Thiếu Niên Ca Hành

Chương 109: Ba lần vào kiếm tâm



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Hai mươi năm trước, Kiếm Tâm trủng từng liệt kê kiếm phổ đánh giá danh kiếm trong thiên hạ, trong đó Thiên Trảm được thờ cúng trong Khâm Thiên giám tại Thiên Khải thành đứng hạng nhất, thần binh tổ truyền của Vô Song thành Đại Minh Chu Tước đứng thứ hai, Thiết Mã Băng Hà của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y đứng thứ ba trên kiếm phổ, còn thứ tư là danh kiếm mà trủng trù đời đầu của Kiếm Tâm trủng rèn ra - Tâm. Khi kiếm thành trủng chủ đời đầu nhảy vào lò rèn kiếm, lấy thân thử kiếm, cho nên có lời đồn rằng trên thân kiếm có tinh phách của trủng chủ đời đầu cư ngụ. Nó là thanh kiếm đại thành của Kiếm Tâm trủng, có thể tâm kiếm hợp nhất cùng chủ kiếm, tên chỉ có một chữ ‘Tâm’. Thanh Tâm kiếm này xếp hạng tư trong kiếm phổ, trước nay luôn là bội kiếm của truyền nhân trùng chủ các đời, chủ nhân gần nhất của nó là...

“Kiếm tâm hữu nguyệt, thụy mộng sát nhân.” Thanh Long trong thiên khải tứ thủ hộ, Lý Tâm Nguyệt.

Lôi Vô Kiệt chậm rãi mở hộp kiếm, trường kiếm trong hộp như cảm ứng được động tác của hắn, đột nhiên ngâm vang.

“Có người cho rằng kiếm chỉ là kiếm, người là người, ví dụ như tỷ tỷ của con, không muốn nhận thanh Tâm kiếm này, ngược lại chạy rõ xa tới Côn Luân muốn lấy Thiết Mã Băng Hà. Nhưng có người lại cảm thấy kiếm cũng là tâm, tâm cũng là kiếm, ví dụ như mẫu mẫu thân của con. Con có thể lựa chọn, dẫu sao lấy tâm làm kiếm cũng là chuyện rất nguy hiểm.” Lý Tố Vương nhìn Lôi Vô Kiệt, nói rất trịnh trọng.

Lôi Vô Kiệt lại như hoàn toàn không nghe thấy lời của ông, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, đột nhiên giơ tay phải ra gầm lên một tiếng: “Kiếm lên!”

Hộp kiếm chấn động, Tâm kiếm ngâm vang.

“Đây còn là kiếm ư? Là quỷ mới đúng...” Lạc Minh Hiên trợn tròn hai mắt.

“Kiếm lên!” Lôi Vô Kiệt lại gầm lên, trường kiếm tiếp tục ngâm vang, thế nhưng vẫn không ra khỏi hộp.

Lý Tố Vương vung nhẹ tay lên, tiếng ngâm của Tâm kiếm mới từ từ nhỏ đi, hắn nhẹ giọng nói: “Con đừng nghĩ tới chuyện khống chế thanh kiếm này mà phải trở thành bằng hữu cùng kiếm, hoặc con phải trở thành thanh kiếm này.”

Lôi Vô Kiệt nhắm mắt, tâm kiếm lập tức rời hộp, xoay tròn giữa không trung, kiếm phong gầm thét, trong gió như có tiềng gào của mãnh thú và yêu ma, như có thứ đáng sợ gì đó sắp lao ra khỏi kiếm.

Cuối cùng Lạc Minh Hiên cũng tin truyền thuyết, thanh Tâm kiếm này là vật sống!

Lôi Vô Kiệt nhắm hai mắt lại nhìn lại trong ký ức của mình, chứng kiến kiếm khách áo trắng như tuyết, bà đứng trên đỉnh Thiên Khải thành, tắm ánh trăng tròn, giơ cao Tâm kiếm trong tâm, ánh mắt vừa ôn nhu vừa lạnh lùng. Toàn thân bà như vầng trăng giữa bầu trời, lạnh lẽo cô đơn. Bà đột nhiên cúi đầu nhìn Lôi Vô Kiệt, mỉm cười, ánh trăng lạnh lẽo dường như trở nên ấm áp hẳn lên, bà nhẹ giọng nói: “A Kiệt, đã lâu không gặp.”

Lôi Vô Kiệt chìm vào hồi ức lập tức đổ lệ đầy mặt, hình ảnh đột nhiên thay đổi, hắn chứng kiến trong Lôi gia bảo, giữa đêm tuyết, kiếm khách áo bào trắng như tuyết đứng giữa mặt tuyết, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt mình. Bản thân vẫn là đứa bé đang khóc lóc, kiếm khách kia chỉ mỉm cười ôn nhu: “A Kiệt, chờ mẹ về đón con.” Sau đó bà xoay người, Lôi Vô Kiệt muốn giơ tay nắm lấy tay bà, cảm thấy lúc này mà không nắm được bà, sẽ mất bà vĩnh viễn.

“Mẹ ơi, đừng đi.” Lôi Vô Kiệt giơ tay ra trái với ký ức, không ngờ lại thật sự nắm được vạt áo này. Lý Tâm Nguyệt quay đầu lại nhìn Lôi Vô Kiệt, ánh mắt đầy vui mừng: “A Kiệt...”

Lôi Vô Kiệt đột nhiên mở mắt, ảo giác tan đi, trong tay hắn không có vạt áo vừa nắm được mà là một thanh kiếm. Tâm kiếm đã được hắn nắm trong tay.

“Lần đầu vào kiếm tâm, tốt lắm.” Lý Tố Vương gật đầu khen ngợi.

“Những thứ con thấy lúc vừa rồi là gì vậy?” Lôi Vô Kiệt đầu đầy mồ hôi hỏi.

Lý Tố Vương mỉm cười: “Là kiếm tâm của con.” Sau khi nói xong đột nhiên bước lên trước một bước, xuất chưởng đánh lên ngực Lôi Vô Kiệt: “Lại vào kiếm tâm nào!”

Tinh thần của Lôi Vô Kiệt lập tức bay ra ngoài.

Lần này hắn thấy một ngọn núi tuyết nguy nga tráng lệ. Trên đỉnh núi tuyết là một người đeo khăn che mặt màu xám đang đứng thẳng, trong tay cô cầm một thanh kiếm thon dài đẹp đẽ. Cô đột nhiên gầm lên một tiếng, toàn bộ núi tuyết đều bị tiếng gầm này làm cho chấn động tới run rẩy, từng khối tuyết lớn đọng cả trăm ngàn năm rơi từ trên đỉnh núi xuống. Cô múa kiếm lên, trên dãy núi xung quanh từng đợt tuyết không ngừng đổ xuống, những luồng kiếm khí kinh thiên động địa tản mát từ thân kiếm bạch ngọc tinh xảo, đánh tan những áng mây hay sương mù trên không trung. Chỉ trong chớp mắt đột nhiên có tới hơn trăm bóng người, có cầm kiêm đứng giữa tầng mây cười lớn, có khoanh tay đạp lên tuyết rơi giữa không trung lạnh lùng nhìn mặt đất, có nhắm mắt ngã thẳng xuống theo thế tuyết lở...

Cuồng phong vén tấm khăn che của cô, rốt cuộc Lôi Vô Kiệt cũng thấy được tướng mạo thật của cô: “Tỷ tỷ...”

Lý Tố Vương nhẹ nhàng giơ tay đánh một chưởng vào sau lưng Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt như đang đi vào cõi thần tiên, lần thứ hai tỉnh lại. Hắn há hốc mồm thở hổn hển, khó hiểu: “Con thấy tỷ tỷ...”

“Năm đó tỷ tỷ của con không muốn đi theo con đường cũ của mẫu thân con, tuy khống chế được Tâm kiếm nhưng lại không muốn, cố tình cầm Tâm kiếm tới núi Côn Luân theo đuổi Thiết Mã Băng Hà. Thứ con thấy chắc là cảnh con bé tới cầu kiếm năm xưa.” Lý Tố Vương nói: “Con đã thấy kiếm của Tâm Nguyệt, kiếm của Hàn Y, lần thứ ba vào kiếm tâm hãy nhìn kiếm của chính mình đi.” Sau khi nói xong không đợi Lôi Vô Kiệt lên tiếng, ông đột nhiên xuất chưởng thứ ba.

Ba lần vào kiếm tâm!

Đình đài lầu các, kèn tiêu ca múa. Đột nhiên thấy một người áo đỏ từ phương xa xuất kiếm từ tây tới, dẫn theo vô số cánh hoa.

Hoa rơi tứ tán, một người áo xanh lục dẫn một người áo đỏ khiêu vũ, có công tử áo xanh thổi sáo trợ húng, có nam tử tóc dài đột nhiên nhảy lên gác cao, cao giọng hát một bài ca thiếu niên.

“Ta muốn cưỡi gió bay về bắc, Hiên Viên tuyết lớn tựa bão dông.

Ta muốn mượn thuyền chèo về đông, tiên tử yểu điệu nghênh gió tới.

Ta muốn cưỡi mây ngàn vạn dặm, long ngâm trong triều làm gì ta?

Trên đỉnh Côn Luân tắm nắng dương, tận cùng biển cả ngắm núi xanh.

Gió thổi vạn dặm yến về tổ, không thấy chân trời chẳng về đâu!”

Tràn ngập khí khái thiêu niên, đây là ta, kiếm của Lôi Vô Kiệt!

Lôi Vô Kiệt mở bừng hai mắt, xiết chặt lấy Tâm kiếm, thanh trường kiếm cuối cùng cũng ngừng ngâm, Lý Tố Vương cười vang: “Được được được, sau gần mười năm rốt cuộc Tâm kiếm cũng có chủ nhân chân chính của mình.”

Lôi Vô Kiệt nhìn về phía Lý Tố Vương: “Ông ngoại, sao con cảm thấy có vẻ không đúng.”

Lý Tố Vương mỉm cười thần bí: “Có chỗ nào khác à?”

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Chân khí của con lưu chuyển, có vẻ càng thuận lợi hơn so với trước đây. Cảm giác này...” Lôi Vô Kiệt nhớ lại, trước đây cảm giác này cũng từng xuất hiện một lần, đó là khi mượn nội lực của Tiêu Sắt tăng cường Hỏa Chước thuật lên tới Thiên Hỏa cảnh, xuất một chưởng đánh bay Thiên Diện Quỷ.

Lôi Vô Kiệt cả kinh: “Con bước vào Tự Tại Địa Cảnh rồi?”

Lý Tố Vương gật đầu: “Vừa rồi con vào kiếm tâm ba lần, giờ Tâm kiếm đã hình thành liên kết với con, con cũng đã gián tiếp tu thành bốn môn tâm pháp Kiếm Tâm quyết. Lát nữa ta sẽ giao bí kíp Kiếm Tâm quyết cho con, tu luyện hàng ngày theo như trong sách, Tự Tại Địa Cảnh có là gì?”

Lôi Vô Kiệt lập tức hiểu ra, khí tức trên người lập tức tiết xuống, đang định mở miệng lại thấy trước mắt tối sầm, đã hôn mê bất tỉnh. Lạc Minh Hiên vội vàng đi tới đỡ hắn, nhìn Lý Tố Vương với vẻ khó hiểu.

Lý Tố Vương giơ tay kiểm tra hơi thở của Lôi Vô Kiệt rồi khẽ lắc đầu: “Không sao. Xem ra các ngươi đi đường rất lâu rồi, nó chỉ mệt quá thôi.”