Thiều Hoa Túc Duyên

Chương 4: Nguyên do



Nha hoàn đi vào tay cầm thau đồng đựng nước bên vành vắt khăn, hành lễ rồi cười tươi

“Tiểu thư để nô tỳ giúp người ngâm chân”

Yến nguyệt ngồi xuống nghiêng người, tay đặt bàn trà, người hầu để thau nước xuống đất, quỳ xuống đỡ lấy bàn chân cô vào nước ấm, nhẹ nhàng rửa nếu ở thời hiện đại cỡ này phải đi tiệm spa hạng xoàng mới có dịch vụ tận tâm như này, chưa kịp thích ứng nên Yến Nguyệt hơi ngại ngùng nhưng dẫu sao cũng là thiên kim đài các làm quen dần là vừa

Cô cố nhớ lại tên của tiểu nha hoàn này là gì tự nhủ hứa lần sau xem phim không tua nữa

“Em tên là Xuân..xuân gì ấy nhỉ”

Nha hoàn đang rửa chân nghe xong ấm ức phình má hờn dỗi

“Tiểu thư em tên Đào Đào không phải Xuân Xuân em theo người từ khi còn nhỏ mà người còn không nhớ tên em”

Nhớ chứ nhớ chứ nhưng đấy là Yến Nguyệt hàng thật tôi hàng nhái sao nhớ được những chuyện quá khứ, chắc sau này còn mệt dài dài vẫn là nên biết vài chuyện trước đề phòng bất trắc

“Xin lỗi ta không cố ý nhưng đột nhiên có vài chuyện ta nhận ra mình không còn nhớ được”

“Tiểu thư lúc người ngã không phải đập phải đâu chứ, hay để em gọi thái y cho người nha”

“Không cần đâu, nhưng sao tự nhiên ta lại ngã xuống hồ sen em có biết không?”

Nha hoàn rửa xong đặt chân cô lên khăn trắng trên đùi mình tay lau khô

“Để em nhớ hình như hôm đó là sinh thần của công chúa..”

…..

Vĩnh ninh cung nhộn nhịp tiếng nói chuyện cười đùa của các tiểu thư khuê các đến để góp vui cho sinh thần của đại công chúa Chiêu Nghi

Đại công chúa xưa nay nổi tiếng là người thích chỗ náo nhiệt nên nhân tiện lần này cho mời tất cả các khuê nữ bá quan triều đình đến dự

Trên mình xiêm y thêu lụa hoa trắng, đầu cài trâm vàng lục bảo khắc ngọc tinh xảo toát lên vẻ thanh tao nhã nhặn

Sau khi thưởng trà ở cung công chúa ngỏ ý muốn đi ngự hoa viên ngắm hoa, thế là tất cả mọi người cùng nghe theo

“Hôm nay các ngươi cứ tự nhiên nhé, ta vốn không thích lễ nghi rườm rà chủ yếu là muốn cho mọi người được thoải mái”

“Công chúa tâm lý thật đấy chúng thần cảm thấy rất hôm nay rất vui ”

Tố linh–con gái thượng thư bộ binh

Mấy người khác cũng nói thêm mấy câu nịnh nọt muốn lấy lòng, suy cho cùng nếu thân thiết với công chúa chỉ có lợi chứ không có hại

Đi dạo một hồi đến hồ sen, độ này hoa đang nở rực, nhất dương quang phản chiếu mặt như tấm dạ quang lấp lánh



Công chúa bất giác rung động ngụ ý dừng tại đây ngắm cảnh đã xong hẵng đi nàng lệnh cho nha hoàn đi lấy đồ cho cá

“Các cô nhìn xem, nhìn kì diệu quá, lâu rồi ta chưa dạo quanh chỗ này giờ lại thấy đẹp hơn trước” trầm trồ khen ngợi

“Người không biết sao thần nghe nói là hoàng thượng vì Dư quý phi mà cho người sửa sang lại đấy ạ”

vị tiểu thư này dường như không chỉ muốn nói cho mỗi công chúa mà còn muốn cho người khác cùng nghe đây là nhị tiểu thư nhà Dư hầu muội muội ruột của Dư quý phi cô ta đang khoe mẽ để mọi người rõ rằng tỷ tỷ ả là quý phi mà hoàng thượng sủng ái hầu phủ nhà họ đang có thế

Ai lọt tai chẳng hiểu ngay ả ta đang mượn chuyện đưa lời

“Tiểu thư đây… là con gái nhà Dư hầu nhỉ?”

Ả nghĩ là lời mình nói đã có trọng lượng khiến công chúa cũng phải để tâm kính nể vài phần đây là muốn làm thân

“vâng thần là nhị tiểu thư phủ Dư hầu muội muội ruột của Dư phi” ả ta nâng giọng nhấn mạnh bốn chữ muội muội Dư phi

Nhưng đâu biết rằng xưa nay công chúa rất ghét người khoe mẽ ra vẻ ta đây, mong người khác phải kiêng dè mình

“cóc ghẻ mà cứ nghĩ mình là thiên nga”

không biến sắc cũng không tức giận bằng một câu nói đó cũng khiến cho vị tiểu thư kia chột dạ tạ tội ngay lập tức

mọi người nghe xong lời công chúa chỉ e thẹn cười khẽ như đang chế nhạo lại kẻ mặt dày

“công chúa là thần ngu dốt kém hiểu mong công chúa rộng lượng bỏ qua”

Chẳng thèm để tâm công chúa cầm lấy thức ăn cho cá mà nha hoàn đem tới quay sáng các vị khuê nữ khác bơ lác Dư tiểu thư hoà nhã nói dịu dàng

“nào các ngươi cùng bổn công chúa cho cá ăn đi” nha hoàn phát cho họ mỗi người một ít trừ Dư tiểu thư, bọn họ rắc từng hạt xuống hồ cá dưới đáy hồ xúm lại thành một đàn tranh nhau đớp mồi

Dư tiểu thư tức đỏ mặt đường đường là con gái của Dư gia mà lại bị đối xử như vậy nhưng ả ta cũng chả dám làm gì đành uất ức trong lòng

Đang cho cá ăn mọi người ai cũng rất vui thì đột nhiên công chúa trượt chân ngã nhào xuống hồ nước Yến Nguyệt hốt hoảng lao ra kéo lấy tay nàng lại, may thay là công chúa không sao nhưng do dùng sức quá mạnh khiến Yến nguyệt không làm chủ được mất thăng bằng ngã xuống nước

Thanh nhan nghe kể đến đây cũng đoán được phần nào và cũng biết tình tiết diễn ra tiếp theo thản nhiên

“vậy đến lúc là vẫn có thị vệ gần đó biết bơi đến vớt ta lên bờ chứ gì”

nàng nâng tách trà làm ngụm thư thái tận hưởng chưa kịp trôi xuống đã bị sặc bởi câu nói tiếp của Đào Đào

“Không phải thị vệ hay nha hoàn đâu ạ mà là hoàng thượng đấy ạ”

Nàng chắc điếc rồi mà tai không nghe rõ nữa chắc đang nhầm lẫn rồi sặc nước ho liên hồi

”tiểu thư không sao chứ?”

“Ta không sao mà em nói gì cơ ai cứu ta” lấy khăn tay lau miệng



Đào đào ngây thơ nhắc lại “nô tỳ nói là hoàng thượng cứu người lúc đó…”

….

Hoàng thượng cùng với lý tổng quản và vài tên hạ nhân vừa mang quà tới chúc mừng sinh thần của đại công chúa trên đường quay về, đi ngang ngự hoa viên định nghỉ chân đánh cờ bỗng nhiên nghe thấy gần đó có tiếng ồn ào lại xem thử thì phát hiện Yến Nguyệt đang chới với dưới hồ còn công chúa thì cầm thanh xà bảo cô hãy nắm lấy để kéo lên

Lý tổng quản định sai hộ vệ xuống cứu, ấy mà bệ hạ không nghĩ nhiều nhảy xuống cứu Yến Nguyệt mặc dù vẫn đang mặc hoàng bào, trong ánh mắt hoảng hốt bất ngờ của mọi người

Do bị rơi xuống nước lâu không ai biết bơi không thể giúp nên Yến Nguyệt bị sặc nước bất tỉnh hoàng thượng ấn mạnh ép nước ra ngoài nhưng không thấy được bèn định hô hấp nhân tạo nhưng may nàng đã ho ra nước

Yến nguyệt trong nguyên tác căn bản không hề có tuyến tình cảm với hoàng thượng kia mà sao nghe kể lại như thể họ từng có quen biết còn hơi có chút mật thiết

“Người không biết đó thôi bây giờ trong kinh thành đồn đại rằng hoàng thượng thích ái nữ nhà Chu tướng đó”

“Hàm hồ long hoàng đâu để ta thích nói gì thì nói phạm tội khi quân chém đầu còn nhẹ” nàng cau mày

“Vậy người có cần nô tỳ đi sai người ngăn chặn tin đồn không ạ?”

“Trước mắt không cần bởi có người lo rồi không đến lượt ta nhúng tay vào”

Suy cho cùng việc chết đuối cũng là cái cớ giúp mình xuyên vào hợp lí thôi là thay mạng cho Yến Nguyệt thật

Đào Đào nhắc thau nước đứng dậy ngây ngô muốn biết tính tò mò lại trỗi dậy

“ai vậy ạ?”

“Em đó bớt nhiều chuyện lại cái mồm hại cái thân” nàng nhắc ấm trà hẵng còn âm ấm tay giữ nắp ấm tay cầm quai rót nước trà ra chén đã cạn ngang chừng rồi thôi cầm tách lên nhâm nhi hơi ấm

“đào đào bây giờ là năm bao nhiêu rồi”

Đang định lui ra xoay người nhìn chủ tử đôi mắt tròn tròn

“năm nay là năm thứ hai mươi hai theo lịch Tự Kinh ạ”

Nàng dường như đang suy tính gì đó nhưng không lộ ra chỉ gật đầu nhẹ rồi cho nha hoàn lui ra ngoài từng ngụm trà chan chát nhưng đến họng lại đọng hậu vị ngọt

cứ trách bản thân số nhọ mà công nhận là nhọ nồi thật bị, Người xem đả kích mà xuyên không lại còn vào vai nữ phụ lãnh cơm hộp từ tập đầu nữa chứ, vốn trong nguyên tác không có vai Chu Yến Nguyệt nhưng cô lại thêm vào nhằm tăng đất diễn cho nữ chính về tuyến tình cảm luyến ái của Nhược Uyên với Thanh vương, với cả là lý do thỏa đáng để Chu tướng dấy binh tạo phản

“Giờ thì hay rồi tự đào mồ chôn thân”

nàng bất giác trau mày bàn tay nắn bóp huyệt thái dương cô xâu chuỗi các sự kiện quan trong nội dung phim để tìm cách ứng biến theo cốt truyện

phải biết mục đích xuyên không là gì cách ngăn chặn Chiêu Sở nên kế hoạch tạo phản và quan trọng hơn hết là cách trở về thế giới cũ

“Năm nay mới là năm thứ hai mươi hai lịch Tự kinh tức là một năm trước khi Chiêu Sở tiến hành giết hại hoàng tử và bốn năm trước khi hắn bắt tay với Chu gia tạo phản. Bây giờ ngăn cản cũng không phải quá sớm hoặc quá muộn nhưng phải từ đâu đây…”