vẫn không thấy được hai người kia, dường như Tôn Chính Nghĩa đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy.
Chuyện này thật sự rất bất thường.
Bởi vì quá lo lắng cho sự an toàn của ông cụ nhà họ Tôn, nên sau khi bị em gái Tôn Nguyệt mắng cho một trận thì ba anh em nhà họ Tôn cũng đã chịu bỏ thành kiến và thể diện sang một bên để tìm đến vị “đại sư”
Tần Minh này để nhờ giúp đỡ.
Tôn Nhân Binh cung kính nói: “Đại ca, tôi dám chơi dám chịu, từ hôm nay trở đi anh sẽ là đại ca của tôi.
Tôn Nhân Binh tôi là kiểu người nói một là một.
Cả đời này anh sẽ là đại ca mà tôi luôn kính yêu.
Xin đại ca hãy cứu lấy ông bố già của tôi với.”
Xét về tuổi thì Tôn Nhân Binh có thể làm bố của Tần Minh rồi, vậy mà bây giờ ông ta lại ăn nói khép nép, tự nhận mình là đàn em.
Đối với một người có địa vị cao trong cuộc sống thì điều này thật sự không hề dễ dàng chút nào.
Thật ra thì Tần Minh đã biết rõ chuyện này rồi, đội ám sát của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ đã tìm kiếm cá đêm, gần như đã lật tung cả thành phố lên mà vẫn không thấy người đâu, điều này khiến cho Tần Minh cảm thấy hơi xấu hổ.
Dù sao thì anh cũng không phải là một vị thần thật sự, anh chỉ là một thầy bói rởm mà thôi.
Tần Minh chỉ có thể vận dụng tài năng ăn nói của mình, anh ta đưa một tay ra phía sau lưng, ra vẻ thần bí nói: “Nếu vậy thì tôi đành phải sử dụng tuổi thọ của mình để bái thần, hỏi thử xem ông cụ nhà họ Tô đang ở đâu.
Nhưng mà cần phải chuẩn bị đài tế thần nên sẽ tổn ít thời gian.
Tôn Thường Hi sốt ruột: “Bây giờ đang rất gấp, có nhất thiết phải rườm rà như vậy không?”
Tôn Thường Hi cũng biết một vài chuyện liên quan đến Tần Minh, cũng biết là anh thích giả thần giả quỷ, vậy nên cảm thấy Tần Minh đang cố ý che giấu gì đó.
Cô ấy kéo Tần Minh sang một bên, khẩn khoản nói: “Tôi cầu xin cậu đấy, ông nội tôi bây giờ đang bị nguy hiểm đến tính mạng, cậu đừng thừa nước đục mà thả câu nữa.
Chỉ cần cậu có thể cứu được ông nội tôi ra thì tôi sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của cậu, được không?”
Tần Minh thầm cười khổ, không phải là anh không muốn.
Lâm Vũ Nhu nhìn hai người đứng thì thầm với nhau, thì cảm thấy rất đổ kỵ, cô ta nghĩ thầm: “Đúng là mèo thích ăn mỡ.”
Đúng lúc này, Lâm Vũ Nhu đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua chúng tôi đã đưa cho mọi người một cái phong bì sao lại không dùng? Lúc nguy hiểm mà mở ra thì có khi đã bắt được người rồi đấy”.