Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 63: Lên án



Giản Nhất và Lạc Nham chấn động.

Hầu San San không cho là đúng, ngồi vắt chân chữ ngũ xinh đẹp, Giản Nhất lập tức đẩy cửa muốn xuống xe.

“Giản Nhất.”

“Chị, chị làm gì vậy?”

Hai người đồng thời lên tiếng, Giản Nhất nhìn thẳng vào mắt Hầu San San: “Không phải cô muốn theo đuổi sao? Tôi chừa không gian cho đấy, ở lại đây làm bóng đèn làm gì.”

Lạc Nham tỏ vẻ không vui.

“Chị, đừng thế, em nói giỡn thôi mà.” Hầu San San khoác lấy tay cô, nói giọng cợt nhả.

Giản Nhất nghiêm mặt: “Hầu San San, đừng lấy tuổi trẻ và sự phù phiếm của bản thân ra làm cớ để nói những câu vớ vẩn. Một câu nói đùa, đối phương đồng ý thì đó là trò đùa, còn không người ta chỉ cho rằng cô không tôn trọng và thiếu tố chất.”

Lạc Nham sửng sốt.

Cánh tay Hầu San San cứng ngắc, đáy mắt xẹt qua tia bi thương, im lặng cúi đầu.

Lúc này Giản Nhất mới ý thức được lời nói của mình có hơi nặng nề, ngước mắt lên nhìn về phía Lạc Nham.

Anh chỉ mỉm cười nói: “Xe chạy nhé.”

“Được.” Giản Nhất đóng cửa xa lại lần nữa.

Dọc đường đi Hầu San San không nói chuyện, sau khi đến Like.Giản, Lạc Nham và Giản Nhất đi vào quan sát một lúc mới di chuyển sang tiệm hai tầng, ngồi dưới tán ô che nắng trước cửa hàng nói chuyện, Hầu San San vẫn luôn theo sát Giản nhất suốt quãng đường đó.

“Ngồi đi.” Giản Nhất nhắc nhở.

Cô nàng ngoan ngoãn ngồi trước mặt Giản Nhất, cô đành phải ôn hòa hỏi: “San San, thích ăn bánh ngọt không, tôi mời.”

Hai mắt Hầu San San lấp lánh nhìn cô.

“Muốn muốn, loại ngọt nhất.”

Đúng lúc Võ Thụy Thụy đã mặc xong đồng phục đến tiệm hai tầng hỗ trợ, không biết từ khi nào cô ấy đã bỏ thói quen đeo kính, thay bằng kính áp tròng, kiểu tóc mới, lông mày dường như cũng được sửa lại, so với ngày thường có thêm vài phần thanh thuần xinh đẹp. Cô ấy đem một ly cà phê sữa cho Lạc Nham, sau đó hỏi Giản Nhất muốn uống gì.

Giản Nhất lấy nước ép táo, lại gọi thêm một phần bánh kem cho Hầu San San.

Đợi Võ Thụy Thụy mỉm cười rời đi, Hầu San San nhìn theo bóng dáng cô ấy, khẳng định nói: “Chị, chị kia thích anh rể.”

Lạc Nham đang uống cà phê đột nhiên bị sặc.

Giản Nhất trầm mặt trừng mắt lườm Hầu San San, cô nàng tức khắc không hé răng.

Một lúc sau, Võ Thụy Thụy mang bánh kem và nước trái cây tới, Hầu San San ngừng soi mói vùi đầu ăn bánh, ăn xong Giản Nhất bảo cô ấy về nhà, cô nàng lại mè nheo yêu cầu Giản Nhất đến thăm Hầu Đức Vinh.

Giản Nhất: “Tôi cần phải thương lượng với mẹ mình trước.”

Nhận được lời này của cô, Hầu San San vui vẻ: “Được ạ, em sẽ chờ chị, không đúng, ngày mai em lại đến.”

Ăn sạch bánh kem, cô nàng vui sướng chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu lại nói hứa hẹn với cô: “Chị, ngày mai gặp lại.”

Giản Nhất thở dài.

Lạc Nham nhìn cô.

“Nhìn tôi làm gì?” Cô hỏi.

“Lại đây đi, chúng ta bàn công việc.” Anh cười nhẹ.

Cô gật đầu, để tập trung cho kỳ thi đại học, đã lâu cô không để ý đến công việc trong tiệm, nên anh thuật lại các sự việc trong Like.Giản thời gian vừa qua cho cô nghe một lần. Giản Nhất nghiêm túc lắng nghe, cùng thảo luận với anh kế hoạch đẩy mạnh hoạt động Like.Giản giữa hè.

Thảo luận đến gần trưa, cô muốn đi đón Cố Tiểu Đồng nên phải tạm biệt anh, Lạc Nham nhìn theo bóng lưng cô dần khuất, mới cúi đầu xuống uống cà phê.

Giản Nhất đến phòng bệnh 302, dãy hành lang khá yên tĩnh, cô đứng trước cửa phòng nhìn qua cửa sổ nhỏ. Mẹ Giản đang dọn dẹp phòng, Cố Tiểu Đồng và ba Cố đã ngủ, cô bé nằm bên người ông.

Cô đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng lên tiếng: “Mẹ.”

Mẹ Giản quay đầu lộ ra nét mặt tươi cười: “Vào đi con, đứng ở đó làm gì?”

Cô bước vào, hôn lên gương mặt nhỏ của Cố Tiểu Đồng: “Mọi người ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, con thì sao?”

“Chưa ạ, lát nữa con mới ăn.”

Lúc này mẹ Giản mới ý thức được mình đã xem nhẹ Giản Nhất, đang định chú ý hơn lại nghe Giản Nhất nói: “Mẹ ra ngoài một chút, con có chuyện muốn nói.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Ra ngoài nói chuyện đi ạ.”

“Được được.” Mẹ Giản cười đồng ý.

Hai người đến chỗ cầu thang bệnh viện nói chuyện, nghe Giản Nhất thuật lại sự việc bà mới giật mình hỏi: “Hầu San San?”

Giản Nhất gật đầu.

Mẹ Giản dường như bị đả kích, trầm mặc một lúc không nói gì, khi định thần lại mới hỏi: “Hầu Đức…Ba con bị bệnh?”

“Vâng.”

“Bệnh gì?”

“Con không biết.”

“Mẹ Hầu San San đâu?”

“Không biết nữa, con bé không nói, con cũng không hỏi.”

“Không đi!” Bà trực tiếp phủ quyết.

Giản Nhất nhìn bà.

Mẹ Giản lúc này mới bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn cô, Giản Nhất đã 18 tuổi không còn nhỏ nữa. Bà yên lặng suy nghĩ một lát mới nghiêm túc nói: “Giản Nhất, Hầu San San nhỏ hơn con ba bốn tuổi. Khi đó mẹ và ba còn còn chưa ly hôn, con hẳn cũng biết mẹ cô ta đã làm gì, cô nhóc đó có thân phận gì. Ba con lúc đó rất khốn nạn, vì để chọc tức mẹ mà mỗi ngày đến trường tìm con, chỉ trích con hư hỏng khiến con trong trường không dám ngẩng mặt nhìn người khác, chuyện này con hẳn còn nhớ rõ. Sau này ông ta cũng không đến thăm con lần nào, bây giờ lại lấy lý do bị bệnh, ai biết có phải thật hay không. Mẹ của Hầu San San xảo quyệt như vậy, chẳng may…” Bà không dám nói tiếp.

Giản Nhất không nói gì, qua một lúc cô gật đầu đồng ý với suy nghĩ của bà.

Mẹ Giản kéo tay cô: “Giản Nhất, hai ngày nay ba con mới tỉnh lại, mẹ vui quá nên đã xem nhẹ con.”

Tim cô nhất thời nóng lên: “Con biết mà mẹ.”

“Biết sao trưa nay không ăn cơm.”

“Quên mất.”

“Đi thôi, dẫn con xuống dưới đi ăn.”

Bà kéo cô đi khỏi cầu thang, cửa phòng 302 đột nhiên bật mở, một dáng người nhỏ xinh đi chân trần bước ra, đưa tay dụi mắt xoa đỉnh đầu dưa hấu, ngẩng đầu nhìn thấy hai người, giọng ngái ngủ: “Chị.”

Giản Nhất tươi cười chạy tới bế cô bé lên, hết hôn lại thơm: “Tỉnh rồi.”

“Dạ.”

“Sao không đeo giày?”

Cố Tiểu Đồng cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình.

Giản Nhất mỉm cười ôm cô bé vào phòng, giúp cô bé đeo giày, sau đó nói với mẹ Giản: “Ngày mai còn sẽ trả lời lại cho Hầu San San, không đến thăm ông ấy.”

Mẹ Giản gật đầu, nhưng bà vẫn không yên tâm hẳn, sáng sớm hôm sau không đến chăm sóc ba Cố mà nhờ cậy bác sĩ, rồi đi theo Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng đến tiệm Like.Giản hai tầng.

Cố Tiểu Đồng vừa tới nơi đã dẫn tiểu bạch cẩu đi nghịch cát, mẹ Giản ra sau bếp hỗ trợ.

Giản Nhất cũng ở trong bếp làm việc một hồi, ra ngoài sảnh giúp đỡ tiếp khách, đến trưa trong ngoài tiệm đều đã vắng khách, cô mới ngồi dưới lán ô che nắng trước cửa tiệm tiếp tục bàn chuyện làm ăn với Lạc Nham, Cố Tiểu Đồng ngồi bên cạnh cô ăn sô cô la, thi thoảng cô sẽ giúp cô bé lau miệng.

“Chị ơi.” Một tiếng gọi trong trẻo truyền đến.

Giản Nhất ngẩng đầu lên, cười nhẹ: “Đến rồi.”

“Dạ.” Hầu San San cười vui vẻ, trông thấy Cố Tiểu Đồng ngồi bên cạnh Giản Nhất, càng vui hơn: “Tiểu Đồng.”

Cố Tiểu Đồng nâng mặt quan sát cô nàng, đôi mắt tròn xoe cố định một chỗ.”

Hầu San San sờ sờ mặt bé: “Em thật đáng yêu nha.”

Cố Tiểu Đồng vẫn nhìn chằm chằm.

Hầu San San: “Hi, chị là em gái của chị em tên Hầu San San, em cũng có thể gọi chị là chị gái nha.”

Cố Tiểu Đồng nghe chẳng hiểu gì.

Giản Nhất ngắt lời Hầu San San: “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Muốn uống nước trái cây không?”

Cô vừa dứt lời, đã thấy mẹ Giản đã mang một ly nước trái cây ra, Hầu San San khựng lại, có chút chột dạ, trốn tránh không dám nhìn bà.

Mẹ Giản liếc mắt một cái, lớn lên rất giống mẹ, bà không thích cũng không đến mức chán ghét. Dù sao cuộc sống của bà bây giờ khá mỹ mãn, đối với những chuyện trong quá khứ ít để ý càng tốt, cho nên thái độ cũng khách khí hơn: “Uống nước đi.”

Hầu San San chạy nhanh đến đón lấy: “Cảm ơn.”

Xong việc mẹ Giản lập tức xoay người đi vào tiệm.

Giản Nhất cúi lại gần lau khóe miệng dính vụn sô cô la cho Cố Tiểu Đồng, dịu dàng nói: “Em nhìn em ăn này, dính hết ra miệng rồi.”

“Ngon mà.” Cố Tiểu Đồng nói sự thật.

Giản Nhất cưng chiều véo nhẹ mặt cô bé một cái, Cố Tiểu Đồng cười hì hì với cô.

Hầu San San ngơ ngác nhìn hai người, sau đó không chắc chắn hỏi: “Chị, chừng nào chị mới đi thăm ba với em.”

Giản Nhất nghe vậy thì hơi khó xử, Lạc Nham yên lặng nãy giờ cũng nhướng mày nhìn Hầu San San, cô nàng trưng khuôn mặt chờ mong với Giản Nhất.

Giản Nhất trầm mặc một lúc rồi cất giọng: “San San, cô xem, hiện tại có hai cửa tiệm, mỗi ngày đều rất bận rộn, hơn nữa cô cũng biết ba tôi còn đang nằm viện, mẹ tôi phải ở trong đó chăm sóc ông ấy, em gái còn nhỏ, trong nhà trong tiệm đều có việc không thể rời đi…”

Sự chờ mong trong mắt Hầu San San chợt tắt ngấm: “Ý chị là không đi?”

Giản Nhất xác nhận: “Không đi được.”

Hai mắt Hầu San San đầy bi thương, thận trọng hỏi cô lần nữa: “Nửa buổi chị cũng không có thời gian sao?”

Nhìn dáng vẻ của cô nhóc, giọng cô mang theo áy náy: “San San…”

Tròng mắt Hầu San San đỏ ngầu, chất vấn: “Có phải chị và mẹ chị đều khinh thường em đúng không?”

“San San, không phải.” Giản Nhất lập tức phủ nhận, chính xác là cô không hề khinh thường cô nhóc này, chỉ vì đề phòng mà thôi.

Nhưng nước mắt của Hầu San San đột nhiên rơi xuống, cô nàng vươn tay ra lau đi: “Em cũng là em gái chị, tại sao chị tốt với nó như vậy, còn với em một phần trăm cũng tiếc không cho?” Hầu San San chỉ vào Cố Tiểu Đồng hỏi.

Cố Tiểu Đồng mở to mắt, mờ mịt nhìn Hầu San San.

Mẹ Giản vẫn chú ý tình hình bên này, đột nhiên nghe thấy Hầu San San cao giọng bà vội vàng từ trong tiệm lao ra, gắt gao ôm lấy Cố Tiểu Đồng vào trong ngực, một màn này tựa hồ càng tổn thương Hầu San San, ánh mắt cô ấy rời khỏi Cố Tiểu Đồng dừng trên người Giản Nhất.

Lúc này Giản Nhất đã đứng lên, cô không ngờ cô nhóc này lại có phản ứng mạnh như vậy: “San San.”

Cảm xúc bi thương của Hầu San San tích tụ từng chút, ngày càng một nhiều đến mức cô ấy không thể kiểm soát được chính mình, đột nhiên vừa khóc vừa gào lên:

“Tôi cũng không muốn mẹ tôi là tiểu tam, tôi không muốn! Bà ấy là tiểu tam nhưng tôi thì không! Tôi không phải tiểu tam, cả đời này tuyệt đối cũng không làm tiểu tam! Bà ấy hủy gia đình các người nhưng tôi không có! Cái gì tôi cũng không biết, không làm, tại sao một đám các người đều khinh thường tôi, tôi đã làm sai cái gì, rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ! Tại sao các người không thể thân thiện với tôi một chút, tại sao tôi cũng là em gái chị nhưng chị lại không thích tôi! Các người không muốn quan tâm tại sao lại để tôi đến thế giới này! Còn nói tôi không biết tôn trọng không có tố chất, các người ai dạy cho tôi cái gì là tôn trọng cái gì là tố chất! Nói cho tôi biết đi!”

Hầu San San gần như cuồng loạn: “Tôi đã làm gì sai!! Tôi chỉ còn lại ba thôi, nhưng ông ấy bị bệnh sắp chết! Tại sao các người lại tuyệt tình như vậy, không thể đến nhìn ông ấy một lần, ông ấy sắp chết rồi!” Hầu San San hét lên sau đó quay đầu gạt nước mắt chạy đi.

Giản Nhất và mẹ Giản bị những câu chất vấn của Hầu San San làm cho choáng váng. Cố Tiểu Đồng ngờ nghệch nhìn theo bóng dáng đang chạy đi của cô ấy.

Lạc Nham trông thấy phản ứng của Giản Nhất, đọc được một số suy nghĩ từ biểu tình của cô, anh lập tức đứng dậy đuổi theo Hầu San San.

Một lúc sau Giản Nhất và mẹ Giản mới định thần lại, hai người đưa mắt nhìn nhau, bà nói giọng thì thào: “Có phải mẹ sai rồi không?”