Thiều Hoa Túc Duyên

Chương 3: Biên kịch dởm



Cô vo giấy tròn cục ném thùng rác, kế bên không biết đã dùng bao nhiêu giấy rồi, xung quanh toàn cục tròn nhưng không vứt đúng vào thùng rác

trên bàn làm việc để máy tính to còn có cả honey snack, coka cola, nước sâm dưỡng nhan… nói chung rất bừa bộn

Cửa sổ đóng kín, trời tối cả căn phòng le lỏi sáng nhỏ từ màn hình máy tính, bên ngoài không lọt qua một khe sáng

Thanh nhan là một biên kịch trẻ tuổi không thể nói là dạng tài năng còn là thuốc nổ của ngành viết lách, chưa có bộ phim nào cô viết là được mọi người đón nhận một cách tích cực

bộ phim đang chiếu «Túc duyên phận Thiều Hoa » cũng do cô cải biên hôm nay ra tập cuối, cô tự xem tự nhận xét đứa con tinh thần của bản thân, mấy phim trước do xui xẻo mới bị xịp nổ lần này đoán chắc sẽ nổi như diều gặp gió

“Đúng là thiên tài với bộ óc sáng tạo, tại hạ phục bản thân mình quá, không ai có thể nghĩ ra một cái kịch bản hấp dẫn như vậy, motip mới mẻ, quả này tiền vô như nước rồi haha…”

Thanh nhan cười đắc chí vỗ tay tán thưởng chính mình

Từ đằng sau đột nhiên có gió lạnh thổi nhẹ vào gáy âm thanh rên rỉ thê lương cảm giác lành lạnh sống lưng, đôi tay chạm nhẹ vào bờ vai cô tóc rũ xuống ghé sát tai cô nói bằng giọng ỉ ôi

“Thanh nhan đừng sống nữa hãy chết đi!”

Cô đổ mồ hôi lạnh liếc nhẹ mắt ra sau run cầm cập đằng sau là một người mặc đồ trắng tóc rũ rượi không lẽ gặp ma rồi, cô quay lại sau nhắm chặt mắt hét to

“Aaaa…mma!”

“Ma à ở đâu cơ?”

cô mở mắt ra nhìn kĩ thì ra không phải

công tắc đèn bật lên nhíu mắt vì chói

“này! Không biết gõ cửa à, làm hú hồn hú vía”

Em gái vuốt tóc rũ rượi ra sau chống nạnh ánh mắt phán xét

“Em mới bị doạ đấy, nhìn cái phòng có giống bãi rác không cơ chứ mùi y như nhà xác ấy, eo ôi kinh khủng”

nó bóp mũi lại tay phẩy phẩy bầu không khí tỏ ý ghét bỏ

“Lượn đi ngủ đi giùm cái”

Thanh nhan khua tay đuổi xuỳ xuỳ

Con bé khinh khỉnh nói

“Không phải đuổi đâu đang chuẩn bị đi ngủ nè qua thắm xem bà chị còn ổn không, cái logic kịch bản hề hước vậy bảo sao mãi không khá lên được”

Bình thường hai chị em như chó với mèo cách nói chuyện không xỉa xói thì cũng là gây sự quá quen mỗi lần như vậy cô lại nổi cơn tức

“Ngứa đòn à thấy sống đủ lâu rồi phải không”

Em gái quay lưng đi ra ngoài vừa đi vừa nhún vai khiêu khích

“Nể tình chị em một nhà nên bổn cô nương mới thổ lộ cảm nhận vậy thôi, xúc phạm người xem vãi chưởng”

Thanh nhan cầm dép giơ tay định phi vào nhưng em gái chạy nhanh thoát nạn

cô gào to

“Người không cảm thụ được tuyệt tác thì không đủ trình lên tiếng đâu, nghe chưa, không tử tế được bộ chết hả ”

Nuốt cơn tức xoay ghế quay người vào máy tính cô cầm chuột out khỏi app xem phim online vào trang web cộng đồng «mọt phim yêu dưa » lướt xem bài viết

“Phim hay vậy giờ hot chắc chắn”

Vào tìm kiếm xem hot search lên chưa đúng như dự đoán phim vậy mà leo phát top một luôn “gì chứ”

cô đẩy gọng kính nhìn sát màn hình bất ngờ

“«Túc duyên phận Thiều hoa rác của năm», điên rồi cái gì vậy” cô nhanh tay ấn chuột thoát khỏi trực tiếp vào lại cộng đồng fan phim đọc bình luận làm cô shock ngang

phần comment viết

“Sửa nát nội dung tiểu thuyết gốc, đoàn làm phim cần lên tiếng?”

“Kịch bản nội dung cẩu huyết gì đây?”



“Đù mé bố đây cày điên cuồng nhận lại cái kết phim hết hồn luôn”

“Biên kịch mất não hay thối não vậy khó thế xũng nghĩ ra nếu không có diễn viên đỉnh lưu còn sợ phá sản rồi”

….

“Mấy cái tên anh hùng bàn phím này ăn không ngồi rồi à”

thanh nhan mắt nổi lửa tức giận cực đỉnh sau khi đọc hết bình luận của dân cư mạng

“Mấy người thì hay rồi giỏi thì tự biên tự diễn rồi tự xem đi, tôi mặc kệ”

Cô bực bội tay quạt vì nóng ra mở cửa sổ hít thở cho giải toả tâm trạng

“tuyết sao?”

Bên ngoài tuyết rơi phủ kín lạnh thật đấy do bên trong đóng kín lên thấy nóng thanh nhan còn đang mặc áo cộc tay quần đùi đóng cửa lẹ rét run rùng mình

“Tháng mấy rồi còn có tuyết ngộ vậy đến cả thời tiết còn thất thường, Như Nhiên tí ngủ nhớ bật máy sưởi lên không lại cảm đấy”

Bên ngoài im lặng không có tiếng động chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài

“Con nhỏ này chắc đi ngủ rồi”

Cô ra phòng khách bật máy sưởi lên rồi tắt hết điện đi, đi tới bếp rót cốc nước cầm vào phòng đặt lên bàn, mò lấy điện thoại nằm trên giường gõ gõ bàn phím một hồi, mệt mỏi tháo kính ra nhắm mắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ mai mới tính sau

màn hình điện thoại vẫn sáng bên trên vừa trả lời bình luận phía dưới dòng chữ

“thành phim rồi có sửa được nữa đâu mấy người giỏi thì tự sửa đi bà đây xin kiếu” cùng icon cười nhạo

Trong phủ Chu Hầu, ồn ào tiếng khóc của phu nhân tiếng an ủi của lão gia Yến Nguyệt nằm ấm áp trong chăn tơ lụa bên dưới mền lót lông nhẹ

“Phu nhân bà đừng khóc nữa về phòng nghỉ ngơi đi”

Lão gia vỗ về an ủi lo lắng nhìn phu nhân xong bà vẫn không ngừng khóc

“ông phải bảo tôi làm sao trong khi Nguyệt nhi còn đang hôn mê”

Ông nhìn Yến Nguyệt đang nằm bất động buồn bã thở dài, dìu phu nhân ra ngoài đằng sau là hai nô tì Ông nhắc một nha hoàn thân cận của Yến Nguyệt cạnh giường

“Ta đưa phu nhân đi nghỉ ngươi chăm sóc cho tiểu thư chừng nào tỉnh lại nhớ báo ta”

“Vâng lão gia”

nha hoàn cung kính

Họ đã đi xa tiếng khóc của phu nhân cũng càng bé đi, nha hoàn sợ gió độc thổi vào trong không tốt cho sức khỏe của tiểu thư bèn đi ra ngoài đóng cửa phòng rồi canh ở ngoài

Một hồi sau Yên Nguyệt ngồi dậy nhắm mắt ưỡn người vươn vai đấm bóp cổ

“ngủ đã đời ghê, dậy kiếm tiền làm phú bà nuôi tiểu thịt tươi chạy quanh nhà thôi”

Chợt nhận ra có gì đó không đúng cô mắt mở mắt nhắm kì lạ thay đây đâu phải phòng ngủ của mình một gian phòng cổ gỗ hương xa lạ, mùi trầm hương thoang thoảng

“Wow..Như Nhiên à em nhiều tiền quá chơi cosplay luôn biết đầu tư ghê”

Bình thường em gái cũng hay bày trò trêu suốt nên cô nghĩ rằng những cái này là do em gái mình bày ra chắc nhân lúc cô ngủ say thay quần áo rồi lái xe đưa cô tới đây chơi với con bé

Thanh nhan đi một vòng ngắm ghía tính toán, dừng lại ở chiếc gương tráng bóng màu vàng cô nhìn bản thân qua đó mặt cô trắng bệch môi không cắt không một giọt máu rồi bóp thái dương ngán ngẩm

“Định chơi cosplay kinh dị cổ đại à! Nhìn sơ cũng thấy toàn mùi tiền rồi tiền đâu trả giá thuê phòng đây”

Đi tới bên cửa sổ mở ra cho thoáng khí chứ bên trong ngột ngạt quá cô vô tình quệt tay vào chiếc bình lục ngọc nhẵn bóng đang đặt ở đó rơi xuống đất vỡ tan tiếng rơi vang to

Thanh nhan lo sợ ngồi xụp xuống nhảu mảnh vỡ miệng lẩm bẩm “bỏ mịa rồi tôi ơi nhìn là biết đồ quý tí nữa người ta kiểm tra phòng cho thuê hét giá một phát lên trên ngân sách đâu trả”

Bên ngoài một nha hoàn nghe thấy trong phòng phát ra tiếng rơi vỡ của đồ vật chạy nhanh vào không khỏi ngạc nhiên

“Tiểu thư người tỉnh rồi”

Thanh nhan ngước lên nhìn nghi vấn“ai đây nữa?”

Chưa để cô kịp nghĩ xong nha hoàn đã nhanh chóng lại gần đỡ cô lên



“Tiểu thư người đừng động vào mấy cái này nhỡ bị thương thì sao”

cúi xuông nhặt nốt những mảnh còn lại

thanh nhan đang tìm cách để không tốn tiền vào mấy cái thứ nàynhưng lại thấy hơi khó hiểu

“à em gái nhỏ này em là người cho thuê đồ hả em có thể lấy giá tém tém chút không, thời buổi kinh tế khó khăn ấy”

“Tiền?” Thị nữ sợ hãi không hiểu tiểu thư đây là đang nói mớ hay đang trách phạt mình bèn cúi lạy van xin “nô tỳ sai rồi mong tiểu thư trách phát nô tỳ có mười cái mạng cũng không dám lấy tiền của tướng phủ đâu”

Thanh nhan mừng rằng chắc được miễn phí rồi thì ra trên đời có người kinh doanh mà lại độ lượng như vậy đúng là hiếm gặp nhưng chợt lấy lại ý thức nheo mắt nói

“Cô nói gì cơ? Tướng phủ! Tôi là ai?”

Thị nữ run như cầy sấy nói lắp ba lắp bắp nửa ngờ ngợ kì lạ chẳng lẽ lúc ngã bị đập đầu mất trí nhớ rồi

“Người là đại tiểu thư của phủ Thừa tướng di mẫu người là hoàng thái hậu…” còn chưa kịp nói hết Thanh nhan đã chạy lao ra nhìn mọi thứ xung quanh theo sau là thị nữ lo lắng bảo một thị nữ đang tưới cây ở đó “đi báo với lão gia là đại tiểu thư tỉnh rồi”

thị nữ kia gật đầu bỏ gáo xuống chạy đi bẩm báo ngay

không gian thượng cổ, cây lưu tô, mã thiên hương hoa mộc tê, khuôn viên này tuy lạ mà rất quen, cô chạy ra cửa phủ nhìn biểu trát (đề tên phủ) ghi rõ Tướng phủ

“Điên thật rồi”

cô chống nạnh thở dài vậy mà lại thật sự xuyên vào phim rồi, trước giờ chỉ có trong tưởng tượng thôi người theo chủ nghĩa tiến bộ như mình dăm ba cái này có đánh chết cũng khó mà tin được

Bên cạnh thị nữ kia lải nhải nhiều nhưng cô không lọt tai một chữ đang thẫn thờ không tin sự thật không phải mơ chứ thị nữ đưa cô về phòng

“tiểu thư còn không mang đôi hài nữa để nô tỳ đi lấy cho người” phải rồi lúc chạy cô quên mất chân giờ buốt lạnh tê tái

“Lão gia, phu nhân”

thị nữ hành lễ

Trước mặt thanh nhan có đám người kéo tới đằng trước là một phu nhân bên cạnh là một lão ra đằng sau có ba thị nữ đi theo họ hớt hải tiến lại

“Nguyệt nhi con tỉnh rồi, không chịu ở yên chạy lung tung ngoài này làm gì”

Vị phu nhân này chắc là mẫu thân của chủ thể kia chắc là phụ thân họ thật sự rất yêu thương Yến Nguyệt

“Mẫu thân con nghe tin con tỉnh đang nằm nghỉ bèn chạy tới thăm con ngay”

Phụ thân nhìn Yến nguyệt trìu mến liền để ý tới chân của cô không có mang giày mà là đang đi chân trần cau mày

“Sao lại đi chân đất giày đâu, nhanh nhanh vào trong sưởi ấm”

Ông dìu con gái cưng của mình vào để ý sợ cô sơ suất bị thương vừa bị bệnh mà giờ lại bị thương thật sự là khiến người ta bất an

Tuy Thanh nhan không phải Yến Nguyệt cũng mới tiếp xúc với hai người họ nhưng dường như sự thương yêu cô đã nhìn thấu rồi nếu đã thế thì sao lại phải kiêng dè mà nhận lại tình cảm này

Cô ngồi xuống ghế nhận lấy tách trà ấm mà phụ thân rót cho còn mẫu thân kêu người đi lấy thêm củi sưởi ấm

“Vẫn là ngươi đi lấy thêm củi đốt đi Nguyệt nhi nhà ta sợ lạnh, mang nước tới rửa chân cho tiểu thư nữa”

Bà nhìn xuống đôi chân đang đỏ ửng vì lạnh thở dài lại gần đặt đôi bàn tay lên vai cô nhỏ giọng tỉ tê

“Nguyệt nhi năm nay con cũng hai mươi tuổi rồi không còn nhỏ nữa vẫn là nên đừng khiến phụ mẫu lo lắng nữa nha con”

Lão gia bên cạnh cũng thêm câu khuyên nhủ

“Mẫu thân con nói đúng, mấy nay thiên thời thất thường bữa lại bị ngã xuống hồ nhiễm phong hàn mới tỉnh tốt nhất ta khuyên con an phận dưỡng sức trong phủ dăm bữa nửa tháng rồi muốn đi đâu thì đi”

Yến nguyệt ngước lên nhìn phụ thân ánh mắt ấm áp vỗ nhẹ tay mẫu thân an ủi

“Là nữ nhi trước giờ suy nghĩ nông cạn không nghe lời cha mẹ khiến hai người lo lắng, bây giờ con cảm thấy sức khỏe đỡ hơn nhiều rồi hai người yên tâm đi”

“Con nói vậy ta tạm an lòng chắc con cũng mệt rồi vậy ta dìu mẫu thân con đi trước, nghỉ ngơi tốt, cần gì cứ kêu người là được”

Lão gia dẫn phu nhân ra ngoài Yến nguyệt đứng dậy hành lễ vạn phúc (hai tay đặt chồng lên nhau trước bụng đầu gối hơi khom lại)

Nha hoàn đi vào tay cầm thau đồng đựng nước bên vắt khăn, hành lễ cười tươi

“Tiểu thư để nô tỳ giúp người ngâm chân”