Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 35: Ký hợp đồng



“Có chuyện gì vậy?” Giản Nhất bình tĩnh hỏi, cô biết những lúc Tiểu Chu kinh ngạc đều rống lên như vậy.

“Lạc Nham đến rồi!”

“Rồi sao?” Giản Nhất lại hỏi.

“Giản Nhất, là Lạc Nham đấy! Lạc Nham!” Tiểu Chu đang đứng bên ngoài Like.Giản, quay đầu nhìn lén người đang ngồi ngay ngắn trong tiệm, che điện thoại kích động rít gào: “Chính là người đã sáng tạo game phá đảo Lạc Nham đấy!”

“Lạc Nham sáng tạo game?” Lần đầu tiên Giản Nhất nghe thấy.

“Đúng đúng, nghe Vương Miễn nói, Lạc Nham chính là truyền kỳ ở đại học Nam Châu đấy! Rất giàu có! Đều tự anh ta kiếm được!”

Truyền kỳ đại học Nam Châu?

Những ký danh này còn xuất hiện trên người Lạc Nham? Quả thật cô không biết, nhưng cô cũng không quá quan tâm, mà lại hỏi: “Bây giờ anh ấy đang ở trong tiệm à?”

“Ừ, đến một lúc lâu rồi.”

“Ừm, tôi biết rồi, nhờ cậu tiếp đãi một chút, tôi sẽ đến ngay.”

“Ok luôn.”

Giản Nhất cúp máy, vội vào đi thay quần áo rồi chạy đến bàn cơm uống tạm hai bát cháo, cầm bánh bao nới với mẹ Giản: “Mẹ ơi, Lạc Nham đã đến tiệm rồi, con đi trước đây, lát nữa mẹ với Tiểu Đồng gọi taxi mà đi, trời lạnh lắm hai người mặc thêm áo vào nha.”

Giản Nhất mới vừa xoay người, Cố Tiểu Đồng đã thả bình sữa xuống, vịn vào bàn trèo xuống ghế: “Chị, chị, em cũng đi, em cũng đi.”

Giản Nhất đi lấy xe đạp điện.

Cố Tiểu Đồng khom lưng bế tiểu bạch cẩu lên, lảo đảo chạy đến chỗ Giản Nhất: “Chị, em cũng đi, em đi với chị.”

Giản Nhất quay đầu nói với cô bé: “Em đợi lát nữa đi cùng mẹ, nhé.”

Cố Tiểu Đồng ôm tiểu bạch cẩu nhìn cô: “Em muốn đi với chị cơ.”

Vô phương cứu chữa, Giản Nhất quá thích cô em gái đáng yêu này, cô chạy vào nhà lần nữa lấy thêm áo, khăn và mũ cho Cố Tiểu Đồng, bọc kín cả người lại mới nói với mẹ Giản: “Con dẫn Tiểu Đồng với cẩu cẩu đi trước nha mẹ.”

Chờ mẹ Giản ra tới nơi, Giản Nhất đã chạy xe chở Tiểu Đồng đi xa, bà dặn với theo: “Giản Nhất, chú ý an toàn.”

“Con biết rồi.” Giọng nói dịu dàng của cô vọng lại.

Rất nhanh đã đến cửa tiệm, Giản Nhất thả Cố Tiểu Đồng xuống, tháo khăn quàng cổ và mũ để cô bé chơi trước cửa, rồi vội vào chạy vào tiệm.

Lạc Nham mặc bộ quần áo giản dị thoải mái, thanh thản ngồi trước máy tính, ánh mặt chuyên chú lật xem thực đơn.

“Giản Nhất.” Tiểu Chu vội vàng kêu lên.

Cô gật gật đầu.

Lạc Nham cũng nghe đầu nhìn qua, ánh mắt trầm tĩnh chợt lóe sáng: “Đến rồi à.”

“Lạc tiên sinh, chào buổi sáng.” Cô tháo khăn chiếc choàng cổ xuống.

Tiểu Chu đi ra cửa hàng trông chừng Cố Tiểu Đồng.

“Chào buổi sáng.” Lạc Nham đã đứng lên.

“Anh ăn sáng chưa?”

“Đã ăn.”

“Vậy thì tốt.”

Không gian trong tiệm bánh ngọt nhỏ hẹp, Giản Nhất cao gầy không sao, nhưng Lạc Nham lại cao to như vậy khiến cho không gian có vẻ chật chội, thật sự không phải chỗ tốt để bàn chuyện, cho nên cô chủ động đề nghị: “Không thì chúng ta qua quán cà phê nhé?”

“Được.” Lạc Nham gật đầu đồng ý.

Hai người đi ra cửa đã thấy Cố Tiểu Đồng dẫn tiểu bạch cẩu sang cách vách chơi cùng mấy bạn nhỏ.

Cô nhờ Tiểu Chu thi thoảng để ý Cố Tiểu Đồng, sau đó đến trước mặt cô bé dặn dò: “Tiểu Đồng, chị bây giờ có việc phải đi, em ngoan ngoãn chơi ở chỗ này, tự bảo vệ mình nghe chưa.”

“Dạ.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.

Hai chị em thơm nhau một cái, Lạc Nham đứng bên cạnh nhìn khung cảnh ấm áp này, khóe miệng không nhịn được lộ ra ý cười.

“Chúng ta đi thôi.” Giản Nhất nói với anh.

Lạc Nham gật đầu.

Lại một lần nữa cô ngồi trên chiếc xe Bentley, vừa mới ra khỏi gara vừa vặn đụng mặt Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu xuất hiện ở đầu phố, hai người nhìn thấy chiếc xe Bentley lướt qua mình. 

“Hữu Bân, đó có phải xe của Lạc Nham không?” Tưởng Tiếu Tiếu mở miệng hỏi trước.

Tần Hữu Bân gật đầu: “Đúng rồi.”

“Trong xe có một cô gái, chỉ có một thôi.” Tưởng Tiếu Tiếu kinh ngạc mở to mắt.

Xe di chuyển nhanh quá Tần Hữu Bân không thấy kịp, cậu ta nghiêng về phía Tưởng Tiếu Tiếu chỉ: “Cậu chắc chắn người ngồi đó là một cô gái? Lại chỉ một người?”

“Chắc chắn luôn. Tóc dài xõa trên vai, hẳn là rất xinh đẹp.” Tưởng Tiếu Tiếu khẳng định chắc nịch.

Nghe xong Từ Hữu Bân ngẩn cả người, rồi chợt bật cười. Theo quan sát của cậu ta, Lạc Nham chưa bao giờ một bình lái xe chở cô gái nào, bình thường cũng giữ khoảng cách với phái nữ vạn dặm, thậm chí Tưởng Tiếu Tiếu được ngồi trên xe anh cũng là do làm hàng xóm nhiều năm, Lạc Nham xem cô như em gái. Xem ra lần này trái tim Lạc Nham đã nảy mầm rồi.

“Cậu cười cái gì?” Tưởng Tiếu Tiếu hỏi.

“Tôi đoán anh ấy đang yêu đương.”

“Sao cậu biết?”

“Trực giác, không tin chờ xem.”

Tưởng Tiếu Tiếu bán tín bán nghi, trong đầu hiện lên hình dáng của cô gái trong xe có chút quen mắt, nhưng trong thời gian ngắn không thể đoán ra là ai, càng không nghĩ người đó là Giản Nhất. 

Mà lúc này, hai người Giản Nhất và Lạc Nham đã đi đến quán cà phê trong trung tâm thương mại, chọn chiếc bàn bên cạnh cửa sổ sát đất.

Hai người cũng không ưu nhã uống cà phê mà cúi đầu lật xem từng tờ hợp đồng trước mặt, hợp đồng là do Giản Nhất sau khi xác định tìm đối tác đã định ra, lưu lại trong USB, vừa rồi ở dưới lầu in thành hai bản, cô một bản, bản còn lại cho Lạc Nham.

Giản Nhất nghiêm túc đọc hợp đồng, kiểm tra lỗi chính tả, nhân tiện lại thêm bớt một chút điều lệ.

Lạc Nham đọc qua hợp đồng một lần, ngước mắt lên ngắm Giản Nhất. Hôm nay cô thả mái tóc xuôn dài xuống, khoác trên người chiếc áo len dày cùng quần jean và giày da giản dị. Diện mạo nhẹ nhàng thanh thoát có chút nghịch ngợm, nhưng lúc này lại an an tĩnh tĩnh chuyên chú đọc hợp đồng, ngón tay thon dài cầm cây bút vẽ đi viết lại những vòng tròn, đôi khi thì cau mày, lúc lại nhướn mi, cặp lông mi dài cong cong thi thoảng chớp hai cái, giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng cứa vào tim anh, ngưa ngứa, mềm mại, tê tê.

Anh vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt thở một hơi.

Cô dường như cảm nhận được mà ngẩng đầu nhìn anh.

Nội tâm Lạc Nham không khỏi căng thẳng.

“Anh xem xong rồi?”

Lạc Nham giả bộ trầm ổn: “Ừ.”

“Có vấn đề gì không?”

“Không có.”

“Tôi lại có chút vấn đề, anh tới xem một chút.”

Giản Nhất vừa dứt lời, anh lập tức muốn đứng lên đi đến bên cạnh cô, chẳng ngờ cô lại đem hợp đồng của mình vừa đẩy về phía anh, vừa nói: “Vấn đề này, tôi đã đánh dấu lại, anh xem kỹ một chút.”

Anh đành phải chấp nhận ngồi tại chỗ, trong lòng có chút mất mát, nhưng cũng nghiêm túc đọc.

Sau đó Giản Nhất nhấp miệng nói: “Tôi nghĩ mọi việc anh đều có quyền tham dự, nhưng tôi sẽ là người ra quyết định.”

Nghe vậy, Lạc Nham ngước mắt nhìn cô.

Giản Nhất cũng không ngại đối mắt với anh, cho rằng anh sẽ tỏ ý kiến phản đối hoặc những thứ khác, nhưng giây tiếp theo lại nghe anh nói: “Đều nghe cô.”

“Anh…”

“Tôi có thể cung cấp ba thợ làm bánh.”

“Người anh quen biết?”

Lạc Nham gật đầu.

“Tốt quá.”

Hai người quyết định sửa đổi hợp đồng, trên thực tế chỉ có mình Giản Nhất quan tâm đến việc thay đổi hợp đồng, còn Lạc Nham ôm tâm thế “lãi cao hơn tiền gửi ngân hàng” để đầu tư. Sau khi hai người thương lượng xong, quay lại xe dùng notebook của Lạc Nham sửa lại điều khoản một chút, hai bên ký kết, hợp đồng chính thức có hiệu lực, ngay lập tức anh chuyển khoản định mức vào tài khoản của Giản Nhất.

Tiếp theo, Giản Nhất giải thích ý định của cô cho anh nghe, gần đây cô đang nhắm vào một tòa nhà hai tầng bỏ hoang ở gần trung tâm phố đại học, có lẽ vì phố đại học phát triển mạnh nên nhiều người cho rằng khu vực rìa trung tâm không ổn định. Kết quả ngôi nhà nhỏ hai tầng bị bỏ lại do khoảng cách xa, đứng một mình ở đó vừa không thể làm nhà cho thuê, cũng không thể làm nhà mặt tiền, càng không thể biến thành căn nhà lớn trên mảnh đất rộng, chỉ có thể treo bảng giá rồi bỏ phế ở đó.

“Cô muốn thuê căn nhà đó?”

“Ừ, tôi đã hỏi thăm giá thuê trong mười năm.” Giản Nhất nói tiếp: “Like.Giản có ưu thế là ‘khách hàng quen’, cho nên sau một lần mượn gió của chú Đinh Kiến Quân, nó đã có tiếng hơn, bây giờ tiệm nhỏ không đủ sức chứa cần phải mở rộng thêm, nhưng trước mắt không nên quá xa.”

Lạc Nham nhướn mày, trong mắt anh Giản Nhất là một cô gái vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, vốn mạnh mẽ chỉ là đại từ mơ hồ, nhưng giờ khắc này lại vì lời nói của cô đại từ đó đã thực sự có hình có dạng, anh không ngờ cô lại thông minh như vậy. Mặt hồ trước đó chỉ có gợn sóng lăn tăn, thình thình tạo thành cột sóng lớn.

“Cô nói đúng.” Thanh âm của Lạc Nham trầm thấp hữu lực.

“Còn nữa, lần trước đến ‘phỏng vấn’ ngoài việc giới thiệu trên Weibo, chú Đinh gần đây đã ghi hình một chương trình ẩm thực, chú ấy đã thông báo cho tôi vài ngày trước, ước chừng sẽ phát sóng vào cuối tháng sau. Tôi muốn chúng ta có thể nắm bắt được cơ hội này, đến lúc đó cung không đủ cầu thì cũng phải có lý do chính đáng một chút, chứ không phải rối ren như bây giờ.

Giản Nhất nói xong, cột sóng trong lòng anh lại mạnh thêm một lần, anh trộm nghĩ, một cô gái cao gầy mảnh khảnh, nhìn qua tưởng dịu dàng, cười rộ lên rất chân thành, tại sao nội tâm lại mê hoặc lòng người như vậy chứ?

“Không sai, cô nói tiếp đi.” Anh cổ vũ Giản Nhất tiếp tục.

“Cho nên thuê căn nhà hai tầng kia làm chi nhánh mới của Like.Giản…”

Giản Nhất đem toàn bộ suy tính của mình nói hết cho anh nghe, đáy mắt Lạc Nham khẽ động, nghiêm túc nghe cô trình bày, thỉnh thoảng cũng đưa ra một số ý kiến làm kinh diễm, cô là thợ làm bánh, Lạc Nham là người thưởng thức, bổ sung cho nhau hiệu quả là điều đương nhiên.

Hai người cứ như vậy bàn luận đến giữa trưa mới kết thúc.

Anh có ý muốn mời Giản Nhất ăn trưa, nhưng cô lại không có thời gian, một lòng chỉ nghĩ đến những công việc tiếp theo của Like.Giản.

Anh không còn cách nào khác, đành phải nói: “Chờ ba vị sư phó kia đến, cô sẽ không còn bận như vậy nữa.”

“Đúng vậy.” Giản Nhất mỉm cười.

“Tôi đưa cô về.”

“Được.”

Anh đưa cô đến đầu phố đại học, vừa xuống xe cô đã đi thẳng vào Like.Giản, nhưng lúc này không giống như trước kia, trong lòng cô đang rất phấn khích vì cuối cùng cũng tìm được đối tác thích hợp.

Bên ngoài cửa tiệm có một hàng người, Giản Nhất xuyên qua đội ngũ bước vào trong tiệm hỗ trợ mẹ Giản, cô chờ không đặng mà nhanh chóng báo cho mẹ Giản kết quả thảo luận, mẹ Giản cũng kích động không thôi. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy xung quanh thiếu thiếu thứ gì đó, đột nhiên nhớ đến Cố Tiểu Đồng, cô gọi to ra bên ngoài: “Tiểu Đồng.”

Không ai đáp lại, ngày thường gọi một tiếng đã có người trả lời.

Giản Nhất quay đầu hỏi: “Mẹ, Tiểu Đồng đâu?”

“Vừa nãy còn chơi ở bên ngoài mà.” Mẹ Giản trả lời.

“Tiểu Đồng.” Giản Nhất gọi lại lần nữa.

Vẫn không có ai đáp lại.

“Con đi tìm xem.” Cô lờ mờ cảm thấy không ổn, tháo găng tay, bước ra khỏi cửa hàng đi tìm Cố Tiểu Đồng.