Thiều Hoa Túc Duyên

Chương 5: Kế sách cứu vãn



“Năm nay mới là năm thứ hai mươi hai lịch Tự kinh tức là một năm trước khi Chiêu Sở tiến hành giết hại hoàng tử và bốn năm trước khi hắn bắt tay với Chu gia tạo phản. Bây giờ ngăn cản cũng không phải quá sớm hoặc quá muộn nhưng phải từ đâu đây…”

Yến Nguyệt vò đầu bứt tóc, thật sự là muốn nổi cơn điên thật rồi!, tiến không được lùi cũng không xong giậm chân tại chỗ cũng không phải cách, nếu cứ vậy mà ngồi chờ chết sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi thì sao

“Hay là thuận theo tự nhiên ngồi im chờ ngày bị hắn giết rồi thành công quay về, đúng ha! Tốn sức chi cho mệt… phải, cứ làm vậy đi..”

nàng nằm gục xuống bàn tự vấn an không sao đâu nhưng chợt loé lên trong đầu ý nghĩ khác giật mình ngồi dậy

“Không đúng, nếu đã là như vậy thì cần gì tới lượt mình xuyên vào,mục đích chính là muốn mình thay đổi cục diện tình thế, nếu bây giờ mà mình chết rồi thì chẳng phải bị mắc kẹt mãi mãi luôn sao, sống giở chết giở rồi”

Nàng đứng dậy đi đi lại lại cho não bộ hoạt động suy nghĩ tìm ra cách khác và sắp xếp lại trình tự mọi việc

“Nguyên nhân khởi nguồn mọi việc từ Chiêu Sở, nếu bây giờ mình chả vờ giúp hắn sau đó đem tin mật báo cho Chiêu Viễn vừa lập công vừa dẹp loạn thành công…nhưng nếu thất bại thì đầu lừa khỏi cổ, với cả hắn đang nhiên làm sao chịu tin mình, bỏ đi..bỏ đi” Nàng thở dài ngao ngán coi như bỏ qua suy nghĩ này, không kế này ta bày kế khác người thông minh như nàng lại không nghĩ ra

“Vậy nếu mình âm thầm phá hỏng kế hoạch của hắn sau đó lại cứu hắn để tạo lòng tin cuối cùng thời cơ chín muồi sẽ cáo trạng tội ác của hắn cho toàn dân thiên hạ cùng biết lúc đó tang chứng vật chứng đầy đủ, hết đường chối cãi”

Yến Nguyệt tự nói tự hỏi tự trả lời khi nghĩ ra được con đường cần đi nàng lại cười tủm tỉm vỗ tay tán dương chính bản thân mình



Tuyết rơi phủ kín vạn vật, bay rong ruổi theo gió dừng chân ở bên khung cửa gỗ trong căn phòng ở Thanh vương phủ, bên ngoài phủ phố xá tấp nập người mua kẻ bán, tiếng reo vè của con nít ồn ào nhưng trong vương phủ lại như không vướng âm thường, quanh năm yên tĩnh ngẫm có thể nghe được cả tiếng từng giọt nước chảy từ mái hiên khi vừa mưa, tiếng gió thổi khi trời rạng

Bên trong khung cửa sổ không đóng ấy gió thổi bông tuyết bay vào Chiêu Sở ngồi đánh cờ một mình, căn phòng đơn sơ thơm mùi xông hương nghe rõ tiếng nước đang sôi trên chiếc lò nhỏ đặt kế bên bàn cờ, nghe rõ tiếng mỗi quân cờ khi y đặt xuống từng nước đi đã suy nghĩ kĩ, tanh tách của củi đang cháy trong thau đốt

Hắn mặc xiêm y trắng muốt tay cầm quân cờ, tay cầm tà áo, khuôn mặt hắn làn da trắng mịn, đường nét hài hoà sắc xảo, mày đậm, đôi mắt nhìn thế nhân nửa vời, môi mỏng căng tràn hồng hào, tuy mặt hắn không cảm xúc nhưng lại rất lạnh lẽo không thể biết dường như hắn đang nghĩ gì

Mục Tạ mở cửa từ ngoài bước vào tay hắn cầm kiếm đã bọc bởi bao chỉ để lộ chuôi kiếm treo chuỗi dây hột trên thân kiếm khắc kí tự Mục

Hắn mặc y phục đen gọn gàng cho bề tiện hành động khi có lệnh từ chủ tử

Bước vào, hắn cúi người củng thủ ( hai bàn tay bọc vào nhau) cung kính với Thanh vương

“Vương gia”

Chiêu Sở mặt không thay đổi, hắn chỉ nhẹ giọng cất câu toát lên vẻ nhã nhặn thận trọng

“Ngươi đến rồi à, tiện thì ngồi xuống luôn đi ”

Mục Tạ nhìn bàn cờ vây còn vương chút bông tuyết từ cửa sổ liền đi đến bên cạnh bỏ cây nẹp, đóng cửa lại chỉ để hơi hé nhỏ còn thoát khí than, hắn lầu bầu trách móc

“Vương gia! Người có thể chú ý thân thể của mình một chút được không, trời lạnh mở cửa muốn hít khí trời hứng phong hàn…”

Chiêu Sở trừng mắt, đuôi mắt sắc bén khiến Mục Tạ sợ hãi nhưng hắn bị mãi quen rồi vẫn càu nhàu

“ta là lo cho sức khỏe của ngài mà sao ngài nhìn như vậy, ta có nói sai sao?!”

“Ngồi” vẫn không nên chấp vặt kệ hắn, dù sao cũng chỉ có mỗi hắn là còn quan tâm trung thành với Chiêu Sở, làm thuộc hạ cho ngài từ khi còn là con tin bên Tây quốc tuy là thuộc hạ nhưng Chiêu Sở vẫn rất coi trọng hắn

tầm mắt Chiêu Sở rời sang chiếc nệm đối diện sau đó nhanh chóng nhìn lại ván cờ

Như hiểu được ý mà Mục Tạ ngồi xuống chiếc nệm đối diện, đặt thanh kiếm kế bên, nhặt từng quân cờ đen vào lại hộp gỗ đựng quân như Chiêu Sở đang làm sau đó bắt đầu từng nước đi đến khi quân cờ trên trong hộp càng lúc càng vơi đi

Hắn không quên nhiệm vụ đã được giao biền báo cáo



“Vương gia, mấy hôm nay thần đi thám thính thì phát hiện tin động trời vương gia đoán xem liên quan đến ai”

“Nhị hoàng tử?” Chiêu Sở trả lời như không cần nghĩ mà đã biết rõ từ trước

Mục Tạ vẫn âm thầm điều tra mọi hành tung của những người trong cung nhưng chưa hề bẩm báo vậy mà Chiêu sở đã đoán được ngay khiến hắn còn bất ngờ

“dạo này nhị hoàng tử âm thầm liên lạc với sứ giả Cao Nguy”

Chiêu Sở mắt nhìn một điểm tay hựng lại nhưng nhanh chóng hồi lại ngay sau đó

“ có chuyện đó?”

Tiếp tục đặt cờ bình thản thường như đã lường trước được

“Nhị hoàng tử hay hẹn gặp sứ giả đó tại Cốc chủ các từ lúc vào trong đến lúc rời đi khoảng hai nén hương, theo ngài chúng ta cần hành động gì tiếp theo”

Chiêu Sở nhếch mày cười lạnh vẻ mặt hài lòng

“Giăng lưới–đợi chờ–bắt đại ngư”

cuối cùng quân trắng chiếu thẳng vào tướng quân đen Mục Tạ ngỡ ngàng không ngờ thua nhanh vậy mặc dù so tài nhiều lần cũng chưa bao giờ có thể thắng được vương gia thấu ý trong câu nói vừa rồi của vương gia “vâng thần đã rõ”

Chiêu Sở thay trà mới từ từ, nhưng tỉ mỉ đo lường lượng nước vừa đủ như cách hắn nghĩ kế, không vội cũng chẳng trễ thời cơ đến hắn biết cách nắm chọn

….

“Đến rồi là hôm nay”

Yến Nguyệt đang nằm ườn buổi sáng nàng bật dậy như lò xo nhớ ra hôm nay trong cốt phim có việc sẽ xảy ra nằm trong kế hoạch

“Hôm nay là ngày Chiêu Sở theo dõi nhị hoàng tử nhưng không may bị phục kích bị thương nặng đây là thời cơ mình cứu hắn tạo niềm tin”

Nàng vén chăn đeo giày rời khỏi trường kỉ ( giường) gọi Đào Đào chuẩn bị nước rửa mặt

Thấy Yến Nguyệt vội vàng sửa soạn Đào Đào hỏi han “tiểu thư người định đi đâu vậy”

Yến Nguyệt vội tìm đại một cái lý do nào đó nếu để Đào Đào biết thì lại rắc rối thêm

“A…à ta định đi ra ngoài ngao du thiên hạ”

“Ồ vậy người cần gì phải cải nam trang làm gì”

Ánh mắt Đào Đào rơi trên người Yến Nguyệt đang ngồi trước gương

Nàng đang dán râu giả chột dạ kiếm cớ ngay may đầu nảy số nhanh

“Ta… ta cảm thấy nếu mặc xiêm y bình thường ra ngoài cũng rất nguy hiểm em biết đấy nữ nhi hay bị bắt nạt nếu là nam nhi sẽ thuận tiện hơn”

Cái viện cớ vô lí cho có thế tưởng không thể tin mà Đào Đào vẫn tin mà không hỏi thêm gì nữa

“À chắc là ta cũng có chút ít ngân lượng chứ lấy ra cho ta để phòng thân”

“Tiểu thư đợi em một chút”



“ ngăn kéo thứ hai từ dưới lên ngay chân tiểu thư đang ngồi đấy ạ” Đào Đào nhìn vào ngăn tủ đó

Yến Nguyệt cúi người xuống mở ra bên trong có hai cái hộp gỗ đặt được đóng cẩn thận nàng liền bê từng hộp ra hỏi Đào Đào “cái hộp gỗ nào thế”

“Nô tỳ cũng không biết nữa nô tỳ đâu phải người đâu, người mở ra là rõ thôi”

Ngân lượng của chủ tử sao có gan mà động vào Yến Nguyệt hỏi vậy thì khác gì đang trêu ngươi

Yến Nguyệt nhanh tay mở ra tò mò xem có bao nhiêu mà lại nặng vậy

Quả đúng là con gái cưng của Chu tướng, khi mở ra nàng mới biết ông cưng chiều con gái mình thế nào một hộp đầy trang sức vàng bạc, ngọc lục bảo, dạ minh châu một hộp đầy ngân lượng, bạc thỏi xếp kín số lượng nhiều hơn tưởng tượng

“Nếu không làm Chu Yến Nguyệt còn có thể lập tức làm phú bà”

Nàng xếp một ít ngân lượng ít bạc thỏi vào túi vải gấm nhỏ sau đó lấy mảnh vải đen dùng để bịt mặt nhét vào trong vạt áo trước ngực chỉnh lại râu giả y phục, ban nãy còn nén chuẩn bị chiếc dao găm có mang vỏ đeo vào cẳng tay

Chuẩn bị xong xuôi Yến Nguyệt định bước ra cửa nhưng dừng lại nhìn quang một lượt vẫy tay kêu Đào Đào ghé sát lại

“Sao vậy tiểu thư?” Đào Đào khó hiểu

“Em đi xem xem giờ này phụ thân với mẫu thân ta đang làm gì ở đâu”

“Người không phải lo đâu ạ ban sáng em thấy lão gia đi lên yết kiến hoàng thượng còn phu nhân đang dạy nhị tiểu thư thêu khăn”

“Sao em không nói sớm”

Yến Nguyệt sợ rằng nếu chẳng may vừa bước ra mà gặp ngay hai người họ thì làm gì có chuyện họ để con gái rượu lông nhông ngoài đường nhân cơ hội vẫn là phải đi sớm quay trở về trước khi bị phát hiện lại nghe lời càm ràm

“Đào Đào em ở lại phủ đi không phải đi theo đâu”

cần có người kiếm cớ giúp nếu chẳng may phụ thân đến tìm thì còn có cách ứng phó với cả đem theo Đào Đào dễ nguy hiểm cho cả hai

Đào Đào ấm ức bởi mọi lần dù đi đâu vẫn được chủ tử cho đi theo như hình với bóng ấy mà hôm nay lại lệnh cho không được đi theo, đôi mắt tròn xoe ngây ngô đáng yêu ấy hơi đỏ nhẹ như sắp khóc

“Có phải tiểu thư hết thương em rồi không người không cần em nữa…”

Yến Nguyệt có chút đau lòng nhưng vẫn kiên định để Đào Đào không được đi theo dỗ dành

“Không phải đâu, ta đang vội, về sẽ bánh đậu xanh mà em thích vậy ta đi nhé”

Đào đào mới đưa tay lên lau mắt cười híp mắt định bảo tiểu thư đừng nuốt lời thì Yến Nguyệt đã biến mất nàng hoà vào đám người thương gia người buôn bán

Nàng vừa đi vừa hí hửng ngắm nhìn mọi thứ thích thú tuy đã từng tham gia trải nghiệm thực tế ở các khu du kịch dừng lại nhưng như này chân thực quá

Phố xá đông đúc ồn ào tiếng gọi mời mua hàng, tiếng cười nói của mọi người, tiếng bọn con nít đuổi nhau chạy nô đùa ríu rít tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp khác hẳn với sự xa lánh của thời hiện đại

Vẫn coi như một trải nghiệm mới mẻ

Yến Nguyệt định đi tìm Cốc Chủ Các nhưng còn sớm chưa vội, nàng đi qua tửu quán Thực Thượng mùi thơm xông thẳng vào mũi nàng, bụng kêu ồm ộp sáng giờ chưa bỏ gì vào bụng

“muốn kiếm thứ gì đó ăn đã có thực mới vực được đạo”

Nàng quay đầu lại đi theo mùi thơm gương mặt hớn hở bước vào quán chọn đại một chỗ ngồi gọi to