Tất cả học sinh trong phòng học lớp 12/10 đều mang vẻ mặt nghi hoặc, bạn học xinh đẹp này là ai? Đến tìm người sao?
Giản Nhất đứng trước cửa phòng học, ánh mắt rơi vào chiếc ghế trong góc dãy cuối cùng, đó là “chỗ ngồi” mà thầy chủ nhiệm phân cho cô, hôm nào cũng có người giúp dọn dẹp, Giản Nhất hướng nơi đó mà đi.
Các bạn học trong lớp cuối cùng cũng hoàn hồn, theo sau đó là những tiếng thì thầm:
“Bạn học này là ai?”
“Học sinh chuyển trường à?”
“Cô ấy thật xinh đẹp, giá trị nhan sắc của lớp chúng ta tăng rồi.”
Giản Nhất quan sát mọi ánh mắt và chủ đề bàn tán, cho đến khi cô ngồi vào hàng cuối cùng, lớp học im lặng lần hai.
“Đó là ghế của Giản nhất, cô ấy không thể ngồi!”
Một bạn học nhỏ giọng hô lên: “Mau nói cho cô ấy biết, chỗ đó không thể ngồi, bằng không ‘Giản Nhất’ trở về sẽ xong đời!”
“Mau nói cho cô ấy đi.” Có người thúc giục.
“Hẳn là không sao đâu, nếu là người mới đến lát nữa chủ nhiệm sẽ sắp xếp chỗ ngồi thôi, dù gì Giản Nhất cả năm cũng không đi học được vài lần.”
“Nhưng mà hiện tại không giống trước kia nữa, bây giờ nhà Giản Nhất đã phá sản, Giản Nhất không có tiền tiêu xài, vạn nhất cô ấy đi học, vạn nhất cô ấy tới tìm Tần Hữu Bân, nhìn thấy có người chiếm chỗ ngồi vậy thì chết chắc rồi.”
“Không sai, ‘Giản Nhất’ có ai dám chạm vào.”
“……”
Các bạn học trong lớp đều cực kỳ lo lắng cho sự an toàn của “người mới”. Họ sợ “người mới” chọc giận ‘Giản Nhất’ sẽ bị đánh, nói cho cùng thì mọi người đều sợ ‘Giản Nhất’. Lớp trưởng rốt cuộc cũng không nhịn được mà đứng lên đi đến hàng cuối cùng, nhẹ giọng chào hỏi “người mới”: “Chào bạn học.”
Giản Nhất nhướng mày: “Lớp trưởng, chào.”
Lớp trưởng nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Giản Nhất, phát hiện da cô trắng nõn dịu dàng, lông mày như vẽ, giọng nói ngọt ngào dễ nghe, trên mặt bỗng nóng kỳ lạ, vội vàng dời tầm mắt cúi đầu vui vẻ nói:
“Cậu biết tôi là lớp trưởng.”
“Ừ, tôi biết chứ, trước kia tôi từng đánh cậu.” Giản Nhất thản nhiên.
Trước kia tôi từng đánh cậu, tôi từng đánh cậu, đánh cậu….
Vui sướng trên mặt lớp trưởng cứng đờ, chậm rãi ngước lên nhìn Giản Nhất bằng ánh mắt khó tin.
Giản Nhất mỉm cười: “Lớp trưởng, tôi là Giản Nhất.”
Tôi là Giản Nhất. Bốn chữ đơn giản giống như một quả bom hạng nặng. “Bùm!” một tiếng đem tất cả học sinh trong phòng học 12/10 nổ tung.
Trước kia ‘’Giản Nhất’’ nổi tiếng với kiểu ăn mặc lố lăng, thường xuyên bị các giáo viên bộ môn phê bình thậm tệ nhưng cô vẫn kiên trì không thay đổi, không nhuộm lại tóc, không tháo khuyên tai và không đến lớp đúng giờ. Thế nhưng bây giờ Giản Nhất cư nhiên chủ động búi tóc gọn gàng, áo ngắn tay đơn giản, mặc quần jean đi giày thể thao. Dáng người cô có chút mảnh khảnh, khuôn mặt không trang điểm tràn đầy thanh xuân mỹ lệ, bức người hít thở không thông, đem so với hoa khôi giảng đường không hề thua thiệt một chút nào.
Lớp trưởng há to miệng.
Các bạn học khác nghẹn họng nhìn trân trối, ngược lại Giản Nhất vẫn bình chân như vại.
“Vào học.” Giáo viên tiếng Anh hô một tiếng, gọi hồn tất cả học sinh trong lớp đang hoảng sợ ngồi về chỗ. Trong giờ học tiếng Anh, hầu như tất cả học sinh trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía Giản Nhất, tựa hồ cảm thấy có người giả mạo.
Sau tiết học đầu tiên, cả trường đều biết Giản Nhất đã thay đổi 180 độ, có thể nói sự xuất hiện của Giản Nhất đã tạo thêm nét thú vị cho cuộc sống cấp 3 đơn điệu, mọi người đều quan sát cô với sự thích thú và nhất trí cho rằng Giản Nhất đây là đang đổi phương thức khác để theo đuổi Tần Hữu Bân, nên sau giờ học, nhiều người nhìn chằm chằm vào cô đoán xem liệu Giản Nhất có lao ra khỏi lớp học chặn đường Tần Hữu Bân hay không.
Quả nhiên, Giản Nhất là người ra khỏi lớp đầu tiên.
Cũng là người đầu tiên ra khỏi cổng trường.
Không ít học sinh đều đoán chắc tiếp theo Giản Nhất sẽ đợi Tần Hữu Bân ở cổng trường, sau đó phát hiện Giản Nhất biến mất.
“Chuyện gì vậy?”
“Giản Nhất đi đâu rồi?”
“Cô ấy không đợi Tần Hữu Bân?”
“Thay đổi mục tiêu rồi sao?”
Giản Nhất tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên phía sau có người gọi: “Giản Nhất.”
Cô quay đầu lại nhìn.
“Thực sự là cậu.” Một cô gái trông hơi gầy mặc chiếc váy vàng nhạt bước về phía Giản Nhất.
Giản Nhất nhận ra cô ấy, đây là Triệu Oánh Oánh cùng Tần Hữu bân ngồi một trước một sau. “Giản Nhất” đã uy hiếp buộc cô ấy phải thường xuyên báo cáo hành tung của Tần Hữu Bân cho mình.
Vậy nên Triệu Oánh Oánh lúc này gọi cô lại cũng không phải nhiệt tình chào hỏi, mà là báo cáo với cô hướng đi của Tần Hữu Bân, chẳng qua Triệu Oánh Oánh không trực tiếp nói mà hỏi: “Cậu có đến quán net không?
“Quán net nào?” Giản Nhất nghi hoặc
Triệu Oánh Oánh liền giải thích: “Chính là căn phòng nhỏ mà cha cậu để lại. Cậu không thích nó, sau lại đem nó ném lại cho người khác làm quán net.”
Giản Nhất lục lại thông tin của quán internet từ trí nhớ của mình, đó là một căn phòng nhỏ chỉ rộng khoảng 20 mét vuông nằm bên cạnh con đường đến đại học Nam Châu, cách chỗ này khoảng mười phút đi xe. Sau khi “Giản Nhất” nhận được nhà chỉ thấy một cỗ chán ghét, nhưng vì cuối cùng cũng tìm được chỗ chơi game cho nên bỏ tiền mua bàn ghế, máy tính cao cấp, kéo dây mạng, ngày nào cũng ở chỗ này tổ chức một đội chơi game, đánh xong là về thẳng không thèm quan tâm đến việc thu tiền thuê nhà hay các loại tiền mạng, tiền máy tính, bởi vì tiền cô không thiếu.
Dần dần một căn phòng kia liền thành quán net nhỏ, dù sao khi “Giản Nhất” đến đó cũng có game để chơi liền ném cho đám “hồ bằng cẩu hữu* trông giữ.
(*hồ bằng cẩu hữu: những người bạn xấu)
Nghĩ đến đây, trong đầu Giản Nhất linh quang chợt lóe, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng có thể kiếm chút tiền trả nợ và giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Bằng không những nợ nần, tiền thuốc men, sinh hoạt phí, tiền vay ngân hàng,…Giản Lệnh Hoa chắc chắn không chịu nổi, cái này có thể hỗ trợ một chút.
Triệu Oánh Oánh thấy Giản Nhất nửa ngày không hé răng, sợ cô lại phát hỏa, vội nói chính sự: “Giản Nhất, Tần Hữu Bân mấy ngày nay đều đi học và tan học đúng giờ, cũng không nói chuyện với bất kỳ cô gái nào khác, chỉ là …”
Giản Nhất lúc này mới hoàn hồn lại, hỏi: “Cậu nói gì?”
Triệu Oánh Oánh rùng mình: “Giản Nhất, tôi bị ốm hai ngày nay không đến lớp. Tôi đã nhờ người ngồi cùng bàn Tần Hữu Bân để ý giúp. Cậu ta thực sự không …”
Giản Nhất mỉm cười rạng rỡ, một nụ cười hiếm có giữa mùa đông.
Từ khi nghe nói Giản Nhất đi học trở lại, Triệu Oánh Oánh liền thấp thỏm bất an, mấy ngày nay cô không chủ động liên lạc với Giản Nhất để báo cáo tình hình, cảm thấy Giản Nhất khẳng định sẽ đánh mình một trận, cho nên tuy rằng Giản Nhất thay đổi cách ăn mặc trang điểm nhưng mà cô vẫn sợ hãi, đành phải liều mình giải thích.
Không nghĩ tới Giản Nhất lại mỉm cười với mình, nhìn qua là một nụ cười ấm áp nhưng không hiểu sao cô thực sợ hãi, chân bắt đầu run lên.
Mắt thấy Giản Nhất duỗi tay vỗ vai mình, cô cố gắng chịu đừng không hét lên, nhưng khi nghe Giản Nhất nói: “Sau này không cần đưa tin cho tôi nữa.”
Triệu Oánh Oánh cô cùng sợ hãi: “Giản Nhất, tôi xin lỗi. Tôi … “
” Tôi xin lỗi cậu.” Giản Nhất nói.
“Không, không, không, tôi xin lỗi, tôi sẽ không dám nữa, tôi sẽ đến đúng hạn…”
“Là tôi phải xin lỗi cậu.” Giản Nhất ngắt lời Triệu Oánh Oánh, nhìn cô nàng rồi nghiêm túc nói: “Thật đấy, trước kia là tôi quá ngu ngốc. Về sau cậu không cần phải nói với tôi về Tần Hữu Bân nữa. Đều đã lên lớp 12 rồi, chăm chỉ đọc sách, thi đại học tốt một chút, cuộc sống mới vừa bắt đầu mà thôi, cố lên.”
Triệu Oánh Oánh ngây ngốc cả người.
Giản Nhất vỗ vỗ bả vai, cho cô ấy một cái ôm: “Chăm chỉ học tập, cậu sẽ rất tuyệt vời.”
Triệu Oánh Oánh sững sờ nhìn Giản Nhất rời đi, cô đột nhiên có một loại ảo giác, người uy hiếp khi dễ mình lúc trước và người vừa rồi cho mình cái ôm ấm áp kia không phải là một. Đây là sự ban ơn sao, nếu không làm sao cô lại suýt rơi nước mắt.
Phải biết rằng cô ấy đã từng bị Giản Nhất tàn nhẫn đẩy ngã sắp méo miệng, nhưng bây giờ cô ấy lại mong rằng Giản Nhất cũng sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Thật đúng là gặp quỷ, cô cư nhiên cảm động trước hành động kỳ lạ của Giản Nhất, một người vẫn luôn bắt nạt mình, thật là cái máu M ám ảnh.
“Giản Nhất cậu thật xấu!” Triệu Oánh Oánh ở trong lòng mắng một câu.
Trong lúc Triệu Oánh Oánh trộm mắng Giản Nhất, bên này Giản Nhất cũng đang chửi thầm, cái cô “Giản Nhất” này đã chọc ra bao nhiêu rắc rối vậy? Triệu Oánh Oánh có thể tiến vào cao tam lớp 1 đó chính là bước nửa bước chân vào trường đại học trọng điểm, “Giản Nhất” này cư nhiên đem đứa nhỏ kia bắt nạt thành như vậy, đúng là làm bậy.
Giản Nhất phát sầu nghĩ nếu bây giờ cô mà ngã xuống, chẳng phải toàn bộ học sinh trường nhất trung Nam Châu sẽ một phát dẫm chết cô sao? Từ nay về sau đi đường phải cẩn thận mới được.
Cô nhanh chóng đem chuyện cũ của “Giản Nhất” ném sang một bên, lại nghĩ đến quán internet nhỏ mà Triệu Oánh Oánh đã nhắc đến, trong đầu liền nảy ra một ý tưởng chuẩn bị nói với Giản Lệnh Hoa, việc này có thể kéo gần quan hệ mẹ con hơn một chút. Nghĩ vậy tốc độ về nhà của cô lại tăng thêm.
Vừa đến biệt thự Cố gia đã nhìn thấy Cố Tiểu Đồng ở trong sân, cô bé ngồi trên chiếc ghế đẩu hình tròn bằng nhựa, cẳng chân vung vẩy giữa khoảng không, hai bàn tay nhỏ nhắn cầm một miếng bánh mì kem bơ cho vào miệng nhỏ ăn từng chút một, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.
Giản Nhất bước vào sân, gọi một tiếng: “Tiểu Đồng.”
Cố Tiểu Đồng ngẩng đầu lên, đưa vật ở tay ra: “Chị ơi, ăn bánh mì.”
“Chị không ăn, em tự ăn đi.”
“Có kem, rất ngọt.”
“Thích ăn sao?”
“Thích.”
Giản Nhất mỉm cười. Cô không ngờ mình và Cố Tiểu Đồng lại có có duyên đến vậy, cả hai đều thích đồ ngọt. Đưa tay sờ sờ đầu dưa hấu của Cố Tiểu Đồng, hỏi: “Mẹ đâu?”
“Ở trên lầu.”
“Chị lên lầu một lúc, em ngồi đây ăn bánh kem nhé.”
“Vâng.”
Giản Nhất bước lên lầu.
Cố Tiểu Đồng cầm lấy bánh mì bơ quay người chạy vào phòng khách, cái miệng nhỏ ăn từng miếng từng miếng, đôi mắt to tròn dán chặt vào bóng lưng Giản Nhất. Cô bé quan sát “quả bóng” trên đầu chị gái, lại vươn bàn tay nhỏ sờ sờ đầu dưa hấu của mình, một bên tiếp tục cầm bánh mì nhấm nháp, một bên không quên nhìn Giản Nhất, nhỏ giọng nói: “Chị của mình.”
Giản Nhất nhanh chóng đi lên lầu. Cô vẫn chưa quen gọi Giản Lệnh Hoa là mẹ, dù là “Giản Nhất” hay chính cô thì “mẹ” cũng khá xa lạ, cô lặng lẽ tìm kiếm từ phòng này sang phòng khác vẫn không thấy người đâu, đành lớn giọng gọi: “Mẹ, mẹ, mẹ đang ở đâu?” Con về rồi.”
Tiếng gọi lớn như vậy nhưng không ai trả lời. Giản Nhất kinh ngạc đi ngược lại hướng thư phòng, duỗi tay đẩy cánh cửa khép hờ liền nhìn thấy Giản Lệnh Hoa đang nằm trên mặt đất.