Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 164: Có được thì có



Trong một thời gian ngắn, Thích Thất trở nên giống như Bối Thiến trước đây, thậm chí còn có xu hướng tệ hơn, Chu lão mỗi ngày đều đến đây điều dưỡng cho Thích Thất, nhưng mỗi lần đều lắc đầu thở dài, Tô Thủy Tô cũng mỗi ngày đến trang viên Triều gia, mỗi lần đều mắng Hàn Triều đến máu chó phun đầu, Chu Bất Thanh đi đến cùng với cô cũng bị Tô Thủy Tô giận chó đánh mèo, mọi người lúc trước giúp Thích Thất giữ lại cái thai lần đầu tiên cảm thấy bọn họ có phải đã làm sai hay không, lúc trước nghe theo lời chủ tử thì đã tốt, nhưng hiện giờ họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn không có biện pháp nào. Chu lão mấy ngày hôm nay đã báo trước, nếu Thích Thất tiếp tục như vậy, khả năng rất lớn là cô sẽ bị thai nhi hành hạ đến chết.

"Đừng lo lắng, Chu lão không phải đã nói rồi sao, tệ nhất cũng sẽ sinh được con ra trước." Thích Thất dựa vào người Hàn Triều, tay nhỏ nắm lấy tay Hàn Triều nhẹ giọng an ủi, Hàn Triều mấy ngày nay cả ngày cả đêm canh giữ bên người cô, hai con mắt đã lõm xuống sâu hoắm.

Hàn Triều nhẹ nhẹ cong môi, vỗ về người trong lòng ngực, trong lòng tràn đầy chua xót. Ở mạt thế, tình huống thật khác với lúc trước, thai nhi đã bám chặt vào thành tử cung người mẹ, hiện giờ trừ phi dưa chín cuống rụng, nếu không thì không có biện pháp nào lấy thai nhi ra ngoài, còn như lời Chu lão sinh mổ cũng không phải giống như trước mạt thế, ông sẽ lấy ra toàn bộ tử cung có dính thai nhi, nếu thật tới bước đó, trạng huống của Thích Thất cũng không nhất định tốt hơn so với hiện tại bao nhiêu.

Đêm đến, thím Nguyên đưa tới cháo yến mạch cho Thích Thất, hiện tại Thích Thất đã từ một ngày ba bữa biến thành ba bữa cơm thêm hai điểm ăn khuya, mọi người đều hận Thích Thất không thể ăn nhiều hơn một chút. Hàn Triều mở cửa phòng lấy cháo, lúc xoay người trong khóe mắt anh thấy được một thân ảnh lén lút, thân ảnh thấy anh mở cửa phòng ra thì nhìn thoáng trong phòng một chút rồi biến mất không thấy, Hàn Triều bất động thanh sắc đóng cửa lại, đi vào phòng để cháo lên trên bàn nhỏ, đỡ Thích Thất ngồi dậy, nhìn cô từ từ ăn xong chén cháo.

Tinh thần lực thả ra theo dõi thân ảnh kia, anh biết thân ảnh kia tới để tìm hiểu tình hình Thích Thất, từ ngày Thích Thất bị suy yếu hẳn, đã vài ngày cô không ra cửa, nếu không phải những người khác tới phòng thăm cô, căn bản là không biết Thích Thất đã biến thành bộ dáng gì, lại nói tiếp từ khi biết Thích Thất mang thai, cái thân ảnh suốt ngày nhảy nhảy lộc cộc liền biến mất không thấy đâu, tựa hồ là cố ý trốn tránh anh...

Sáng sớm hôm sau, Hàn Triều khó được không cùng ăn sáng với Thích Thất, nhân sâm được Diều Hâu đưa ra ngoài phòng phơi nắng, nguyên bản còn hưởng thụ ánh nắng mùa hè, vừa nhìn thấy Hàn Triều, thân thể nó chợt cứng đờ, sau đó liền như một thực vật bình thường nằm yên lặng bất động, Hàn Triều liếc qua nhân sâm một cái, ngón tay anh giật giật, cái đồ này quả nhiên có chuyện giấu giếm.

Bữa sáng ăn xong, Diều Hâu đưa nhân sâm vào phòng rồi rời đi, anh còn nhiều việc không rảnh chơi trò "ta khoa chân múa tay ngươi đoán là gì", cái cây này thật phiền phức, mỗi ngày muốn đi phơi nắng, nhưng vừa mới để xuống lại "ồn ào" đòi trở về, rõ ràng là không chịu nổi tịch mịch nhưng một hai phải trốn trong phòng, không ngừng tìm anh muốn nói chuyện, anh muốn nó đi ra ngoài tìm người khác, nó không chịu đi, giống như bên ngoài có mãnh thú ở đó.

Nhân sâm bị đơn độc ở một mình trong phòng, những người này đối với nó đều khá tốt, tất cả đều biết trái cây trên đầu nó có thể tăng lên dị năng cũng không điên cuồng đi hái, chỉ khi nào trái cây tự rụng xuống thì những người này mới nhặt đi, trong khi nó mà muốn sữa kháng nguyên thì mỗi ngày đều có người cho nó, nó biết giá cả sữa kháng nguyên, một liều nhỏ phải tốn một quả tinh hạch cấp bốn, nó một ngày uống ba lần tức là ba viên tinh hạch cấp bốn. Nó biết nếu nó không phải cùng trở về với những người này, vô luận như thế nào cũng không có chỗ nào tốt hơn ở đây, cái người kia, cái người muốn dựng dục đời sau, là tốt nhất với nó, cô ấy sẽ kiên nhẫn nói chuyện với nó, cô ấy sẽ dùng nước dị năng tưới cho nó, sẽ cười tủm tỉm hỏi nó ngoại trừ sữa kháng nguyên nó còn muốn cái gì. Nó còn nghĩ tới muốn cái gì, chưa từng có ai hỏi qua nó muốn cái gì, từ khi nó ký ức đến nay, theo bản năng nó liền né tránh tất cả các giống loài, những thứ kia đều muốn tất cả mọi thứ trên người nó, từ trái cây, cành lá, gốc rễ, không ai hỏi nó muốn cái gì, họ chỉ nghĩ muốn cái gì thì trực tiếp lấy thẳng từ trên người nó.

Còn cái người đáng sợ nhất kia, anh ta cũng không cần thứ gì từ nó, ánh mắt anh ta nhìn nó như là trói buộc là phiền toái, sẽ không như người khác tham lam nhìn nó, mặc dù anh ta biết giá trị của nó, cũng chỉ là đạm nhiên "có được thì có" mà thôi...

Lúc nhân sâm đang cúi đầu yên lặng tự hỏi, cửa phòng Diều Hâu bị mở ra, nhân sâm nhìn đến thân ảnh xuất hiện ở cửa, nó hít vào một hơi, sau đó hoảng loạn chạy trốn, cuối cùng không biết trốn vào đâu đành rúc thân thể vào chậu hoa nho nhỏ, rúc đến không thể nào rúc nhỏ lại hơn.

Hàn Triều cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhân sâm trốn tránh, anh tự động tìm chỗ trên sô pha ngồi xuống, sau đó cứ như vậy nhìn nhân sâm, cho đến khi nhân sâm bị nhìn đến nổi da gà, nó chậm rãi duỗi cành duỗi lá ra, nhìn lại, anh ta đã biết, anh ta biết thân thể của nó có thể cứu vợ anh ta, cho nên anh ta tới muốn thân thể của nó, anh ta muốn giết chết nó.

"Tôi sẽ không cứu cô ấy......" Rốt cuộc nhân sâm không chịu nổi không khí áp lực mà phát ra.

Trong lòng Hàn Triều hiểu rõ, nó quả nhiên có biện pháp chữa trị cho Thích Thất, cũng đúng, những thứ kỳ trân dị bảo này luôn có những năng lực không ai đoán hết được, nó có thể cứu Thích Thất cũng chẳng có gì lạ: "Chỉ cần mi có thể cứu cô ấy, điều kiện gì ta cũng đáp ứng."

"Tôi không có điều kiện gì cả, người tôi sẽ không cứu, cứu cô ấy tôi sẽ chết." Nó không cứu đâu.

Hàn Triều lặng im một lát, cuối cùng gật gật đầu, đứng dậy muốn rời đi, anh không phải không muốn cứu Thích Thất, mà là... hẳn là đã xem sinh tử thật nhẹ nhàng, Thích Thất sống anh sống, Thích Thất chết anh sẽ chết theo, nhân sâm tuy rằng nói nó có thể cứu Thích Thất, nhưng thể chất Thích Thất đặc thù, rốt cuộc có thể cứu hay không vẫn không biết, không nhất thiết phải vì mình mà đi lấy mệnh của người khác.

"Nè!" Nhân sâm nhìn thấy Hàn Triều cứ như vậy mà rời đi, nguyên bản tính toán nháo nhào một hồi lập tức mất hết: "Ngươi cứ như vậy mà đi, ngươi không phải thật coi trọng người phụ nữ kia!"

Người này cứ như vậy rời đi, đem áy náy nó thật vất vả mới áp xuống lại trồi lên, nhân sâm cọ tới cọ lui dừng lại bên ngoài Hàn Triều, không tình nguyện nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỳ thật... Kỳ thật tôi cũng không nhất định sẽ chết ngay... Cho nên, cho nên vẫn có thể cứu cô ấy một chút."

Thể chất nó là bất diệt, nếu thân thể bị cắt đi một khối, một thời gian sau sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu, chẳng qua nếu bị cắt đi nhiều chỗ, cấp bậc dị năng của nó sẽ bị ảnh hưởng, nếu cắt nhiều hơn nữa cũng có khả năng sẽ thật sự chết, bất quá đau thì nó sẽ bị đau, không thể chết, nhưng đau đớn sẽ không giảm bớt một phân, nhưng mà nếu có... Thôi đi, hiện tại ở thời điểm này làm sao có khả năng có cái thứ đồ kia, nếu có thì chỉ cần một chút xíu, chẳng những có thể cho thân thể nó nhanh chóng phục hồi như cũ, mà động vật biến dị, côn trùng, nếu có thể có chút đồ kia giao phối đến đời sau tỷ lệ cũng sẽ đề cao rất nhiều.

......

Bản thể nhân sâm là có công hiệu như khởi tử hồi sinh, chúng nó nguyên bản là đồ đại bổ, ở mạt thế loại công hiệu này càng thêm mãnh liệt, Thích Thất bị suy yếu nói đến cùng là do tự bản thân không cung cấp kịp dinh dưỡng cho thai nhi trong bụng. Dinh dưỡng trong đồ ăn bình thường chuyển hóa quá chậm, bởi vậy Thích Thất mới bị biến thành cái dạng này, nhưng nếu có bản thể nhân sâm cung ứng thì hoàn toàn khác, nó có khả năng cung cấp nuôi dưỡng cả song thai hấp thu, bởi vậy cuối cùng Thích Thất rốt cuộc ngừng lại không bị gầy ốm đi nữa. Mọi người thấy Thích Thất khôi phục lại một ít bộ dáng ngày xưa đều cảm thấy thật may mắn, may mắn Hàn Triều ở trong rừng nhặt được cái thực vật này, nhưng Hàn Triều lại không lạc quan gì mấy, phải biết rằng hiện tại Thích Thất mang thai mới được hơn ba tháng, chờ đến giai đoạn sau, mặc dù có nhân sâm nhưng dinh dưỡng chưa chắc cung ứng kịp.

So sánh với Hàn Triều không mấy lạc quan, nhân sâm lại vui vẻ hơn nhiều, ngày hôm đó khi Hàn Triều tới tìm nó, nó đáp ứng giúp Hàn Triều giữ được mệnh của Thích Thất, Hàn Triều hỏi nó muốn cái gì, tất cả đồ vật đều có thể, chỉ cần nó muốn, chỉ cần anh có thể tìm được sẽ đi tìm cho nó. Nhân sâm quơ quơ đầu, không ôm hy vọng đề ra cái đồ vật kia, kết quả Hàn Triều nghe xong khóe miệng như muốn trổ bông, xác nhận một lần nữa thứ đồ đó với nhân sâm, sau đó anh đẩy cửa ra ngoài, một giờ sau, sau khi nó cấp cho Thích Thất mảnh thân thể đầu tiên của nó, trong chậu hoa của nó liền có một mảnh đồ vật kia, nó hưng phấn tìm được Hàn Triều, Hàn Triều chỉ cho nó một ánh mắt sắc lạnh, sau đó tuyên bố về sau đều sẽ cho nó thường xuyên một ít thứ này.

Ngay cả Hàn Triều cũng không nghĩ đến, đồ vật mà nhân sâm muốn lại là nó, lại là món đồ Thích Thất thu thập từ thôn nhỏ, sau đó quên hẳn đi... Hắc tùng lộ.

......

Có nhân sâm trợ giúp, thân thể Thích Thất dần dần tốt lên, thuận lợi bước vào tháng thứ năm, tuy rằng nhìn qua vẫn có điểm gầy yếu, nhưng bình thường cô vẫn có thể xuống lầu đi tới lui một chút, Bối Thiến đã sắp sinh, cả nhà Tô Thủy Tô cũng chuyển đến trang viên Triều gia, tùy thời chuẩn bị giúp cô đỡ đẻ.

Thích Thất thỉnh thoảng sẽ ở trong hoa viên ngắm phong cảnh, hôm nay Hàn Triều đi căn cứ thành phố Y có chuyện xử lý. Anh muốn đàm phán với sinh vật cao cấp ở vùng phụ cận thành phố Y, để bảo đảm hai đứa trẻ và mọi người Triều gia an toàn vô ưu. Ngày thường đi theo bên người Thích Thất, thím Nguyên thím Tân, một người có chuyện xin nghỉ đi ra ngoài, một người đi lấy điểm tâm cho Thích Thất, nơi này là khuôn viên Triều gia, gần chỗ Thích Thất lại có sói tuyết nơi nơi tuần tra, cho nên thím Nguyên để một mình Thích Thất ở lại đây cũng yên tâm.