Thiều Hoa Túc Duyên

Chương 10: Tâm thơ ý người



“Dùng chung tất cả là trị độc kiểu gì vậy…”

Lắc đầu, chỉ lên vết thương đã rắc bột thuốc trắng than vãn trách cứ

“Đây là muốn hại người rồi”

Mục Tạ đang đứng bên cạnh nghe thấy đại phu nói vậy nhìn Yến Nguyệt đang bôi thuốc sau lưng cho vương gia, hắn là đang cảm thấy lo lắng lại nghe thấy lời đại phu nói vậy lo lắng tăng lên gấp bội phần

Lão không nói lại úp úp mở mở hắn mất kiên nhẫn nổi khùng xông tới lắm lấy cổ áo đại phu nạt nộ

“Rốt cuộc dùng chung tất cả thì bị làm sao ông không nói là coi thường mạng sống của mình phải không?”

Ông ta sợ hãi nắm lấy cánh tay đang túm chặt cổ áo của mình khai ngay lão có mỗi cái mạng quèn há nào dám làm càn

“Ta nói ta nói… cam thảo, kim ngân hoa, liên kiều đều có tính hàn nhưng thiên nam tinh lại có tính ấm nóng trộn chung lại mà dùng khác gì độc dược”

Mục Tạ nghe vậy liền thả cổ áo ra lập tức nhìn Yến Nguyệt đang băng bó vết thương sau khi bôi thuốc trừng tròn mắt nắm lấy cổ tay của nàng, bị bất ngờ khiến Yến Nguyệt tuột tay làm rơi cuộn băng xuống sàn, Mục Tạ gác kiếm lên cổ nàng quát tháo

“Chán sống rồi hả?”

Riêng nàng không hoảng sợ không run rẩy nhìn hắn bằng đôi mắt thờ ơ xong quay sang nhìn tên đại phu từ nãy đến giờ cũng vẫn ngồi đây nghe được những lời đại phu nói kia mà

Đúng ông ta nói quả không sai nếu dùng chung tất cả lại với nhau sẽ thành độc dược có khi còn là kịch độc nhưng sao nàng lại không biết được chứ đâu có gan mà làm bừa

Lúc còn viết tiểu thuyết vì để viết được những phần có thảo dược cứu người nàng phải học hỏi tìm tòi nên bản thân biết chút ít y thuật nhưng cũng đủ để trị thương nàng là không muốn giết Chiêu Sở hay có ý định đó bèn hỏi lại đại phu để chứng minh mình vô hại

“Đúng như lời đại phu nói cam thảo kim ngân hoa liên kiều thiên nam tinh khi trộn chung sẽ làm cho tính ấm trong thiên nam tinh tăng cao trở thành độc dược nhưng ông nhìn mà không ra người bị thương đang có dấu hiệu hôn mê, đổ mồ hôi lạnh, sốt rét là do trúng hàn độc sao? Ta lấy ấm trị hàn, «Dĩ độc trị độc» xin hỏi đại phu ta là có đang muốn giết người không?”

Nàng dõng dạc mà nói cây ngay không sợ chết đứng

Tên đại phu kia né tránh ánh mắt của nàng có phần hổ thẹn lương tâm hắn thân là đại phu mà ngay cả am hiểu thảo dược hay điều phối thuốc còn chẳng nắm rõ lại phát ngôn thiếu suy nghĩ

Mục Tạ hiểu ra lời Yến Nguyệt nói ngượng ngạo bỏ kiếm xuống là chấp tay tạ lỗi đã mạo phạm vị công tử này vì cứu vương gia mà đã làm nhiều việc hắn thân là thuộc hạ thân cận không giúp được gì lại còn hiểu nhầm ý tốt có hành động mạo phạm thật chậm hiểu

Nàng không tức giận cũng chẳng vui vẻ nàng là thờ ơ khiến hai người kia phải suy nghĩ lại hành động của mình nàng nhặt cuộn băng lên vẫn tiếp tục băng bó khi còn ở thời hiện đại từng bị nghĩ oan nhiều nên cái này có đáng là bao

Khi sơ cứu trị độc xong nàng đứng dậy dọn đồ bê chậu nước đi ra ngoài, tính gọi tiểu nhị nhưng thôi hắn sợ thấy cảnh máu me nàng tự mình làm cho nhanh nhưng vừa ra đến cửa nàng cảm thấy choáng váng không đứng vững được, khi nãy lúc bôi thuốc cho Chiêu Sở cũng cảm thấy trong người không ổn nhưng cố gắng gượng để làm cho xong nốt bây giờ hiện tượng càng nặng hơn bỗng chốc tay nàng mất sức thả chậu nước rơi xuống nước bên trong bắn trong toé còn nàng chóng mặt mắt mờ dần tối sẩm mặt mày ngã đổ người ra sau nằm xuống sàn

Mục Tạ và đại phu vừa dìu Chiêu Sở lên giường nằm nghỉ ngơi nghe thấy tiếng rơi đổ bèn quay lại đã thấy Yến Nguyệt nằm sõng soài trên sàn hắn chạy lại đỡ nàng kêu đại phu lại xem tình hình thế nào đó cũng là sự việc cuối mà nàng biết khi rơi vào trạng thái bất tỉnh



Trong Chu phủ vẫn yên ắng như thường Chu Dược từ kinh về chưa kịp thay y quan liền đi thẳng tới Đông viện để thăm ái nữ ngay nhưng nha hoàn Đào Đào bẩm lại là đại tiểu thư bây giờ cảm thấy chưa khoẻ không tiện gặp mặt mong lão gia đừng lo khi nào khoẻ sẽ tới thỉnh an lão gia và phu nhân sau

Ông là lo cho con gái nói vọng vào trong

“Nguyệt nhi a! Ta đi nhé giữ gìn sức khoẻ nếu rảnh tới gặp ta”

Ông không biết người bên trong có đang nghe thấy lời ông nói không hay đã ngủ rồi mà phòng không thắp đèn

Quay mặt rồi đi nhưng vẫn không yên lòng mà ngoái mặt lại nhìn mấy lần

Tiểu Đào đợi lão gia đi xa rồi mới dám thở dài lúc rời phủ tiểu thư hứa sẽ về khi còn sáng mà giờ trăng đã lên cao người đâu thì chưa thấy là đang trong trạng thái nơm nớp lo sợ, lo rằng không biết tiểu thư bên ngoài là có xảy ra chuyện gì không Sợ là nếu bị phát hiện thì sẽ to chuyện mất

Ban chiều Liễu thị cùng với nha hoàn mang theo lồng bánh tới cho đại tiểu thư nhưng Tiểu Đào nói khéo tiểu thư chưa muốn gặp nên bà ấy gửi lồng bánh và chuyển lời hỏi thăm cùng nha hoàn đi về



Tiểu Đào là sợ lắm rồi một lí do đâu có dùng được nhiều lần sắp không trụ được nữa rồi

“Tiểu thư người đang ở đâu vậy người còn không về em sắp không chịu nổi nữa rồi”



Yến Nguyệt bất giác nhíu mày ngửi thấy thoang thoảng mùi xông hương thơm nhẹ đầu quay cuồng như ngủ được nửa kiếp người, giật mình mở to hai mắt ra nhìn thấy trước mắt là trần ngói đỏ quen thuộc đặt tay lên trán tự cười chế giễu bản thân

“Ngu ngốc thật, vậy mà lại cứ tưởng quay về rồi chứ”

“Ngài đang lẩm bẩm gì vậy?”

Bị câu hỏi đó làm cho bất ngờ quay sang phía cánh cửa thì ra là Mục Tạ hắn đang dựa tường khoanh tay nhìn bằng ánh mắt sáng vặc chẳng biết hắn đứng đó từ bao giờ nữa

Nàng ngồi dậy đầu vẫn cảm thấy hơi đau mang đôi giày vào không quên hỏi Mục Tạ

“Sao lại ở đây vương gia sao rồi?”

“Đang nghỉ ngơi bên phòng, nhìn thần sắc đỡ hơn nhiều rồi”

Nàng có chút cảm thấy lòng nhẹ nhõm Mục Tạ cũng nói luôn

“Ngài bị trúng độc rồi ta đã kêu đại phu sắc thuốc tí ngài cùng uong luôn đi”

Nàng lắc đầu từ chối nhìn thấy ngoài cửa sổ đã có ánh sáng của bình minh liền hỏi hắn

“Bây giờ là lúc nào rồi”

“Bây giờ là canh năm ba khắc rồi còn sớm chán”

Nàng nghe vậy tính toán xem giờ là bao nhiêu giờ rồi, thì giật mình nhận ra đã muộn vậy rồi á vội vàng mang nốt chiếc giày còn lại chuẩn bị rời đi

Đột nhiên nàng nhận ra còn có việc quên mất chưa thực hiện móc trong vạt áo ra một phong thư đưa cho Mục Tạ dặn hắn

“Đến lúc đưa cho chủ tử của ngươi, sau này có chuyện sẽ cần dùng đến nói với ngài ấy cất cẩn thận đừng làm mất đây là «vật bất ly thân»”

Mục tạ cầm lấy phong thư nhìn nàng bằng ánh mắt kì lạ tò mò trong lòng dâng trào nhưng đây là đồ của chủ tử phi lễ chớ nhìn cất vào trong áo, lúc trước hắn luôn đề cao cảnh giác nhưng sau khi thấy công tử này là đang giúp vương gia nên cũng phần nào buông bỏ nghi ngờ

Yến Nguyệt bỗng nhiên nghĩ ra một thứ rất hay muốn hắn truyền đạt ý tới Chiêu Sở

“Ta còn có mấy câu thơ muốn ngươi thay ta truyền đạt tới Thanh vương đây cũng là ý ta muốn ngài ấy nhớ kĩ

Huyết đổ sầu thành xuyên

Di hận tưởng cố hương

Ân oán cẩn phân minh

Phi nhân quy độ hoảng

Hạ mỗ nay tiền kính

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Dịch thở

Máu đổ buồn thành sông



Ôm hận nhớ cố hương

Ân oán phân biệt rõ

Là người chớ vội hoảng

Tại hạ nay kính trước

Có duyên ắt gặp lại

Mục Tạ nghe xong mà chẳng hiểu gì hết hắn nhẩm lại mấy câu thơ để thuộc lòng con người hắn từ nhỏ học võ công không học văn chương giỏi lắm là nắm hết mặt chữ biết đọc biết viết hỏi hắn hiểu thơ ca không bằng bảo hắn đi tu cho rồi

Yến Nguyệt nhìn gương mặt ngây ngốc đó mà phụt cười tuy vậy chắc chắn hắn cũng sẽ truyền lại hết dụ ý mà nàng muốn nói tới Chiêu Sở thôi

Vẫn là không còn nhiều thời gian nàng vội cáo từ rời khỏi thứ làm nàng ngạc nhiên là tiểu nhị và chưởng quầy vẫn vui vẻ tiếp khách như bình thường dường như mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra đêm qua vậy nàng là cảm thấy mơ hồ như mọi việc chỉ là trí tưởng tượng của nàng mà ra đám người Mục Tạ xử lý ổn thoả đến nỗi người khác cảm thấy an tâm

Bên ngoài phố xá đã bắt đầu nhộn nhịp tấp nập người qua lại khác hẳn với buổi tối hôm qua việc hôm qua chỉ mỗi vài người biết không thể lọt ra ngoài nếu nàng không kịp ứng biến chắc cũng bỏ mạng rồi

Yến Nguyệt mò đường về phủ trong lòng không khỏi lo lắng không biết chuyện qua đêm bên ngoài đã bị phát giác chưa thân là phận nữ nhi mà lại cải nam trang qua đêm bên ngoài nếu bị truyền ra ngoài e là làm ô nhục thanh danh dòng đã thế còn là nữ nhi chưa gả đi

Cứ nói phong kiến lạc hậu nhưng ở hiện đại để con gái mình long nhong cả đêm ở bờ ở bụi phụ huynh chả gọi điện òm củ tỏi lên rồi huống chi thời này

Lượn một vòng cũng đã tìm được đường mà về chỉ là hơi trễ khi lang thang bên ngoài một lòng luôn hướng về nhà nhưng giờ trước mặt là phủ Chu gia lại cảm thấy không dán bước vào không dám đối mặt với những người đang lo lắng cho bản thân mình cả đêm đắn đo một hồi Yến Nguyệt quyết định khác nàng đi ra sau phủ ở đây có bức tường thừa sức có thể leo qua nàng không nghĩ nhiều trực tiếp trèo lên trên nhìn một lượt quên dưới xem có ai không sau đó tiếp đất an toàn lén lút chạy thẳng về Đông viện trên đường đi nàng không khỏi thấy kì lạ trong phủ không hề có chút động tĩnh gì yên tĩnh đến lạ nàng nghĩ hay do giờ này mọi người chưa sinh hoạt

Đến được Đông viện mà lòng nguôi ngoai định mở cửa phòng vào thay y phục giả vờ vừa ngủ dậy như thường người không biết quỷ không hay

“Đứng lại đó cho ta”

Tưởng những việc của nàng không ai biết ư? Nghe thấy giọng nói ồm ồm đằng sau lưng nàng hốt hoảng trợn tròn mắt quay lại, mặt Chu Dược hằm hằm tay vắt sau lưng cầm gia pháp là bị chuyện của Yến Nguyệt chọc tức đến nổi trận lôi đình phía sau có Tiểu Đào đang đứng cúi mặt hai tay đan vào nhau người run sợ

Yến Nguyệt lập tức hiểu rõ vấn đề rồi trong đầu còn chưa nghĩ ra nên nói gì để làm cớ đi đêm không về phản xạ quy củ hành lễ trước

“Phụ..phụ thân”

Ông mang theo cơn giận quay người về phía chính phòng nói lớn

“Đi theo ta”

Đâm lao đành theo lao đâu còn lựa chọn nàng cun cút đi theo sau lưng huých nhẹ tay Tiểu Đào hạ giọng thỏ thẻ

“Bị phát hiện lâu chưa?”

Tiểu Đào nhìn bóng lưng lão ra thì thầm

“Bị phát hiện đêm qua ạ, do em để lộ mong tiểu thư trách phạt”

Yến Nguyệt xuỳ xuỳ cho qua giờ nào giờ này còn phạt mau nghĩ một cái lí do cho hợp lí không lại mông nở hoa

“Trách phạt cái gì? Là ta liên luỵ em cho ta xin lỗi nhé”

Tiểu Đào không thể tin được một người từ bé luôn cho là mình đúng, bày mưu tính kế để dành được thứ mình muốn, khi biết mình sai luôn cố gắng đổ thừa cho người khác một người như vậy mà lại dễ dàng nói câu xin lỗi sao Tiểu Đào theo hầu từ khi Yến Nguyệt còn bé hiện lên suy nghĩ

(“Đây có thật là Chu Yến Nguyệt không hay là người khác?”)

(*): lấy độc trị độc