Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 2: Ăn mặc như tuổi mười bảy



“Thiếu nợ trả tiền, đó là công bằng, là trung thực.”

“Trả tiền!”

“Trả tiền! Trả tiền! trả lại tiền mồ hôi nước mắt của tôi!”

Tại khu hoa viên Triều Nghi Gia của thành phố Nam Châu, một nhóm người cầm bảng hiệu và kéo băng rôn đòi nợ, đứng ở phía trước biệt thự hai tầng hét lớn.

“Cố Trường Dũng, trả lại tiền!”

“Cố Trường Dũng, trả lại tiền mồ hôi nước mắt của tôi!”

“Thiếu nợ thì trả tiền.”

“Việc trả nợ là chính đáng.” (Nguyên văn: kinh thiên địa nghĩa)

“…….”

Đầu Giản Nhất đau nhức, cô mặc áo đen, quần đùi da màu đỏ cùng đôi giày cao gót đế đen, cầm một chiếc gương nhỏ hình tròn ngồi ở góc tường ngẩn người, nhìn một đám người đang hò hét bên ngoài, đại não như tắc nghẽn.

Cùng lúc đó, dòng thông tin trong não cô đảo qua như nước lũ không ngừng quay cuồng, chiếm cứ đại não và kéo dài đến các ngõ ngách khác.

Cô từ từ hiểu ra ý nghĩa của những thông tin này, nó chứng minh cho việc cô không chết khi máy bay gặp nạn, mà là xuyên không.

Thật sự không thể tin được, cô lại cầm chiếc gương nhỏ lên và nhìn lại hơi thở tươi trẻ của mình dưới lớp trang điểm đậm, collagen không thể lau sạch trên khuôn mặt và vẻ đẹp kinh diễm. Đây là một chuyện vô cùng khiếp sợ.

Cô là Giản Nhất, nhưng không phải Giản Nhất ban đầu.

Cô bé “Giản Nhất” chỉ mới mười bảy tuổi. Từ nhỏ chứng kiến cha mẹ bất hòa đến khi trưởng thành sớm phản nghịch, cha mẹ ly hôn sau đó từng người có gia đình mới làm cho tính cách cô càng quái gở. Mẹ Giản Lệnh Hoa, cha dượng Cố Trường Dũng đều yêu thương cô, nhưng cô không những không tiếp nhận thậm chí còn phản nghịch không kiêng nể gì. Bỏ học, đánh nhau và uống rượu đều là chuyện nhỏ.

Năm ngoái, “Giản Nhất” thích học bá Tần Hữu Bân, triển khai kế hoạch theo đuổi điên cuồng, đã mấy lần ở trước cửa nhà Tần Hữu Bân tỏ tình. Tần Gia nhiều lần cảnh cáo, nhưng “Giản Nhất” không những không nghe ngược lại bỏ tiền thuê người đem Tần Hữu Bân trói lại mang lên xe buýt, thực hiện một chuyến đi lãng mạn kéo dài năm ngày dành cho hai người, đến ngày thứ sáu, rốt cuộc Tần gia cũng tìm được người. Đối với việc này Tần gia nổi trận lôi đình nhưng lại không có biện pháp nào với “Giản Nhất”. Dù sao “Giản Nhất” vẫn là trẻ vị thành niên, nhưng lại cực lực chèn ép cha dượng “Giản Nhất” là Cố Trường Dũng, làm cho công ty nhỏ của Cố Trường Dũng nhanh chóng phá sản.

Cố Trường Dũng và Giản Lệnh Hoa không đổ lỗi cho “Giản Nhất” một cách thái quá, nhưng cũng hy vọng rằng cô sẽ cải tà quy chính, còn lại họ tự mình chống đỡ.

Nhưng “Giản Nhất” không nghe lời, cô vẫn bỏ qua gia đình của mình và chỉ quan tâm đến Tần Hữu Bân. Ở trường thậm chí còn mạnh dạn hôn Tần Hữu Bân, lớn mật thể hiện tình cảm, làm đến thanh danh hỗn độn, bị bạn học chán ghét, giáo viên phản cảm.

—-

“Trả lại tiền!”

“Trả tiền! Trả tiền!”

Một tiếng hét chói tai khác vang lên.

Khi Giản Nhất nhìn lên đã thấy cha dượng xuất hiện, Cố Trường Dũng một thân tây trang, ông có chiều cao trung bình, diện mạo anh tuấn nhưng lúc này gương mặt lại tương đối tiều tụy. Đối mặt với những người đòi nợ trước cửa, ông cúi đầu thành khẩn xin lỗi. Tất cả các khoản nợ bên ngoài sẽ được đánh dấu IOU* và sẽ được hoàn trả ngay khi có tiền.

(*IOU thường là một tài liệu không chính thức thừa nhận nợ. Tên gọi IOU xuất phát từ cách phát âm tiếng Anh “I owe you (tôi đang nợ bạn)”. Bản thân IOU là một chứng cứ đảm bảo cho số tiền đã vay chứ không hề có giá trị tiền bạc. IOU thường chỉ định con nợ, số tiền nợ và đôi khi là chủ nợ.)

“Phải trả ngay, hiện tại chúng tôi không có tiền!” Một người trong đó nói.

“Đúng, ngay bây giờ!” Những người khác phụ họa.

“Tôi không có tiền để mua đồ ăn.”

“Không có tiền trả tiền nhà.”

“…”

“Tôi thực sự xin lỗi!” Cố Trường Dũng lại cúi đầu: “Xin hãy cho tôi thêm thời gian. Tôi sẽ trả lại tiền trong thời gian sớm nhất có thể.”

“Cố tổng, chúng ta có thể đừng làm những việc mất thời gian mà mở miệng nói những điều vô nghĩa không? Không có tiền? Không có tiền thì con gái lớn của ông Giản Nhất, làm thế nào tối qua vào quán bar vung tiền vậy? Phải biết rằng, một chai rượu trong đó bằng một năm tiền lương của người bình thường. Nói không có tiền, ông đang chơi chúng tôi sao? Có bản lĩnh gọi Giản Nhất ra đây, thuận tiện trên người cô ta rút ra một tấm thẻ là có thể trả tiền cho mọi người, hà tất phải khóc than như vậy phải không Cố tổng?”

“Gọi Giản Nhất ra đây!”

“Trả tiền, con gái ông là người, chúng tôi không phải là người sao?”

“Trả nợ!”

Khi những kẻ đòi nợ khác nghe nói đêm qua Giản Nhất vẫn lấy tiền phung phí, bất ngờ phấn khích, không một ai tin lời của Cố Trường Dũng, chỉ vào ông hét: “Không có tiền lấy đồ vật thay thế, đến lấy đồ!”

“Đúng vậy, lấy đồ vật thay thế!”

“Dựa vào cái gì chúng tôi phải chịu đói, con gái công lại cầm tiền của chúng tôi đi tiêu xài. Cố Trường Dũng, ông hôm nay nhất định phải trả tiền.”

“Nhất định phải trả tiền!”

“…..”

Đám người đòi nợ cùng chung kẻ thù mắng chửi Cố Trường Dũng đến choáng váng, cảnh tượng dần dần mất kiểm soát, không biết ai cầm đầu, một nhóm người xông vào biệt thự.

“Các người làm gì vậy.” Cố Trường Dũng quát lớn: “Các người không có quyền vào nhà tôi, dừng tay dừng tay! Không được vào! Đây là nhà của tôi!”

Không có ai nghe Cố Trường Dũng nói, thậm chí đám đông càng hung dữ hơn.

Cố Trường Dũng không kìm được mà lôi một người trong số họ ra, quát lớn: “Đừng vào nhà tôi, nợ các người tôi sẽ trả, đừng làm vợ con tôi sợ, đừng dọa bọn họ. Tôi nợ tiền các người, tôi sẽ trả lại, tôi sẽ tìm cách trả lại tiền cho các người trong thời gian sớm nhất, nhà tôi không còn gì nữa, tôi có thể bán nhà, đừng đi vào, cầu các người đừng đi vào.”

“Tránh ra, tránh ra.” Người nọ đẩy mạnh.

“Không được xông vào nhà tôi!” Cố Trường Dũng dùng thân mình chống đỡ vài người cầm đầu.

Khoảng sân nhỏ loạn thành một đoàn, cũng không biết ai động thủ trước, cũng không biết rốt cuộc là ai đẩy ai. Chỉ nghe “Phanh!” một tiếng, cơ thể của Cố Trường Dũng đột ngột bay ra khỏi đám đông, đụng mạnh vào phiến đá trong sân, trên đá lập tức dính máu, ngay sau đó thân thể Cố Trường Dũng mềm nhũn, máu trào ra ào ạt.

“Trường Dũng!” Một tiếng thét chói tai lập tức khiến xung quanh im lặng.

“Trường Dũng, Trường Dũng!” Giản Lệnh Hoa nhào tới bên người Cố Trường Dũng: “Trường Dũng.”

“Gọi, gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu.” Trong đám đòi nợ có người lên tiếng, tiếp theo liền có người hoang mang rối loạn mà gọi điện thoại. Nhìn Cố Trường Dũng nằm trong vũng máu, tim của những người đòi nợ như đập loạn xạ, Cố Trường Dũng sẽ không chết như thế này đúng không? Hắn sẽ không chết như thế này? Người nào? Là người nào ra tay?

Ai cũng sợ phải gánh trách nhiệm, ai cũng đều cho rằng không phải mình là người đẩy, không ai dám nói một lời.

Qua một hồi lâu, một nhân viên đòi nợ lắp bắp: “Cố, Cố phu nhân, tôi đã gọi xe cấp cứu, sẽ đến ngay lập tức. Bây giờ bà không có tiền, lần sau tôi lại đến. Gặp lại.”

Những người khác lập tức nói theo: “Vậy thì lần sau tôi sẽ đến.”

“Tôi sẽ đến lần sau.”

“Tôi sẽ đến lần sau.”

“Gặp lại.”

“…..”

Một người dẫn đầu bước ra khỏi sân, những người khác sôi nổi theo sau. Trong chốc lát, chỉ còn lại Cố Trường Dũng nằm trên vũng máu và Giản Lệnh Hoa đang ngồi khóc chờ xe cứu thương ở sân nhỏ.

Lúc này, Giản Nhất mới bước chầm chậm về phía sân nhỏ như một bóng ma.

Giản Lệnh hoa chậm rãi ngẩng đầu, bà mỉm cười nhìn Giản Nhất, chào cô bằng một nụ cười thân thiện: “Giản Nhất, cuối cùng con cũng về?” Cứ như thể Giản Nhất đã không về nhà trong vài năm.

Giản Nhất sững sờ nhìn Giản Lệnh Hoa, nét mặt của bà rất thanh tú, không cao nhưng vóc dáng cân đối, mặc chiếc váy ngắn tay màu xanh nước biển điểm xuyến hoa, xinh đẹp duyên dáng, ngược lại với vẻ mặt mệt mỏi và hốc hác kia.

Giản Lệnh Hoa khép lại nụ cười, nhìn thẳng vào Giản Nhất, một lúc sau đột nhiên mỉm cười trở lại.

Giản Nhất sửng sốt.

Giản Lệnh Hoa cười nói trong làn nước mắt: “Giản Nhất, mẹ có lỗi với con, mẹ đã khiến con không có nhà. Bây giờ con đã phá hỏng tổ ấm của mẹ, chúng ta hòa nhau phải không….”

Giản Nhất không chớp mắt mà nhìn Giản Lệnh Hoa, đại não nổ “Oành” một tiếng, cái này, cái này, một màn quen thuộc này không phải là cảnh cô nhìn thấy trong đám khói đen khi máy bay gặp nạn sao?

Giản Nhất kinh ngạc nhìn Cố Trường Dũng nằm trên mặt đất, đó cũng là cảnh tượng mà cô nhìn thấy trước khi chết. Chuyện này, chuyện này, đây là sự thật, không phải là mơ, cũng không phải cô tùy tiện nghĩ ra được, việc kế tiếp phát sinh, hơn nữa là ngay lập tức. Nhất thời, trái tim Giản Nhất kịch liệt nảy lên.

Cha dượng nằm trên vũng máu…

Mẹ lên án cô bằng nụ cười đẫm nước mắt…

“Hú…u…u…u…” Xe cứu thương từ xa đến gần vang lên.

Giản Liên Hoa nhanh chóng xoay người, ngồi xổm xuống nắm tay Cố Trường Dũng, nhẹ nhàng an ủi: “Trường Dũng, đừng sợ, đừng sợ, xe cứu thương đến rồi, xe cứu thương đến rồi, không sao đâu, anh sẽ không sao đâu.”

Cố Trường Dũng nằm thẳng trên mặt đất, miệng lúc đóng lúc mở, cố gắng nói điều gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh.

“Xe cứu thương đến rồi, anh sẽ không sao đâu.” Khi Giản Lệ Hoa nói, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lúc này, xe cứu thương dừng ở cửa, các bác sĩ và y tác nâng giá đỡ xuống xe, hét lớn: “Nhường một chút, nhường một chút!”

Giản Nhất nhanh chóng lùi lại phía sau.

“Nhường một chút, nhanh lên, nhanh lên, bệnh nhân đang chảy rất nhiều máu trên đầu cần phải cấp cứu ngay”, bác sĩ nói rồi nâng Cố Trường Dũng lên xe cấp cứu. Tình hình tại hiện trường vô cùng khẩn trương.

“Người nhà đi theo.”

Giản Lệnh Hoa vội vàng đi theo mà không hề cho Giản Nhất một cái liếc mắt.

Trong khoảng thời gian ngắn một hai phút, xe cấp cứu đến rồi lại đi, chỉ để lại một vũng máu bên cạnh hòn đá trong sân.

Máu, máu…Đôi mắt Giản Nhát chợt lóe sáng, còn có một đứa nhỏ, còn một đứa nhỏ, là em gái cùng cha khác mẹ của “Giản Nhất”, đứa trẻ đó từ cầu thang ngã xuống chảy rất nhiều máu…Giản Nhất kinh hãi, xoay người chạy vào phòng khách hét lớn: “Tiểu Đồng! Tiểu Đồng!”

Phòng khách trống không, chưa nói đến người, đồ đạc cũng là ít ỏi không được mấy thứ.

“Tiểu Đồng!” Giản Nhất vừa gọi lớn vừa chạy lên lầu, cô chỉ nhìn thấy Cố Tiểu Đồng rơi từ trên cầu thang xuống, còn cầu thang nào lại không biết rõ. Có khi nào Cố Tiểu Đồng không ngã ở nhà, có khi nào Cố Tiểu Đồng ngã ở cầu thang nhà người khác, có thể nào…Con bé chỉ mới ba tuổi.

“Cố Tiểu Đồng!” Giản Nhất chạy vào thư phòng gọi to, bỗng nhiên nghe được tiếng khóc của trẻ con.

“Mẹ ơi, mẹ ơi…”

Giản Nhất sợ đến mất sắc. Tiểu Đồng, là Tiểu Đồng, cô lập tức chạy ra khỏi thư phòng, nháy mắt nhìn thấy Cố Tiểu Đồng. Cô bé mặc váy màu hồng, cắt đầu dưa hấu dễ thương, đang nắm tay vịn cầu thang, vừa khóc vừa gọi: Mẹ ơi, mẹ ơi…” Chân đã bước ra ngoài và chuẩn bị đi xuống nhà.

Trái tim Giản Nhất như ngừng đập, Tiểu Đồng!