Thiều Quang Mạn

Chương 188: Trì công tử nổi giận



Chương 188: Trì công tử nổi giận

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Hôm nay ta được nghe một chuyện ly kỳ vô cùng, các ngươi có muốn nghe không?"

"Chuyện gì?"

"Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ có một cô con gái, cô con gái đấy thế mà lại phá hủy dung mạo của một vị tiểu như con nhà quan –"

Dương Hậu Thừa níu áo Trì Xán định kéo vào phòng: "Ôi Thập Hi này, hay là chúng ta cứ chờ thêm một lát đi, không thấy Đình Tuyền đến thì đi luôn, ta vẫn muốn chờ thêm."

"Bỏ tay ra!" Trên hành lang, Trì Xán hung hăng gõ quạt lên tay Dương Hậu Thừa, sầm mặt: "Dương Nhị, huynh trúng gió à? Đình Tuyền là vợ huynh à?"

Sợ Trì Xán lại nghe được cái gì không nên nghe, Dương Hậu Thừa cười khan: "Sao lại vợ con gì, huynh đệ là trên hết, một ngày không gặp các huynh, cứ như đã cách mấy thu –"

"Nói lăng nhăng cái gì không biết!" Trì Xán cau mày, bỗng nhiên chớp mắt: "Không đúng! Có vấn đề!"
Chàng đẩy Dương Hậu Thừa ra, đi thẳng xuống lầu, lời ở tầng dưới truyền thẳng đến tai.

"Nhưng mà người nhà của vị tiểu thư con nhà quan kia cũng chẳng vừa đâu, đến thẳng nha môn Cẩm Y Vệ luôn."

"Người nhà ai vậy, sao lại to gan như thế? Chắc là quan lớn rồi, thì mới không sợ mấy người kia."

"Kia á, phụ thân của vị tiểu thư nhà quan kia hình như chỉ là một Tu soạn nhỏ --"

Trì Xán sa sầm trong lòng, đi nhanh đến cạnh hai người đang nói chuyện, ngồi xuống, nở một nụ cười khiến người ta ngây ngất: "Hai vị đại ca này, các huynh kể chuyện vui quá, kể cho tiểu đệ nghe với."

Chàng tuấn tú biết mấy, có là nam nhân thì đột nhiên thấy chàng cũng phải cười ngô nghê.

"Vị đại ca này nói là khuê nữ của một vị Tu soạn nhỏ bị hủy dung à? Không biết Tu soạn nhỏ nào lai hèn nhát bất tài vô dụng như thế, đến cả con gái mình cũng không bảo vệ nổi?"
"Tiểu huynh đệ sao nói thế được? Vị Tu soạn đại nhân kia cũng không vừa, con gái xảy ra chuyện xong, cả một nhà chạy đến tĩnh tọa trước nha môn Cẩm Y Vệ, cuối cùng đến cả vị đại thủ lĩnh Cẩm Y Vệ cũng phải nhường một bước, để con gái đến tận nhà người ta xin lỗi đấy."

"Đến tận nha? Ta nghe nói ở Hàn Lâm Viện có nhiều Tu soạn lắm, không biết là vị Tu soạn nào nhỉ?"

Hai tên khách nhìn nhau, một người nói: "Hình như vị Tu soạn đại nhân kia họ Lê thì phải."

Trì công tử vô cảm đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài.

Dương Hậu Thừa và Chu Ngạn nhìn nhau, vội vã đuổi theo.

"Thập Hi, huynh muốn làm gì vậy?"

"Làm gì?" Trì Xán đã hiểu ra mọi chuyện cười lạnh một tiếng: "Tử Triết, Trọng Sơn, hai huynh biết hết từ trước rồi phải không?"

Chu Ngạn lên tiếng: "Không phải, bọn ta chỉ biết Lê cô nương bị thương ở mặt thôi."
Dương Hậu Thừa gật đầu lia lịa: "Phải, chúng ta cũng chỉ vừa mới biết chuyện cả nhà bọn họ đến nha môn Cẩm Y Vệ thôi."

Nếu đã biết trước thì chàng đã không ở đây rồi.

"Vậy các huynh nói dối ta làm gì?" Trì Xán nhíu mày rồi cười một tiếng, không rõ cảm xúc.

Chẳng phải là do quá hiểu tính người bạn tốt lâu năm đang đứng trước mặt hay sao, Dương Hậu Thừa gãi đầu: "Thì sợ huynh xúc động chạy ngay đến phủ Lê cô nương chứ còn gì nữa."

"Thập Hi, hiện tại Lê cô nương đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, rất nhiều phủ khác cũng nhìn chằm chằm, nếu chúng ta tùy tiện đến thăm muội ấy, lại khiến muội ấy khó xử hơn." Chu Ngạn hùa theo.

Trì Xán cười khẽ: "Ha ha, các huynh nghĩ nhiều quá rồi, ta với Lê cô nương không quen không biết, không dưng đến phủ người ta làm gì?"

Chàng nói xong thì quay đầu đi, bị Dương Hậu Thừa giữ chặt lại: "Thế huynh đang định đi đâu đây?"

"À, ta chỉ đi loanh quanh thôi, biết đâu lại tình cờ gặp được Giang đại cô nương."

Dương Hậu Thừa suýt nữa thì ngã quỵ: "Đừng mà, hay là chúng ta đi gặp Lê cô nương đi."

Cái tên tiểu tử Trì Xán này coi trời bằng vung, nhỡ mà hủy dung Giang đại cô nương nhà người ta thì Giang Đường liều mạng với các chàng mất.

"Thập Hi, bình tĩnh chút đi –" Chu Ngạn khuyên nhủ.

Trì Xán hất tay cả hai người, lạnh lùng nói: " Ta rất bình tĩnh, ta chỉ muốn đi dạo thôi."

Chàng xoay người đi vội về phía trước, đúng lúc gặp Thiệu Minh Uyên.

Cuối cùng Dương Hậu Thừa và Chu Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh: "Đình Tuyền, mau ngăn Thập Hi lại!"

Trì Xán vừa thấy Thiệu Minh Uyên thì vung tay cắm cúi rảo bước đi nhanh.

Thiệu Minh Uyên cũng chẳng hiểu vì sao phải ngăn Trì Xán lại, nhưng Chu Ngạn trước giờ rất thận trọng chững chạc, lời huynh ấy nói chắc chắn có lý của huynh ấy, vì vậy chàng xách Trì Xán lên.

Trì Xán không đi được, sầm mặt: "Thiệu Minh Uyên, ngươi buông tay ra!"

Dương Hậu Thừa đuổi tới: "Đừng thả huynh ấy ra, huynh ấy đi gây chuyện mất!"

Thiệu Minh Uyên đảo mắt nhìn quanh, thấy không ít người tò mò nhìn sang, điềm nhiên: "Vào trong rồi nói tiếp."

Trì Xán bị ép quay lại phòng, nổi trận lôi đình: "Ba huynh mắc bệnh à?"

Thiệu Minh Uyên không nhìn chàng mà hỏi luôn Chu Ngạn: "Có chuyện gì xảy ra à?"

Chu Ngạn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Thập Hi vừa nghe chuyện Lê cô nương bị hủy dung thì muốn tìm Giang đại cô nương tính sổ."

"Đã bảo là ta chỉ muốn đi dạo thôi mà, nha đầu kia bị hủy

dung liên quan quái gì đến ta!"

"Nhưng đúng là huynh muốn đi tìm Giang đại cô nương để tính sổ mà." Dương Hậu Thừa không sợ lửa cháy mà đổ thêm can dầu.

Nghĩ bọn chàng ngu chắc!

Trì Xán trợn trừng mắt nhìn Dương Hậu Thừa, giận dữ cười: "Phải, ông đây đang thấy khó chịu, muốn đi trêu gẹo con gái nhà lành, không được à?"

Dương Hậu Thừa đảo mắt.

Chàng thua rồi, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.

Dương Hậu Thừa lủi thủi về chỗ, nhìn sang Thiệu Minh Uyên.

Hay để cho người giỏi võ nhất bọn họ đi lên đi, nói lung tung nữa thì đánh cho một trận.

"Sao, huynh cũng muốn ngăn ta à?" Trì Xán khıêυ khí©h nhìn Thiệu Minh Uyên.

Giỏi võ thì hay lắm đấy à? Cải trắng chàng nhặt được, bị kẻ khác hại, thế mà không cho chàng lên cơn à? Còn như thế nữa chàng không chơi cùng nữa! Tuyệt giao!

Trì công tử nghĩ lại, cảm thấy tuyệt giao có vẻ hơi nghiêm trọng quá.

Hừm, được rồi, để xem thái độ Thiệu Minh Uyên thế nào đã.

"Ta vừa gặp Lê cô nương rồi." Thiệu Minh Uyên nói.

Hả?

Dương Hậu Thừa và Chu Ngạn nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Trì Xán.

Lông mày Trì Xán giật giật, khóe miệng cười mỉm chi: "Thế hửm?"

"Vết thương trên mặt Lê cô nương rất nghiêm trọng, e là sẽ để lại sẹo."

Trì Xán lạnh lẽo.

"Lý thần y có thể sẽ chữa được thôi, Lê cô nương sẽ không bị hủy dung. Chỉ là hiện tại không tiện để người khác nhìn. Nhưng mà như thế thì Lê cô nương sẽ ít đi ra ngoài, lại tránh được phiền phức." Thiệu Minh Uyên khách quan phân tích một hồi, rồi mỉm cười với Trì Xán: "Huynh không cần quá lo lắng đâu."

"Từ đầu ta đã không có ý định đi gặp muội ấy rồi." Trì Xán cự nự, nói xong thì hung ác trừng mắt nhìn Dương Hậu Thừa và Chu Ngạn.

Hai tên khốn nạn này sợ chàng đi gặp Lê cô nương sẽ khiến muội ấy khó xử, tại sao Thiệu Minh Uyên gặp xong rồi về rồi mà lại ngồi im thin thít thế này?

Thiệu Minh Uyên đường đường là Bắc chinh Tướng quân, tự dưng chạy đi gặp một tiểu cô nương thì hợp lý à?

Thiệu Minh Uyên không biết oán giận của Trì Xán, nói tiếp: "Phía Giang đại cô nương, Thập Hi huynh cũng không nên đi, dù sao thì so đo với một tiểu cô nương cũng không hay ho lắm."

"Thế cứ để yên thế mà được à?" Trì Xán cười gằn.

Ai cũng đều sợ chọc giận Giang Đường, lại còn lôi cái cớ rách nát nam nữ khác biệt ra bao biện.

Tiểu cô nương thì sao? Tiểu cô nương làm chàng mất vui, chàng vẫn xử lý như thường!

"À, ta đã tìm cha của cô nương ấy rồi. Giang Đường đã đồng ý sẽ dạy dỗ lại con gái cẩn thận." Thiệu Minh Uyên nói.

Chương 189: Khấu Tử Mặc đến thăm