Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 827: 827





Trương Toàn Chân gõ đầu Tần Minh, nói: “Cậu nằm mơ đi, đại sư Hoàng nào có thời gian rảnh rỗi mà chỉ dạy cho cậu? Trước tiên cứ học cho tốt những điều mà tôi đã dạy cho cậu đi.

Tôi muốn nói với cậu rằng sau này cậu chính là người của Hoàng phái rồi.
Trước tiên đừng hỏi điều cậu thắc mắc, nhớ trong lòng là được rồi.”
Hoàng phải?
Tần Minh rất tò mò về xưng hô này, chẳng lẽ còn có lòng đỏ phái? Nước sốt salad?
Rốt cuộc đây là trường phái và tổ chức thế nào? Đánh võ ư?
Tần Minh thầm nói: “Không, con chỉ muốn yên tâm làm nhà giàu số một thôi.
“Đại sư Hoàng! Cuối cùng cũng được nhìn thấy ông rồi.

Đột nhiên có một nhà mấy người đi tới bên cạnh, không ngờ lại là người quen của Tần Minh, là mấy người Bạch Kính Đình và Bạch Ngọc Thuần của nhà họ Bạch!

Mặc dù trong lòng Tần Minh thấy nghi hoặc, nhưng sau khi biết được công phu thật sự của ông lão thần bí nhà họ Lý vừa rồi và Tống Nghĩa Tinh, trong lòng anh vẫn dâng lên lòng kính nể.
Hơn nữa, anh cảm thấy Trương Toàn Chân đưa mình đến cho đại sư Hoàng gặp, có vẻ như đại sư Hoàng không hài lòng lắm, sau đó Trương Toàn Chân lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Tần Minh thầm phỏng đoán, có lẽ anh không có cơ hội được học võ cùng đại sư Hoàng chăng?
Thực ra trong lòng anh lại thấy thoải mái, anh cũng không muốn chân chính học võ gì cả, anh bị Trương Toàn Chân lừa, anh muốn để ông ta làm cố vấn an toàn cho mình nhưng kết quả lại bị nhận làm đồ đệ.
Những thứ như võ thuật đánh đấm, không khổ luyện thì làm sao có kết quả? Tần Minh nghĩ anh chỉ cần hiểu được căn bản là đã đủ rồi.
Còn cao thủ ấy à, có thể dùng tiền để chiêu mộ.
Nhưng anh cũng hoàn toàn không hiểu Hoàng phải này rốt cuộc là trường phái võ thuật gì.
Vị đại sư Hoàng kia đã hoàn toàn nhìn ra được thắc mắc của anh, ông ta nhẹ nhàng nói:
“Sau này nếu cậu gặp được người như người nhà họ Lý, cậu cứ nói mình là bạn của Hoàng Thăng Cửu của Hoàng phái, sẽ không ai dám làm gì cậu hết.”
Tần Minh ngạc nhiên nói: “Vâng, cảm ơn đại sư Hoàng đã chiếu cố.
Đúng lúc này, bên cạnh có mấy người đi tới, Tần Minh liếc nhìn thì phát hiện đó lại là người quen.
Là ba người Bạch Ngọc Thuần, Bạch Kính Đình và Bạch Tĩnh Thần.
Bạch Kính Đình nhìn Tần Minh, đầu tiên ông thấy hơi nghi hoặc, sau đó không thèm để tâm, chỉ nói với Hoàng Thăng Cửu:
“Đại sư Hoàng, cuối cùng chúng tôi cũng gặp được ông rồi, thật là vinh hạnh.

Chúc mừng đại sư Hoàng, nghe nói học trò của ông đã giành được ngôi vị quán quân của trận đấu toàn cầu”
“Ha ha, cảm ơn ông”
Hoàng Thăng Cửu có vẻ rất rộng lượng, rõ ràng Bạch Kính Đình có ý đồ nịnh nọt, nhưng Hoàng Thăng Cửu lại làm lơ.
Bạch Kính Đình lại giới thiệu con trai và con gái của mình.
Nhiếp Hải Đường đang đứng ở bên cạnh híp mắt lại, trong lòng cô luôn cảm thấy không yên tâm lắm, mấy người đều là người quen hồi ở thành phố Quảng.

Hoàng Thăng Cửu cũng chỉ khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó Bạch Kính Đình lại nói: “Con gái nhỏ của tôi năm nay chưa tới hai mươi tuổi, cũng độc thân nhiều năm rồi, hơn nữa từ lâu nó đã ngưỡng mộ con trai của đại sư Hoàng.

Nếu có cơ hội thì có thể gặp gỡ, để bọn trẻ nói chuyện nhiều một chút, như vậy cũng giúp con gái tôi được thỏa lòng mong nhớ”
Ông vừa dứt lời, Tần Minh và Bạch Ngọc Thuần đều vô cùng kinh ngạc.
Hiển nhiên là Bạch Ngọc Thuần không biết ba mình sẽ nói như vậy.
Tần Minh ngạc nhiên là vì cô ta đã được hưởng cuộc sống nhung lụa, nhưng lại mất đi sự tự do.
Nhớ lại khi xưa, hồi Bạch Ngọc Thuần ở thành phố Quảng, dù nghèo khó nhưng rất tự do, ung dung tự tại.
Mà bây giờ cô ấy lại bị ba mình coi như công cụ để móc nối quan hệ, thật sự là vô cùng bất lực.
Hoàng Thăng Cửu liếc nhìn Bạch Ngọc Thuần, rất hài lòng mà gật đầu, nói: “Một lão già như tôi đâu quản được chuyện của người trẻ tuổi chứ? Nhưng tôi sẽ nán lại Bắc Kinh mấy ngày, để tôi đi hỏi nó”
“Ồ? Đại sư Hoàng nán lại đây thêm mấy ngày, vậy thì tôi phải tiếp đón thật chu đáo rồi.”
Bạch Kính Đình đã tìm được chủ đề nói chuyện nên lập tức mở lời.
Tần Minh đi đến bên cạnh, kéo Trương Toàn Chân và hỏi: “Lão già…
“Bốp!”
Trương Toàn Chân tỏ ra khó chịu, nói: “Gọi thầy”
Tân Minh buồn bực nói: “Sao tinh thần thầy dồi dào vậy? Chẳng phải thầy đang bị thương sao?”

Trương Toàn Chân lập tức giả bộ uể oải, không có sức sống: "Đó đều là giả vờ thôi, có chuyện gì?”
“Rốt cuộc Hoàng phải là gì ạ?”
Tần Minh hỏi: “Có gì không tiện nói sao?”
Trương Toàn Chân đáp: “Hoàng phái chính là một trường phái võ thuật chuyên nghiên cứu về đánh đấm.

Người sáng lập ra trường phái này họ Hoàng, vì thế gọi là Hoàng phái.

Lão quỷ nhà họ Lý vừa đánh úp cậu cũng là thế gia võ thuật có trình độ cao thâm.

Ông ta tên là Lý Tích Cương, người ta luyện võ cả đời, bản lĩnh khác thì không có nhưng bàn về đánh đấm thì lại rất cao siêu”.