Lời nói của Trường Dung Trưởng Công Chúa vang vọng trong đầu Trì Xán, chấn động cả người.
Sao mà chàng lại thích một tiểu cô nương mới mười ba mười bốn tuổi được?
Không, chắc chắn là không!
Trường Dung Trưởng Công Chúa nhìn kỹ con trai, nhón một quả nho lên ăn, rồi lau miệng, chậm rãi nói: "Nói mới nhớ, ngươi cũng đến tuổi lập gia đình rồi."
Trì Xán đột ngột hoàn hồn, nhìn mẫu thân không biết là đang vui hay đang giận, hít thầm một hơi, nói như không có chuyện gì xảy ra: "Mẫu thân nói đùa rồi, trước mắt nhi tử không có ý định lập gia đình, cũng không... thích gì ai hết."
Trường Dung Trưởng Công Chúa bật cười: "Không ai hiểu con bằng người làm mẹ, ngươi không cần ngụy biện làm gì." Ngụy biện?
Trì Xán lạnh cả lòng.
Làm gì có người mẫu thân nào lại bảo con mình ngụy biện?
"À." Trường Dung Trưởng Công Chúa bật cười, vuốt ve ngón tay sơn đỏ rực, thong thả nói: "Xán Nhi, ngươi nhớ cho kỹ, ta, coi thường con ranh kia. Cho nên, ngươi thừa nhận là thích nó cũng được, không thừa nhận cũng chẳng sao. Dù thế nào ta cũng không đồng ý cho nó bước chân vào cái nhà này đâu."
Trì Xán không nói một lời, quay đầu bỏ đi.
"Đứng lại cho ta!"
Trì Xán dừng bước.
"Ngươi lớn rồi, nên lại coi trọng người trong lòng hơn mẫu thân dứt ruột đẻ ra ngươi à?"
Trì Xán từ từ xoay người, không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn trong lòng, hít thầm một hơi, nói: "Mẫu thân nghĩ quá nhiều rồi."
Dứt lời, chàng bỏ đi. Mành sa màu xanh biếc dập dờn theo bóng chàng rời đi, nữ quan Đông Du dè dặt nói: "Điện hạ --"
"Biến ra ngoài!" Trường Dung Trưởng Công Chúa hất tung khay thủy tinh, từng quả nho trong suốt mọng nước lăn lông lốc trên mặt đất.
Nữ quan Đông Du thở dài trong lòng, lặng lẽ lui ra ngoài.
Trì Xán đứng bên mé hồ nhìn đến xuất thần.
Đông Du đi đến, nhẹ giọng nói: "Công tử."
Đối mặt với Đông Du, Trì Xán có vẻ hòa hoãn phần nào: "Dông Du cô cô."
"Người đừng trách điện hạ. Điện hạ miệng nói vậy nhưng lòng không nghĩ vậy đâu."
Trì Xán nhìn mặt hồ, lãnh đạm: "Ta biết."
Yên lặng một lúc, chàng hỏi: "Nhưng mẫu thân nói không thích Lê Tam cô nương là thật lòng có phải không?"
Một hồi lâu sau, Đông Du mới cảm thán: "Công tử vẫn biết, Trưởng Công Chúa điện hạ ghét nhất những người con gái có xuất thân thấp hèn mà." Trì Xán cảm thấy phiền não trong lòng, đá một hòn đá vào mặt hồ.
Tõm một tiếng, từng vòng từng vòng nước loang ra, lăn tăn.
Chàng xoay người bỏ đi.
"Công tử định đi đâu vậy?"
"Uống rượu!"
Ra khỏi phủ Trưởng Công Chúa, Trì Xán phóng lên ngựa, chạy thẳng đến lầu Xuân Phong.
"Tướng quân các ngươi không ở đây à?"
"Không ạ, Tướng quân hồi phủ rồi."
Trì Xán nghe vậy rất đỗi ngạc nhiên: "Hồi phủ?"
Thân vệ vội vàng giải thích: "Về phủ Quan Quân Hầu ạ. Bây giờ cữu huynh của Tướng quân chúng ta đang ở đó, lại còn mắc bệnh, Tướng quân không an tâm nên hồi phủ rồi."
"Chết tiệt!" Trì Xán hung hăng nói với bức tường.
Tìm người uống rượu cùng cũng không xong, sao hôm nay chàng lại xui như thế chứ!
"Trì công tử, hay là để ty chức đi báo cho Tướng quân một tiếng?"
"Không cần, đi mời Chu công tử với Dương công tử đến đây cho ta là được."
"Dạ."
Đến lúc Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa chạy đến thì Trì Xán đã say rũ rượi.
Tửu phẩm của chàng cũng tàm tạm, mặc dù hai gò má đỏ ửng rồi, đầu óc lại tỉnh tỉnh mê mê nhưng chẳng hề nháo nhào làm loạn, chỉ yên lặng nằm trên bàn, mắt nhắm mắt mở đếm: "Một cây, hai cây, ba cây..."
Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa trố mắt nhìn nhau.
Thập Hi rất ít khi uống say, hôm nay sao vậy?
"Thập Hi, đếm gì vậy?"
Trì Xán ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, ngoan ngoãn nói cho anh bạn nhỏ: "Hừ, đừng có làm phiền ta, ta đang đếm cải trắng đấy."
"Đếm cải trắng làm gì cơ?" Dương Hậu Thừa cười ha hả.
"Ta phải xem cho kỹ, có một cây cải trắng là của ta đấy."
Dương Hậu Thừa cười cười: "Cải trắng chẳng đáng mấy đồng, huynh thích thì của huynh hết."
Trì Xán nheo mắt nhìn Dương Hậu Thừa, rồi nở nụ cười đầy ắp cô đơn: "Huynh sai rồi, ta đếm lâu như vậy, không có cây nào là của ta cả --"
Dương Hậu Thừa há hốc mồm, nghiêng đầu nhìn Chu Ngạn.
Chu Ngạn tiến lại vỗ vỗ vai Trì Xán an ủi: "Không sao, không có cải trắng thì vẫn còn cà rốt mà."
Con mắt xinh đẹp của Trì Xán mở to, bên trong là ánh sáng lấp lánh như hồ nước thu làm người ta ngây ngất, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: "Nhưng mà, ta chỉ thích cải trắng thôi."
Dương Hậu Thừa ngồi xuống, tự rót một ly rồi uống, không chịu nổi cái dáng vẻ chẳng ra làm sao này của người bạn tốt, vỗ ngực cam đoan: "Không việc gì, huynh thích cải trắng thế nào, ta sai người đi mua ngay lập tức! Chỉ là cải trắng thôi mà, tiền để dành của ta cũng đủ mua hết cải trắng bán trong kinh thành trong một ngày đấy."
"Huynh á?" Trì Xán lắc đầu nói, mùi rượu ám đầy mặt Dương Hậu Thừa: "Không mua được đâu."
Dương Hậu Thừa lau mặt, bất đắc dĩ nói với Chu Ngạn: "Không ngờ Thập Hi say xong lại thành ra thế này đấy."
Chu Ngạn khẽ cười: "Vẫn còn tốt chán so với huynh."
"Ý gì?!"
Chu Ngạn ho nhẹ: "Khụ, ôm đùi Đình Tuyền khóc lóc, muốn theo huynh ấy vào động phòng –"
Dương Hậu Thừa ngã quỵ: "Đừng có bêu rếu người khác thế!"
Hai người đang nói thì một tiếng choang vang lên, bầu rượu Trì Xán va phải ngã lăn trên đất.
"Thập Hi —" Hai người giật nảy mình
Trì Xán nhắm nghiền hai mắt, lẩm bẩm: "Ta chỉ thích cải trắng ta tự tay nhặt được thôi, cải trắng khác, đều không phải do ta tự nhặt lên –"
Dương Hậu Thừa nghiêm túc nhìn Chu Ngạn: "Tử Triết, tự nhiên ta thấy, hình như cải trắng không phải được hiểu theo ý ta tưởng!"
Chu Ngạn chỉ biết cười khổ: "Huynh nhận ra là được rồi."
Dương Hậu Thừa đột ngột vỗ trán, cao giọng: "Chẳng lẽ là Lê cô nương?"
Chu Ngạn không nói gì.
"Thật sự là Lê cô nương à?" Dương Hậu Thừa đứng bật dậy, đi tới đi lui, cuối cùng lại ngồi xuống, nặng nề nói: "Chuyện này không được đâu – "
Chu Ngạn gật đầu.
Phải, xuất thân, tuổi tác của hai người chênh lệch quá nhiều, tâm ý của Trì Xán, xem ra chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi.
"Thập Hi có vẻ không thông minh bằng Lê cô nương mà." Dương Hậu Thừa vuốt cằm nói.
Chu Ngạn: "..." Tại sao trong số đám bạn thân thiết, chỉ có mình chàng là người bình thường vậy?
"Đưa Thập Hi về nhà thôi." Chu Ngạn đứng dậy đỡ Trì Xán, tâm tư uống rượu cũng đã bay hết từ lúc nào.
"Về á? Ta không về." Trì Xán đẩy Chu Ngạn, lảo đảo đi ra ngoài.
Hai người giữ chặt chàng lại.
"Đừng mà, huynh đang say mèm như vậy mà chạy trước cửa nhà người ta sẽ bị lôi gậy ra tiếp mất!" Dương Hậu Thừa nói.
Trì Xán cười đắc ý: "Hừ, ta có cách, lần trước ta đến chẳng sứt mẻ chút nào."
Thần linh ơi, Thập Hi đến nhà Lê cô nương á? Chuyện này từ bao lâu rồi, sao bọn họ không biết?
Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa nhìn nhau.
"Cách gì thế?" Dương Hậu Thừa tò mò hỏi.
"Ta lấy thân phận thứ muội đi vào thôi." Trì công tử tuấn tú vô xong đắc ý nói.
"Hả?" Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa kinh ngạc không nói được gì.
Dương Hậu Thừa gãi đầu một cái: "Mặc dù hôm nay ta chưa uống rượu nhưng hình như ta say rồi. Thứ muội của Thập Hi... là một cô nương mà?"
Trì Xán nhướn mày cười cười: "Đúng rồi, chẳng lẽ ta mặc nữ trang không đẹp hơn con bé à?"