Lạc Nham, vẫn là dáng vẻ giản dị, hình như anh đã gầy đi một chút, nhưng khí chất không giảm. Anh mỉm cười đứng nơi đó, khiến khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh dường như cũng chỉ làm nền cho anh.
“Lạc Nham.” Giản Nhất nhỏ giọng kêu lên, sợ rằng mình đang nằm mơ.
“Giản Nhất, là anh.” Anh mỉm cười xác nhận.
Cuối cùng vẫn không khống chế được, Giản Nhất trực tiếp nhào vào lòng anh, gắt gao ôm chặt eo Lạc Nham. Đã gần nửa năm chưa được gặp nhau, cuối tuần phải leo hết một ngọn núi mới có thể gọi được một cuộc điện thoại, thỉnh thoảng gặp trời mưa tín hiệu càng kém, dù lên đỉnh núi cũng vô dụng. Vừa nãy cô còn nói nhớ anh, bây giờ anh đã xuất hiện, cô vui không nhịn được.
Lạc Nham càng nhớ cô đến gầy sọp hẳn đi, cánh tay hữu lực siết chặt Giản Nhất vào lòng.
Tiểu Vương và Tiểu Lưu ngoảnh đầu hỏi Nguyên Lị.
Nguyên Lị hâm mộ nói: “Đây là bạn trai của Giản Nhất, hay còn gọi là chồng sắp cưới.”
Tiểu Vương và Tiểu Lưu thầm kinh ngạc cảm thán, bạn trai Giản Nhất quá soái, cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ có người đàn ông ưu tú như vậy mới có thể khiến họ thua tâm phục khẩu phục.
Hiệu trưởng sống lâu năm ở núi Sơn Khê nên có điểm không thích ứng kịp với hình ảnh này, ho khan một tiếng, Giản Nhất lập tức hoàn hồn buông Lạc Nham ra, nhìn về phía sân thể dục phát hiện toàn bộ học sinh đều đã vào phòng học, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Nham hỏi: “Em phải lên lớp à?”
Giản Nhất gật đầu: “Vâng.”
“Đi đi, anh ở đây chờ em.”
“Như vậy có nhàm chán không?”
“Không đâu.” Lạc Nham ngẩng đầu nhìn con đường lên núi, ngay sau đó có một chiếc xe ba bánh chạy tới, trên xe chất đầy vật tư.
“Đây là gì vậy?” Giản Nhất nghi hoặc.
Lạc Nham: “Đường quá hẹp xe lớn không vào được, loại xe này rất tiện, không phải em nói ở chỗ này thiếu rất nhiều thứ sao?”
“Đều do anh mua?”
“Còn có của em gái mua.”
“Tiểu Đồng?”
Lạc Nham gật đầu: “Tiểu Đồng rất có tiền, trong heo đất không chỉ có tiền xu mà toàn là tờ một trăm rưỡi. Nghe bảo bên này cuộc sống rất khó khăn, rất nhiều bạn nhỏ không được đi học, chưa từng được ăn đùi gà nên con bé đem heo đất đến cho anh. Hơn nữa còn tặng rất nhiều quần áo, giày dép, bút vẽ và vài cuốn sách thiếu nhi mình thích.
“Hào phóng như vậy?” Giản Nhất kinh hô.
“Cực kỳ hào phóng.”
Giản Nhất cười rộ lên, cô rất muốn nói chuyện thêm với anh, nhưng sắp vào tiết học, hiệu trưởng gọi một tiếng bốn người liền đi dạy, còn ông ấy ở lại sắp xếp đồ quyên góp cùng Lạc Nham.
Trường tiểu học Sơn Khê đều học ngoại trú, rất nhiều học sinh từ trong núi ra phải mất hai tiếng, cho nên vào lớp muộn, tan học sớm, ba giờ chiều bọn nhỏ đã tan học.
Toàn bộ giáo viên trong trường hỗ trợ Lạc Nham phát sách sở, dụng cụ học tập, quần áo và đồ ăn cho các bạn học sinh. Vốn là chuyện tốt, kết quả vừa phát xong lại có phụ huynh của ba em chạy đến hỏi chuyện gì xảy ra, nhất quyết đòi trả lại những thứ mà con họ đã mang về.
Hiệu trưởng giải thích một hồi, nói là đồ nhà nước trợ cấp, lúc này phụ huynh mới dẫn con mình về. Chỉ chốc lát sau, đã có rất nhiều người đem đặc sản trong núi đem đến tặng Lạc Nham, nói cảm tạ anh và nhà nước.vv.
Lạc Nham thập phần ngại ngùng.
Nhờ có hiệu trưởng ở giữa chu toàn, Lạc Nham chỉ nhận một vài thứ, đúng lúc làm một bữa cơm chiều phong phú.
Bốn người nhóm Giản Nhất và Lạc Nham cùng nhau ăn cơm tối, bởi vì chí hướng tương đồng, tam quan phù hợp nên trên bàn cơm không khí giữa năm người rất hòa hợp. Ăn cơm xong, Tiểu Vương và Tiểu Lưu dẫn Nguyên Lị đến một nhà học sinh ở tạm, để Giản Nhất và Lạc Nham ở lại ký túc xá trong trường. Lạc Nham ngủ giường Giản Nhất, còn cô ngủ giường của Nguyên Lị.
Vùng núi hẻo lánh và yên tĩnh, không có học sinh ở đây, khắp trường tiểu học yên tĩnh đáng sợ.
Hai người lần đầu tiên ngủ chung một phòng, đều có chút xấu hổ, ai cũng không nói chuyện, căn phòng càng thêm tĩnh lặng.
Giản Nhất nhìn chằm chằm bóng đèn mờ nhạt, cô lên tiếng: “Ban đêm trong vùng núi rất lạnh, anh đắp thêm chăn vào nhé.”
Lạc Nham ừ một tiếng.
Sau đó trong phòng lại rơi vào im lặng.
Giản Nhất trầm mặc một lúc thì nói: “Em tắt đèn nhé.”
“Được.” Lạc Nham đáp.
Công tắc đèn nằm trên tường trước cửa, Giản Nhất bật đèn pin điện thoại, đứng dậy đi tắt đèn. Đèn tắt, toàn bộ tiêu điểm đều dồn vào ánh sáng đèn pin, cô bước về giường, nhưng đi qua chỗ Lạc Nham đột nhiên bị kéo mạnh một cái, Giản Nhất giật mình kêu lên, giây tiếp theo đã ngã vào vòng tay anh. Ván giường vang lên tiếng “cót két”, nương theo ánh sáng đèn pin, Giản Nhất nhìn thấy chính mình trong đôi mắt trong trẻo của Lạc Nham.
“Anh lạnh.”
“Em đi lấy thêm chăn cho anh.” Tim Giản Nhất đập thình thịch.
“Không đủ.”
“Vậy…”
“Em ngủ cùng anh đi.” Nói xong Lạc Nham ôm cô xoay người một cái, đôi dép trên chân Giản Nhất rơi xuống đất. Cô bị anh ôm siết hôn lên môi, giống như đã mấy trăm năm chưa được hôn cô, vừa mút vừa cắn, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng cô, tùy ý trêu chọc. Điện thoại trên tay cô rơi xuống đất, ngọn đèn le lói soi bóng hai người đang ôm nhau giao triền. Một hồi lâu, bọn họ mới an tĩnh lại, Giản Nhất giơ tay trái mình lên, trên ngón trỏ đã nhiều thêm một chiếc nhẫn sáng chói.
“Bốn năm trước, em nói tốt nghiệp sẽ kết hôn.” Lạc Nham nhìn sâu vào mắt cô.
Khóe miệng Giản Nhất mang theo ý cười: “Vẫn còn nửa năm mà.”
“Cho nên em đồng ý rồi?”
Giản Nhất vẫy tay trái: “Nhẫn cũng đeo rồi, em có thể từ chối sao?”
Dứt lời, Lạc Nham lại hôn lên, lần này dường như đem toàn bộ quần áo trên người cô lột sạch, chỉ còn thiếu bước cuối cùng. Hai người tự động dừng lại ôm nhau, toàn thân Lạc Nham nóng bức, giọng khàn khàn: “Bốn năm anh còn đợi được, nửa năm tính là gì.”
Giản Nhất ghé vào ngực anh cười trộm.
“Em cười cái gì?”
“Không có, không cười.”
“Thật không?”
“Thật đó.”
“Anh nhìn xem.”
“Tối như vậy anh có thể nhìn thấy gì chứ.”
“Điện thoại em đâu?”
“Rớt xuống giường rồi.”
“Để anh nhặt.”
“Nhặt nhanh rồi đi ngủ thôi.”
“…”
Đương nhiên Lạc Nham cả một buổi tối không thể ngủ ngon, hoặc là nói không ngủ, nhưng sáng sớm hôm sau tinh thần vẫn rất tốt, tập thể dục buổi sáng cùng Giản Nhất, sau khi bọn trẻ đến trường đầy đủ, anh phải rời đi.
“Anh về sớm vậy?” Cô buồn bã hỏi anh, nhưng cô cũng biết rõ từ đế đô đến đây đã mất ba mươi sáu tiếng, nếu từ Nam Châu đến sẽ còn xa hơn, chỉ tính riêng ngồi xe lửa Lạc Nham đã mất ba ngày, ở lại đây hai ngày. Năm sáu ngày, nơi đây lại không có mạng, anh là ông chủ công ty game nếu rời đi quá lâu thì không tốt, nhưng Giản Nhất thật sự lưu luyến.
“Chờ đến lúc em về, anh tới đón nhé.” Lạc Nham dỗ dành.
“Không cần đón đâu, đường xa như vậy em tự về được.” Rất nhanh cô đã điều chỉnh lại cảm xúc.
Lạc Nham nắm tay cô, đứng ở trước núi một lúc lâu, sau đó cô tiễn anh ra đường mòn nhìn anh ngồi trên chiếc xe máy duy nhất trong thôn, men theo con đường mòn ngoằn ngoèo, bóng lưng ngày càng nhỏ dần. Giản Nhất vô cùng buồn bã, nhưng khi nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay trong lòng lập tức ngọt ngào. Cô xoay người đi về trường học, nhìn bức hình của cô và Lạc Nham, của Cố Tiểu Đồng trong điện thoại, cảm thấy vô cùng nhớ nhà.
“Cô Giản ơi.”
Giản Nhất nghe tiếng gọi ngẩng đầu, Quách Thúy Thúy đeo cặp sách đứng cạnh chỗ chơi bóng bàn, bên cạnh còn có một bà cụ tóc trắng xóa, xương gò má rất cao, nép nhăn hằn sâu trên trán, cũng theo cách của Quách Thúy Thúy mà chào cô: “Cô giáo.”
Quách Thúy Thúy dùng tiếng địa phương dày đặc của mình giới thiệu: “Cô ơi, đây là bà nội em.”
Giản Nhất gật đầu, chỉ cần cần nghe hai tiếng “cô giáo” mà bà gọi, khẩu âm địa phương rất nặng, giống như phương ngữ cổ nào đó mà Giản Nhất không hiểu nổi một chữ, đành phải mời hiệu trưởng tới mới hiểu được. Bà cụ vì cho rằng Quách Thúy Thúy trộm đồ trong trường mang về nhà, cô bé giải thích mãi bà cũng không tin, cho nên sáng sớm hai bà cháu đã ra khỏi núi, vất vả xách hết những thứ được phát hôm qua đến đây.
Giản Nhất nhờ hiệu trưởng thuật lại ý của mình, bởi vì Quách Thúy Thúy biểu hiện trên lớp rất tốt, thành tích tốt nên đây là phần thưởng khen ngợi, hy vọng bà sẽ ủng hộ việc học tập của cô bé.
Bà cụ nghe xong rơm rớm nước mắt, còn muốn quỳ lạy Giản Nhất, mơ hồ nói cảm ơn.
Ba người Nguyên Lị, Tiểu Vương và Tiểu Lưu đứng bên cạnh sợ ngây người, Giản nhất sao có thể để bà cụ quỳ xuống, lập tức vươn tay nâng bà dậy,
Đúng lúc này, giáo viên địa phương rung chuông báo vào học, bà cụ nói thêm vài câu với Quách Thúy Thúy rồi còng lưng đi về nhà, Quách Thúy Thúy rơi nước mắt lưu luyến nhìn theo.
Giản Nhất dịu dàng nói: “Em về với bà đi, ngày mai lại lên lớp, cô sẽ dạy bù cho em.” Bà cụ già rồi, một mình đi trên đường núi không an toàn.
Chẳng ngờ bà cụ gỡ cánh tay cô bé ra bắt quay lại lớp học, Quách Thúy Thúy lắc đầu, bà lập tức nhặt một nhánh cây trên mặt đất lên vờ muốn đánh, đuổi cô bé về lớp.
Quách Thúy Thúy khóc lóc chạy vào trường.
Bà cụ vứt nhánh cây, tập tễnh đi vào núi.
Nguyên Lị, Tiểu Vương và Tiểu Lưu đứng thất thần một lúc lâu.
Giản Nhất nhớ đến ông nội, trước đây cô muốn ở nhà chăm sóc ông nội bị bệnh, nhưng ông cũng như vậy đuổi cô đi học, ông nói một đứa trẻ phải đi học mới có chỗ dùng khiến Giản Nhất không khỏi đỏ vành mắt.
Hiệu trưởng lên tiếng gọi đám người quay lại dạy học, ông ấy sẽ tìm lý do đưa bà cụ về nhà.
Quay trở lại lớp học, Giản Nhất kể cho các bạn nhỏ nghe một truyện ngắn với chủ đề “lòng hiếu thảo.”
Trùng hợp, Nguyên Lị cũng lấy chủ đề “quan tâm”, Tiểu Vương nói về “kiến thức và sức mạnh”, còn của Tiểu Chu là đề tài “hồi báo”.
Tuy rằng nói cùng một chủ đề, nhưng bốn người lại nhìn bằng những khía cạnh khác nhau.
Lúc bốn bọn họ chia sẻ nội dung giảng dạy, không hẹn mà cùng bật cười, sau đó viết những ý tưởng tâm đắc xuống. Bởi vì cách ngày rời khỏi thôn Sơn Khê ngày càng gần, nếu viết kinh nghiệm giảng dạy của mình lưu lại, biết chừng còn có thể giúp được một số giáo viên và học sinh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bốn bọn họ đã ở bên cạnh bọn trẻ được một năm, phải sớm nói lời chia tay.