Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 804: 804





Tần Minh không ngờ Lý Mộng vốn đã sợ hãi đến độ ngây ngốc lại bị cảnh máu me làm cho sợ hãi thực sự.
Thậm chí cô ta còn không cho Tần Minh cứu Hoàng Thư Đồng, nhất quyết nói rằng Triệu Chính Ngôn vẫn mất trí nhớ, cho dù Triệu Chính Ngôn có thanh minh rằng vì không dám đối mặt với Hoàng Thư Đồng nên cậu ta mới giả vờ mất trí nhớ.
Cuối cùng khi đuổi theo ra ngoài thì bị rắn cắn, trong lúc hoảng loạn cô ta đã nổ súng, phát súng đó đã trúng đầu Triệu Chính Ngôn.

“A!”
Lý Mộng hét lên kinh hãi, cô ta kéo con rắn ra khỏi bắp chân mình rồi nhào về phía Triệu Chính Ngôn.

“Anh yêu ơi, anh đừng doạ em.”
Lý Mộng hoảng sợ la hét: “Anh đã nói sẽ lấy em mà, anh không được chết, em muốn làm vợ đại gia, anh không được chết.”
Nhưng Triệu Chính Ngôn không phát ra bất kỳ tiếng nào.

Viên đạn đã bay xuyên qua trán cậu ta, Tần Minh cũng không biết dưới tìnhhuống này cậu ta có chết không, nhưng rõ ràng khả năng tử vong rất lớn.


“Tần Minh, anh cứu anh ấy đi.

Hu hu...!cứu anh ấy đi.” Lý Mộng lại nhào đến cầu xin Tần Minh: “Anh ấy là hy vọng cuối cùng của tôi, cầu xin anh hãy cứu anh ấy.
Tần Minh híp mắt, vô cùng chán ghét: “Từ khi lên hòn đảo này cô đã làm được chuyện gì có tính người chưa? Lúc trước cô lừa tôi rằng cô đã biết sai, cô thay đổi để lừa gạt, đổi lấy lòng tin của tôi, nhưng mục đích vẫn nham hiểm như cũ.

Lý Mộng, dù sao chúng ta cũng đã yêu nhau hai năm, cô nhớ lại hồi năm hai, năm ba đi, dù cãi nhau nhiều nhưng chúng ta cũng vẫn tình cảm.

Tục ngữ có câu ‘một ngày chồng vợ, tình nghĩa trăm năm, tôi với cô yêu nhau hai năm, tôi vẫn luôn muốn bù đắp cho cô để chia tay trong vui vẻ.
Nhưng cô lại lòng tham không đáy, mọi chuyện đều hết sức vô lý.

Đây là kết cục do cô tự tìm.”
Lý Mộng khóc lóc gào thét: “Không, anh cứu anh ấy đi, hu hu...!Thầy bói nói tôi có số làm vợ đại gia, kết cục của tôi không phải như thế này.”
Tần Minh thở dài: “Đúng thế, nếu lúc đầu cô không đá tôi để tìm Dương Uy thì cô đã là vợ đại gia rồi.

Ha ha, không chỉ là vợ đại gia mà còn là nữ chủ nhân duy nhất trên đời của Đế quốc siêu doanh nghiệp Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.

Đó vốn là vị trí của cô, nhưng chính cô đã từ bỏ nó.

Sờ mũi cô đi, cô chảy máu mũi rồi, con rắn vừa cắn cô là rắn độc.
Lý Mộng giật mình đưa tay sờ mũi, quả nhiên có dòng máu ấm áp chảy ra.
Đồng tử Lý Mộng đột nhiên co rút lại, cô ta trúng độc?
Vừa nãy cô ta nhịn đau hất con rắn cắn mình ra, dù không biết đó là rắn gì nhưng rõ ràng là rắn độc, cô ta cũng sắp mất mạng rồi.
Đến cuối cùng, Tần Minh – người mà cô ta ghét nhất không chết, còn cô ta lại phải chết.


“Tần Minh, cứu tôi, cứu tôi với.”
Lý Mộng như điên như dại, hai hàng lệ nóng cứ thế tuôn rơi, cô ta quỳ xuống đất ôm đùi Tần Minh khóc: “Trước đây chúng ta rất tình cảm với thế này.”
Tần Minh thở dài: “Đúng thế, nếu lúc đầu cô không đá tôi để tìm Dương Uy thì cô đã là vợ đại gia rồi.

Ha ha, không chỉ là vợ đại gia mà còn là nữ chủ nhân duy nhất trên đời của Đế quốc siêu doanh nghiệp Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.
Đó vốn là vị trí của cô, nhưng chính cô đã từ bỏ nó.

Sờ mũi cô đi, cô chảy máu mũi rồi, con rắn vừa cắn cô là rắn độc.
Lý Mộng giật mình đưa tay sờ mũi, quả nhiên có dòng máu ấm áp chảy ra.
Đồng tử Lý Mộng đột nhiên co rút lại, cô ta trúng độc?
Vừa nãy cô ta nhịn đau hất con rắn cắn mình ra, dù không biết đó là rắn gì nhưng rõ ràng là rắn độc, cô ta cũng sắp mất mạng rồi.
Đến cuối cùng, Tần Minh – người mà cô ta ghét nhất không chết, còn cô ta lại phải chết.

“Tần Minh, cứu tôi, cứu tôi với.”
Lý Mộng như điên như dại, hai hàng lệ nóng cứ thế tuôn rơi, cô ta quỳ xuống đất ôm đùi Tần Minh khóc:
“Trước đây chúng ta rất tình cảm với nhau mà, đúng không? Khi anh ngủ với em, anh vẫn là một người nghèo đúng không? Thật ra em đã biết từ lâu rằng em không thể rời xa anh.


Tần Minh, cứu em với, em lạnh quá, đầu cũng choáng quá”
Nói rồi, Lý Mộng loạng choạng ngã xuống đất, chìm vào hôn mê.
Tần Minh ngẩng đầu nhìn máy bay trực thăng trên đỉnh đầu, lắc đèn pin trong tay.
Chẳng mấy chốc ba bác sĩ, còn có Tống Dĩnh và Dương Hiểu Huyền bước xuống.
Đoàn người vừa vui mừng vừa lo lắng gọi: “Cậu chủ!”
Tần Minh nói ngay: “Tôi không sao, mau cấp cứu cho hai người này, nhất định phải cứu sống.

“Vâng! Cậu chủ yên tâm, chúng tôi có kinh nghiệm rất phong phú.

Ba bác sĩ lập tức bắt đầu tiến hành các biện pháp cấp cứu ngay tại chỗ.
Còn Tổng Dĩnh thì hổ thẹn củi rạp người: “Xin lỗi cậu chủ, là do tôi vô dụng, không tìm được người của Thường Quân Diệp, còn để bọn chúng tìm thấy cậu chủ trước.
Dường như Dương Hiểu Huyền đã biết mình đang đi theo ông chủ thế nào, vì thế gã cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều, cúi đầu nói: “Xin lỗi cậu chủ, lúc đó tôi..”.