Vòng thi đấu thứ tư, Từ Triết Vĩnh yên lặng ngồi bên cạnh theo dõi ván cờ của Giản Nhất, không biết do đấu thủ kỳ nghệ không tinh hay quá căng thẳng khi phải đấu với một người đẹp, dù sao Từ Triết Vĩnh vẫn chưa nhìn ra trình độ của Giản Nhất thì cô đã thắng trận này.
Từ Triết Vĩnh nghi hoặc quan sát Giản Nhất, cô lễ phép mỉm cười với hắn, sau đó ký vào danh sách thăng cấp như thường lệ của CLB cờ vây.
“Giản Nhất, chúc mừng em lại thắng lần nữa.” Nhóm trưởng mừng rơn.
Giản Nhất cười gật đầu: “Cảm ơn nhóm trưởng.”
Nguyên Lị đang ngồi một bên đọc sách dạy cờ vây, nghe vậy bật dậy chạy tới: “Giản Nhất, xong rồi hả?”
“Ừ, đi luôn chưa? Mình đói bụng quá, chúng ta đi ăn canh bún huyết vịt đi.”
“Đi.”
“Chờ một chút.” Nhóm trưởng gọi Giản Nhất lại.
Nguyên Lị và Giản Nhất đồng thời quay đầu lại, nhóm trưởng thẹn thùng nói: “Anh cũng muốn ăn canh bún huyết vịt.”
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó cười rộ lên cùng nói: “Đi thôi, đi cùng nhau đi ạ.”
Nhóm trưởng vội đáp: “Được, được, được.”
Đối diện đại học đế đô có một phố ăn vặt, ở đó canh bún huyết vịt khác hoàn toàn với bún huyết vịt Kim Lăng, dùng huyết vịt ngâm sau đó luộc chín, cho thêm giá đỗ, đậu hũ ky, rau sống tùy thích, hương vị rất ngon đặc biệt, được rất nhiều sinh viên ở đại học đế đô ưa chuộng.
Cả bữa ăn Giản Nhất và Nguyên Lị lại nghe nhóm trưởng “mở họp”, truyền đạt về tin tức của cuộc thi cờ vây. Trong cuộc thi đấu toàn khu vực, trường đại học đế đô được phân năm suất, sau đó tìm ra ba người xuất sắc nhất làm đại diện thi đấu cờ vây giải sinh viên quốc tế, giải nào cũng có tiền thưởng, hắn luôn miệng cổ vũ Giản Nhất phải cố gắng thật nhiều.
“Nghe anh nói xong em cũng lo lắng theo.” Nguyên Lị ngậm một cọng giá.
Nhóm trưởng cười cười: “Ngày mai nếu Giản Nhất lại thắng, cơ bản có thể tham gia giải khu vực rồi.”
“Tuyệt quá!” Nguyên Lị phấn khích.
Giản Nhất mỉm cười, thực ra cô cũng khá lo lắng.
Tiết tự học tối ngày hôm sau Giản Nhất đến CLB cờ vây tiếp tục thi đấu, không hề ngoài ý muốn, cô lại thắng. Trở thành cô gái duy nhất nổi bật trong gần ba trăm thành viên, không đơn giản chỉ đẹp mà trình độ cờ vây cũng suất sắc. Hơn nữa còn khiến Từ Triết Vĩnh hạ “chiến thư” thách đấu, nói thứ bảy tuần này cùng Giản Nhất đấu một trận.
Giản Nhất vui vẻ tiếp chiến: “Được.”
Từ Triết Vĩnh khẽ nhếch khóe miệng.
Hai người thẳng tắp đối mặt với nhau, dường như đang ở thế giằng co, cuối cùng Từ Triết Vĩnh không thể chống cự lại mà dời ánh mắt đi chỗ khác.
Giản Nhất và Nguyên Lị vừa rời đi, các thành viên bắt đầu sôi nổi bàn luận.
“Thứ bảy Giản nhất và Từ Triết Vĩnh đấu cờ, các cậu có tới xem không?”
“Không tới, tôi bận đi hẹn hò rồi. Hơn nữa Từ Triết Vĩnh ở một đẳng cấp khác rồi, năm trước đã đại diện cho Đại học đế đô lấy được giải, Giản Nhất không phải đối thủ của cậu ta.”
“Cũng chưa chắc, tôi cảm thấy Giản Nhất rất giỏi.”
“Cái trình độ của cậu…”
“Dù sao tôi cũng sẽ đến xem.”
“….”
Trong khi các thành viên đang bàn tán ồn ào, Giản Nhất và Nguyên Lị đã quay về phòng ký túc xá, xách bình đi lấy nước.
Nguyên Lị cất tiếng: “Giản Nhất, mình phát hiện ra không thích Từ Triết Vĩnh nữa.”
“Hả?” Giản Nhất kinh ngạc: “Sao vậy?”
Nguyên Lị nhíu mày suy nghĩ: “Tiếp xúc vài lần cảm thấy anh ta chỉ được cái vẻ ngoài, nhưng lại là kẻ không biết xấu hổ.”
“Khía cạnh nào?”
“Nói thế nào nhỉ, anh ta chơi cờ rất giỏi nhưng là kẻ cậy tài khinh người, hơn nữa mang đặc tính keo kiệt của người Hàn Quốc, khác xa so với tưởng tượng của mình nên thất vọng.”
Giản Nhất cười trêu ghẹo: “Cậu còn cứu chữa được.”
Nguyên Lị ôm lấy cánh tay cô: “Mình chỉ đôi lúc bị mơ hồ mà thôi.”
Giản Nhất cười xách vững bình nước, lên lầu cùng Nguyên Lị.
“Giản Nhất, cậu nhất định phải thắng Từ Triết Vĩnh đó.”
“Tại hạ sẽ tận lực.”
Thứ bảy, thời tiết đặc biệt trong xanh, ánh mặt trời chiếu rọi xuống toàn bộ khuôn viên đại học, khiến Đại học đế đô trở nên có sức sống muôn phần, không khí cũng tươi mới sinh động.
Giản Nhất và Nguyên Lị ở trong phòng thu dọn một lúc rồi đến thẳng CLB cờ vây.
Nguyên Lị vừa đi vừa nói: “Giản Nhất này, không phải cậu nói hôm nay bạn trai đến sao?”
“Ừ.”
“Vậy mà cậu còn đi thi đấu.”
Giản Nhất cười: “Anh ấy sẽ chờ mình.”
Nguyên Lị bĩu môi: “Lại ra vẻ ân ái ngược cẩu độc thân.”
“Do cậu hỏi trước đó chứ.” Giản Nhất mang tâm tình vui vẻ đến CLB cờ vây, Từ Triết Vĩnh đã ngồi trên ghế chờ cô, xung quanh có rất nhiều thành viên đang chán nản đọc sách đợi xem trận đấu.
Trước tiên cô làm vài công việc chuẩn bị, sau đó ngồi vào đối diện Từ Triết Vĩnh, vừa ngồi xuống bọn họ đã lao đến, muốn xem Giản Nhất sẽ thua như thế nào. Nguyên Lị sợ bản thân lại mơ hồ mà phá hỏng ván cờ lần nữa, cho nên cô ấy đã cầm quyển sách dạy chơi cờ vây tự tìm hiểu một mình.
Giản Nhất và Từ Triết Vĩnh chào hỏi đối phương rồi định ra thời gian thi đấu là chín mươi phút, hết giờ sẽ dựa theo quy tắc cờ vây của Trung Quốc phân định thắng thua. Sau đó xác định Giản Nhất cờ trắng, Từ Triết vĩnh cầm cờ đen, Từ Triết Vĩnh đi trước.
CLB cờ vây lập tức yên tĩnh lại, mọi người vây quanh hai người Giản Nhất và Từ Triết Vĩnh, theo dõi trận đấu sát sao. Bốn mươi phút đầu, hai người bọn họ hạ cờ tương đối thận trọng, đều tạo ra một thế trận riêng, không cho đấu thủ có cơ hội tấn công.
Rất nhiều thành viên ngạc nhiên trước thế cờ ổn định của Giản Nhất, đặc biệt là đối mặt với Từ Triết Vĩnh cô vẫn không hề yếu thế, điều này còn khiến họ ngạc nhiên hơn cả khi cô thắng năm ván liên tiếp.
Nhóm trưởng dần dần thả lỏng, cảm thấy Giản Nhất giỏi như vậy, lần đầu tiên hắn bại dưới tay cô cũng chưa tính là gì. Tuy nhiên, sự yên bình không kéo dài được bao lâu, thế cục trên bàn cờ dường như đang biến đổi khiến nhóm trưởng xem cũng phải lo lắng, đặc biệt khi Từ Triết Vĩnh bắt đầu ra tay, sau khi hắn bảo vệ được thành trì của mình, chuyển thế bao vây tấn công Giản nhất.
Nhóm trưởng khống chế không được mà ngước mắt lên liếc Từ Triết Vĩnh, trông thấy hắn đang lạnh mặt, không thể nhìn ra một biểu tình tùy ý nào, lại quay sang phía Giản Nhất, cô vẫn như những trận trước, trầm tĩnh như nước. Trước thế cờ dao động mà Từ Triết Vĩnh tạo ra cô không nhanh không chậm, vững vàng phòng thủ, không hề bị ảnh hưởng bởi khí thế của Từ Triết vĩnh.
“Tâm lý thật vững.” Nhóm trưởng thầm khen ngợi trong lòng.
Các thành viên khác cũng xấu hổ, chẳng lẽ Giản Nhất có khả năng sẽ thắng?
Khi mọi người đang tập trung theo dõi, bất ngờ phát hiện Từ Triết Vĩnh hạ một quân cờ đen trên tay xuống, gần như trong phút chốc mọi người đã bị kinh hãi. Người chơi cờ đều hiểu điều này có nghĩa đại biểu cho khí thế của kỳ thủ chuyển từ thế công mạnh mẽ sang thế yếu hơn.
Từ Triết Vĩnh có ý gì?
Tất cả mọi người nín thở đem ánh mắt chuyển lên người Từ Triết Vĩnh, bọn họ không tìm thấy manh mối nào từ nét mặt của hắn, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào khác, nhưng thời gian càng trôi qua, trên trán Từ Triết Vĩnh đã lấm tấm toát mồ hôi. Có người phát hiện ra thì chính anh ta cũng tự cảm nhận được điều này, bởi vì anh ta ý thức được bản thân đang phân tâm, toàn bộ hướng đi của ván cờ dường như đã thoát ly khỏi sự khống chế của anh ta. Lúc anh ta hạ quan cờ đen xuống chờ Giản Nhất đi bước tiếp theo, bất động thanh sắc quan sát biểu tình của Giản Nhất, nhưng lại bị sự trấn định thong dong của cô làm kinh ngạc một phen, cô, cô, đây là cô đang rất thoải mái sao?
Phát hiện này khiến Từ Triết Vĩnh trở nên bất ban, nhưng anh ta cũng là một người chơi cờ nhiều năm, rất giỏi kiềm chế cảm xúc của bản thân, chỉ trong nháy mắt đã lấy lại tâm thế của mình mà an tâm đánh cờ. Chẳng qua chỉ thêm một lúc, anh ta lại tiếp tục khẩn trương, bởi vì Giản Nhất không hiện sơn không lộ thủy mà từ từ vây anh ta lại, khiến anh ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng Giản Nhất và Từ Triết Vĩnh đều không biết, các thành viên cũng bị cuốn hút bởi ván cờ mà không để ý đến.
Tuy nhiên, Nguyên Lị nhìn thấy thời gian đã quá một phút, nhanh chóng cẩn thận đến gần thông báo cho nhóm trưởng, nhóm trưởng lập tức rung chuông kết thúc trận đấu.
Một tiếng “đã hết giờ” vang lên, hai đấu thủ đều lập tức thả quân cờ trong tay xuống. Dựa theo quy tắc cờ vây trung Quốc phân định thắng thua, lúc này Giản Nhất mới phục hồi lại tinh thần.
Mọi người nôn nóng chờ mong kết quả, Từ Triết Vĩnh nhấc mắt nhìn Giản Nhất, cô cũng không yếu thế mà bình tĩnh đối mặt.
Hai người đồng thời nghe nhóm trưởng tuyên bố: “Quân trắng thắng một quân rưỡi, Giản Nhất thắng.”
Giản Nhất thắng!
“Oa.” Nguyên Lị nhỏ giọng che miệng kinh hô.
Các thành viên cũng ồ lên, Giản Nhất thật sự thắng? Giản Nhất thế mà lại thắng!
Tuy Từ Triết Vĩnh vẫn lạnh mặt như lúc thường, nhưng lúc này cảm xúc cũng đang dao động nhìn Giản Nhất, cô mỉm cười với anh ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Từ học trưởng, sinh viên Trung Quốc Giản Nhất đa tạ.”
Sắc mặt Từ Triết Vĩnh tức khắc cực kỳ khó coi.
Giản Nhất đứng dậy, ngồi lâu nên phải hoạt động gân cốt, cô đi vào nhà vệ sinh trước.
Nguyên Lị vui vẻ theo sau, nói không ngừng: “Giản Nhất, cậu thắng, cậu thật sự đã thắng.”
Giản Nhất bật cười: “Đúng vậy đúng vậy.”
“Cậu có thể tham gia cuộc thi toàn quốc hả?”
“Đúng đó.”
“Oa, cậu quá tuyệt vời!” Nguyên Lị phấn khích.
Giản Nhất cũng không khiêm tốn chút nào: “Mình cũng cảm thấy mình rất giỏi.” Kiếp trước ông nội đã từng nói cô có thiên phú chơi cờ vây, cho nên trong thời gian ngắn này bù lại đã có thể tiến bộ nhanh như vậy, thật ra cô cũng không ngờ lại thu hoạch được thành quả này.
Nguyên Lị vui sướng cười toe, đi theo Giản Nhất ra khỏi nhà vệ sinh, trùng hợp gặp Từ Triết Vĩnh đang xanh mặt đứng chờ Giản Nhất, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ tức giận.