Thiều Hoa Túc Duyên

Chương 22: Đích nữ Doanh phủ



Tối nay về nàng có thể ngủ ngon rồi vốn còn sợ Chiêu Viễn với Nhược Uyên sẽ gặp nhiều trắc trở sự phá đám của Chiêu Sở nhưng có vẻ đến bây giờ chưa cần lo rồi

“Chưa bao giờ ăn cẩu lương lại hạnh phúc như này người ế như mình tu mấy kiếp cũng chẳng được vậy quá, hơi tủi thân nhưng không sao thành công sớm về nhà sớm sau đó kiếm người yêu chưa muộn”

Từ khi Nhược Uyên và Chiêu Viễn xuất hiện dường như mọi sự chú ý của mọi người đổ dồn hết vào hai người họ Nhược Uyên tốt tính mấy vị tiểu thư chào hỏi nàng đều vui vẻ tiếp lại Chiêu Viễn tán ngẫu với các hầu phủ khác họ đều kính nể khâm phục vài phần, toát ra khí chất toả sáng giữa đám đông

Đột nhiên vài bông tuyết bắt đầu rơi xuống, từ đầu là phảng phất nhưng hồi sau lại rơi phủ kín mọi vật, mà tuyết rơi cũng giống mưa vậy mới rơi, tuyết chưa tan thì chưa ướt nhưng khi tuyết tan lại ướt chẳng khác gì mưa mọi người đều mang theo ô vội vàng che kẻo ướt y phục lộng lẫy của mình người thì trú tạm vào chỗ nào đó

Trước khi đi Tiểu Đào có mang ô tại nghĩ kiểu gì cũng rơi tuyết nhưng lại để ở ngoài xe ngựa mất tiêu Tiểu Đào bảo Yến Nguyệt

“Người đợi chút để em đi lấy ô”

Tiểu Đào Vội chạy đi lấy ngay Chiêu Sở thấy vậy liền cầm lấy chiếc ô của hắn đi ra che cho nàng đang đứng ở sân nhìn theo dáng nha hoàn. truyện đam mỹ

Yến Nguyệt nghe theo nha hoàn chùm mũ áo trắng muốt lên đứng giữa làn tuyết đang rơi bất giác giơ tay ra hứng gương mặt trầm ngâm bỗng bông tuyết không còn rơi nữa nàng là tự hỏi mưa tuyết này mau hết thế sao nhìn ra vẫn thấy đang rơi rất nhiều chỉ mỗi chỗ nàng là không thấy sau lưng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc

“Chu tiểu thư”

Nàng nhận ra giọng nói đó đôi mắt mở to tròn sáng trong veo trong lòng bồi hồi xuyến xao bỏ mũ áo từ từ quay đầu về sau trước mắt nàng là Khương Thanh mặc một bộ y phục «ngư đỗ bạch»* nhạt không có họa tiết chỉ là một bộ y phục đơn giản không cầu kì đầu búi gọn cài trâm gỗ mộc hương trơn tay cầm ô hơi hướng sang phía nàng, khuôn mặt vẫn ôn nhu như lần trước hắn khi đi đứng luôn tay trái buông xuống tay phải vuông góc phía trước hơi nắm tay áo phong thái đoan trang chính trực

Chiêu Sở đằng sau hai người hụt hẫng lùi lại sau kêu Mục Tạ mang chiếc ô này đi vứt đừng giữ lại nữa dường như trên khuôn mặt hiện rõ vẻ tức giận nhìn hai người đang vui vẻ nói chuyện mà lòng hơi chút bất an

Nàng nhẹ giọng mỉm cười nhìn hắn hành lễ vạn phúc

“Khương đại nhân cũng tới «thưởng hoa hẹn nguyệt»* sao?”

Hắn nhìn nàng hơi trìu mến đáp lại ngay như sợ nàng hiểu nhầm không hay

“Thượng thư bộ hình với ta là chỗ quen biết lâu nay «thẹn nguyệt vô định ắt phi tâm»* tiểu thư chớ để tâm”

Yến Nguyệt vui lắm hắn vì nàng mà thanh minh ngay để tránh gây hiểu lầm cho nàng

“Ta không để tâm đâu bởi vì ta tin tưởng ngài không có giới hạn”

Câu nói đó của nàng đã chạm tới trái tim của Khương Thanh hắn có chút rung động từng chút một muốn bước lại gần nhưng vẫn còn do dự, chiếc ô hơi nhỏ bờ vai hắn khá rộng nửa vạt không che tới, bông tuyết len lỏi đậu nhẹ lên bông tuyết cũng đậu nhẹ trên đôi lông mày phân biệt rõ trắng đen, đứng cùng nhau dưới một khung cảnh thơ mộng thật khiến rung động lòng người

Mọi người dự hội cũng thấy hai người họ không khỏi cảm thán mấy vị tiểu thư nhìn mà ghen tị bàn tán xôn xao

“Nhìn Chu tiểu thư và Khương đại nhân hai người họ đẹp đôi thật đó, ghen tị ghê”

“Cô không biết đó thôi người như Khương đại nhân cái gì cũng tốt mà lại yêu người như Chu Yến Nguyệt à”

Chiêu Sở ở ngay bên cạnh nghe thấy mấy vị cô nương này ăn nói xàm ngôn làm hắn khó chịu ám hiệu cho Mục Tạ đuổi đi ra chỗ khác. Mục Tạ đi lên trước khuôn mặt hung dữ đẩy mấy vị tiểu thư ra chỗ khác quay lại hỏi

“Người để vậy mà không làm gì ư?”

Chiêu Sở mặt lạnh trả lời

“Chuyện tốt của người khác đừng xía vào”



Mục Tạ rõ ràng trên mặt hắn hiện rõ vẻ không vui như đang bị hớt tay trên vậy thế mà vẫn cố tỏ ra mình ổn đúng là kì lạ thật

“A! Đúng rồi lần trước ta mượn khăn tay của ngài hôm nay ta trả lại cho chủ nhân của nó”

Yến Nguyệt lấy trong tay áo chiếc khăn tay của Khương Thanh đưa lại nở nụ cười ngại ngùng

“Ta đã ủ hương rồi không biết ngài có thích không?”

Khương Thanh nhận lấy hơi mỉm cười nhẹ

“Khương mỗ thấy rất thơm, rất thích”

Trái tim Yến Nguyệt như loạn nhịp không ngờ dung mạo này cười lên lại tuyệt mĩ như vậy đúng là siêu lòng, đang vui vẻ nàng từ nãy giờ cứ cảm thấy hơi lạnh sống lưng hơi quay đầu lại nhìn giật mình hoảng sợ vừa rồi ánh mắt của nàng và ánh mắt của Chiêu Sở nhìn thẳng vào nhau, khuôn mặt hắn tối sầm khi thấy nàng nhìn còn cười khẩy Yến Nguyệt quay đầu lại ngay sợ hãi tự hỏi

(“Cái tên này ở đây làm cái gì? Điên thật rồi liệu hắn đã nhận ra mình chưa?”)

Khương Thanh thấy mặt nàng biến sắc nghĩ nàng bị phong hàn lo lắng hỏi

“Chu tiểu thư bị sao vậy?”

Nàng bình tĩnh lại cười tươi như chưa có biết chuyện gì tâm vững chắc khắc chế lỗi sợ

“Hả? À ta không sao không sao”

Tất cả mọi người đang ngắm cảnh sắc thưởng trà đàn đạo bỗng nhiên lại có vẻ mặt hơi bất ngờ hoảng hốt, có người vội chào Doanh Trức tạ gia phủ rồi cáo lui, Yến Nguyệt thấy đột nhiên có vài người nhanh nhanh chóng chóng đòi về thì không hiểu

“CHU YẾN NGUYỆT”

Đang nhiên bị gọi thốc từ đằng sau làm nàng giật cả mình run sợ quay lại tưởng Chiêu Sở nổi điên rồi nhưng may mà không phải nhìn ra là một tiểu cô nương mặc y phục giống mấy tên nam nhân thị vệ cột tóc đuôi ngựa bằng dây đỏ tay cầm thanh đao to dài mặt hớn hở trông rất vui, mọi người bàn tán xôn xao ánh mắt phán xét cộng thêm sợ hãi

Yến Nguyệt tự hỏi không biết là tiểu thư nhà ai tới hội ngắm hoa thưởng trà lại ăn vận như vậy đã thế còn mang theo đao hình như còn đang tiến lại gần phía nàng

(“Ủa chẳng lẽ nguyên chủ có quen cô ta à?”)

Mặt khó hiểu gượng gạo cất giọng tự chỉ tay lên mặt mình

“Cô gọi ta sao?”

Mục Tạ là biết đây là ai vội nói nhỏ với Chiêu Sở cung kính

“Đây là đại tiểu thư Doanh gia tên Doanh Tô Linh khắp thiên hạ nói cô ta là kẻ điên ghét ai là đánh cho người đó nhừ tử e là nhắm vào Chu tiểu thư rồi”

Chiêu Sở nhìn tình cảnh nhưng gương mặt lại thấy khá hứng thú như đang xem kịch hay vậy hắn là muốn xem tên thư sinh trói gà không chặt như Khương Thanh làm thế nào để bảo vệ người mình yêu nếu đến cuối Yến Nguyệt lâm thế hoảng sợ không ai giúp, hắn ra anh hùng cứu mĩ nhân tạo điểm cộng trong mắt nàng

Tô Linh hùng hổ đứng trước mặt nàng chĩa thẳng mũi đao vào nàng trong khi đó nàng còn chưa hề biết chuyện gì xảy ra, Tô Linh dương dương tự đắc giọng kiêu gạo

“Đương nhiên, nào tỉ thí vài chiêu với ta đi”

Yến Nguyệt đúng ngẩn tò te luôn, mặt nhìn thẳng mũi đao tự hỏi bản thân cô ta có bị điên không hay lúc trước nguyên chủ đắc tội với cô ta giờ tới đây báo thù cũ, tiểu thư phủ nào mà sẵn sàng thách đấu phủ khác như vậy thật không biết phép tắc

Khương Thanh đằng sau vội đứng chắn ra trước có ý bảo vệ nàng dù gì hắn cũng biết sử dụng kim đâm huyệt làm đối phương mất khả năng giao chiến còn nàng đâu có biết võ công Yến Nguyệt ngước nhìn Khương Thanh cảm thấy lòng như nở hoa



Doanh Trức vừa thấy con gái bị dọa sợ vội ba chân bốn cẳng chạy ra hạ mũi đao xuống mặt cố gắng cười tạ lỗi với Yến Nguyệt

“Ngại quá ngại quá đây là con gái ta”

Nói xong kéo tay Tô Linh sang chỗ khác nhưng nàng ta không chịu nhất quyết không đi, Doanh Trức gọi mấy tên thuộc hạ ra kéo nàng ta đi lão yếu sức

Yến Nguyệt đã biết thì ra là đại tiểu thư Doanh gia Tô Linh nàng ta nổi tiếng điên khùng sở thích đánh người làm niềm vui cậy quyền thế cứ ai mà nàng ta không thích lập tức lôi ra đánh đi đến đâu cũng kè kè vũ khí bên mình nàng không có vừa (“Cái tính điên này nên được giáo huấn lại rồi”)

Nàng vỗ nhẹ vào tay Khương Thanh ý nói không sao đâu ta ổn sau đó đứng lên phía trước ra lệnh cho những thuộc hạ đang kéo kéo nàng ta đi

“Đợi đã”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về nàng tự hỏi đang định làm gì Yến Nguyệt đi thẳng lên chỗ Tô Linh Doanh Trức lo con gái có hành động lỗ mãng đi sát bên cạnh Yến Nguyệt

“Ta chấp nhận tỉ thí võ công với cô”

Câu nói của nàng lập tức làm mọi người ngạc nhiên há hốc mồm bàn tán xôn xao một đống các nghi vấn

“Này Chu Yến Nguyệt biết võ công a?”

“Chu thừa tướng dạy chăng?”

“Cũng có thể nhưng chưa nghe qua bao giờ”

“Có chó mới tin nhé, lúc trước nàng ta bị đám gia thương nói ăn quỵ tiền đuổi chạy khắp đường có thấy mảnh võ công nào”

Đến cả Mục Tạ đã điều tra cũng không tra ra là Chu Dược có dạy võ cho nữ nhi phủ họ xưa nay nam nhi mới truyền võ nữ nhi học thêu thùa sao lại có chuyện Chu Yến Nguyệt biết võ công được Chiêu Sở cảm thấy vị tiểu thư này còn nhiều thứ thú vị chưa biểu đạt ra ngoài

Doanh Trức biết mức độ nguy hiểm của việc vội khuyên ngăn ngay nói với Yến Nguyệt giọng nhỏ nhẹ

“Không được đâu, tiểu thư không biết con gái ta nó không nương tay đâu nhỡ đắc tội tiểu thư với thừa tướng chắc ông ấy lật tung phủ ta lên mất”

Nàng tự tin trả lời ngay không đắn đo lão vậy là đang coi dễ hả

“Đại nhân yên tâm ta tự biết lượng sức đằng này ta lại muốn xem đại tiểu thư đây tài giỏi cỡ nào”

Yến Nguyệt nhìn sang Tô Linh vẻ đầy thách thức đúng là kích thích trỗi dậy trong người Tô linh nàng ta cười đắc chí

“Được ta thích kiểu người như cô thật có khẩu khí phủ ta có sẵn thượng đài đấu võ, Chu tiểu thư xin mời”

Khương Thanh vội giữ tay nàng lại lắc đầu ra hiệu thôi hãy bỏ đi đừng gây nguy hiểm cho bản thân Yến Nguyệt gật đầu mỉm cườivỗ nhẹ mu tay Khương Thanh đang giữ mình muốn trấn an không sao đâu

Tô linh dang tay ra mời. đi trước dẫn đường Yến Nguyệt theo sau đám người đến Doanh phủ ngắm hoa thấy chuyện hay sắp diễn ra vội kéo nhau đi xem Chiêu Sở Mục Tạ âm thầm theo sau đợi thời cơ mới ra tay.

Ai cũng nghĩ chuyến này phải khiêng Chu Yến Nguyệt về phủ rồi kiểu gì cũng bị thương nặng, người ta đùa không khéo Tô linh nhắm vào gương mặt mĩ nhân của nàng làm thành tím bầm nàng ta đã ngu dốt lại bị huỷ dung nhan chỉ còn nước sống không bằng chết

*(*):«thưởng hoa hẹn nguyệt»: ngắm nhìn nhan sắc hẹn người yêu *

(*):«thẹn nguyệt vô định ắt phi tâm»:ngại nàng không tới ắt mất lòng