Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 740: Buông Tôi Ra!





Tần Minh dẫn Lâm Vũ Nhu về.

Thật ra anh cũng không thích cô ta đi theo anh cả ngày như thế, lại còn ở ký túc xá của anh.
Nhưng nhà họ Lâm đã biết được bí mật của Tần Minh, hơn nữa Lâm Vũ Nhu cũng không có ác ý với anh, còn giúp đỡ anh hai lần, Tần Minh cũng không tiện xua đuổi Lâm Vũ Nhu quá cương quyết, nếu cô ta lại nhảy sông tự sát thì chết dở.
“A..”
Lâm Vũ Nhu trở lại ký túc xá, cô ta vươn vai và nói: “Mệt quá đi mất.

Tần Minh, anh muốn ăn gì? Tôi làm cho anh.

Tần Minh bỗng hỏi: “Không phải trước kia cô gọi tôi là Tần đại sư à? Sao bây giờ lại gọi thẳng tên tôi thế?”
Lâm Vũ Nhu giật mình, rồi nói với giọng ngượng ngùng: “Tôi, tôi cảm thấy gọi anh là đại sư nghe mờ mịt thần bí quá, thật ra tôi phát hiện anh cũng là người bình thường, không phải là bán tiên thật.

Hơn nữa, anh tên là Tần Minh mà phải không? Nếu anh muốn tôi kính trọng thì tôi gọi anh là anh Tần...!được không?”
Tần Minh nheo mắt, người phụ nữ này đúng là được đẳng chân lân đẳng đầu.
Anh nói: “Được rồi, cô cứ gọi tên tôi đi.”
Rồi anh nói tiếp: “À mà người nhà cô đến Bắc Kinh làm gì vậy? Cô chưa trở về à? Để tôi nói với ông cô.
Cơ thể của Lâm Vũ Nhu cứng đờ, cô ta nói:
“À, bây giờ tôi cũng không biết mọi người ở đâu.

Bởi vì đồ đạc của tôi bị lấy đi hết rồi nên tôi cũng không liên lạc được với người nhà”
Tần Minh nheo mắt, hỏi: “Không phải lúc đầu Trương Toàn Chân gọi đến giúp đỡ à?”
Lâm Vũ Nhu hỏi: “Giúp đỡ gì cơ?"
“.”
Nhất thời Tần Minh cũng không biết trả lời kiểu gì.
Anh thở dài: “Không có gì, cô làm gì đó ăn đi, lát nữa tôi phải tham gia tự học buổi tối, còn phải đi giao thức ăn.


Dù sao cũng đã nói là làm một tháng rồi, không thể thất hứa với chủ quán.”
Lâm Vũ Nhu buồn cười: “Anh đấy, ở phương diện nào đó cũng cố chấp thật.
Buổi tối, tâm trạng của Tần Minh khá là bực bội.
Anh lái xe đạp điện đi giao thức ăn trên đường phố, anh không muốn nuốt lời là một chuyện, còn một lý do khác là vì anh muốn ở một mình.
Dạo này phụ nữ cứ liên tục xuất hiện bên cạnh Tần Minh, giúp đỡ anh, cần anh giúp đỡ, gây chuyện cho anh giải quyết, mong chờ anh, nhịp sống thái quá khiến Tần Minh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đưa thức ăn được yên lặng một mình, trái lại khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.
Tần Minh vừa lái xe vừa tự trách:
“A...! vừa mới trò chuyện với Hải Đường vài câu, không thế nói Lâm Vũ Nhu đang ở chỗ mình được.

Giải thích thế nào được đây? Chuyện này đúng là càng che càng lộ.

Sao cô ta cứ dính lấy mình thế nhỉ? Không phải đã nói không so đo chuyện lúc trước rồi à?”
“Hầy…..

còn phải giúp Triệu Chính Ngôn duy trì “quan hệ” với vợ chưa cưới của cậu ta nữa chứ, không thể quá tốt cũng không thể quá kém, lần trước ở trấn Cổ Thủy…”
Tần Minh nghĩ thầm, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể khô nóng.

Chuyện xảy ra ở thị trấn Cổ Thủy lần đó có khác nào anh cắm sừng Triệu Chính Ngôn đâu?
Tần Minh buồn rầu: “Cảm giác tội lỗi quá, thật là có lỗi với Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều, rõ ràng đã hứa với hai người họ rồi mà.

Hầy, lẽ nào mình thật sự là một kẻ khốn nạn sao?”
Tần Minh đi giao thức ăn hai lần cũng coi như kết thúc công việc.
Thế nhưng anh bỗng nhìn thấy hai chiếc xe sang đỗ ngoài trường học, sau đó Bạch Tĩnh Thần đi ra.

Anh không cho rằng chuyện xảy ra với nhà họ Tôn hiện giờ có liên quan đến nhà họ Bạch ở Bắc Kinh, Bạch Tĩnh Thần trốn tránh trách nhiệm cũng chỉ là con dê thế tội.

“Buông tôi ra!”
Bỗng nhiên một người phụ nữ đi xuống từ chiếc xe khác, đó chẳng phải là Hoàng Thư Đồng sao?
Cô ta nói một cách kịch liệt: “Bạch Tĩnh Thần, tôi nói rồi, buông tôi ra!”.