Đoàn người đi đến Tây viện của Nhã Hòa Uyển. Mới tiến đến sân đã nghe thấy Nhị cô nương Lê Kiều rêи ɾỉ từng tiếng từng tiếng, tiếng sau so tiếng trước còn to hơn.
Lưu thị khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên: "Lão phu nhân, người xem, hình như Nhị cô nương bị thương không nhẹ đâu!"
Đặng lão phu nhân mặt không đổi sắc: "Thương thế như nào phải nhìn trực tiếp mới biết được."
Tiểu nha hoàn Thạch Lựu thấy nhiều chủ tử đến như vậy, sợ đến rụt cổ lại, chạy vội vào phòng: "Thái thái, cô nương! Lão phu nhân đến ạ!"
Mảnh vỡ vương đầy trên sàn lại còn kèm theo tiếng rêи ɾỉ của Lê Kiều vốn làm cho Hà thị rối rắm, nghe tiểu nha hoàn bẩm báo xong thì giật hết cả mình, kết quả không cẩn thận đạp vào vũng nước, á một tiếng ngã bẹp lên ghế tựa. Bà sợ nữ nhi thấy bà vô dụng, cắn răng không hé câu nào.
"Nương có dẫm phải mảnh vỡ không?" Kiều Chiêu tự nhiên ngồi xổm xuống đất, giơ tay vén đuôi váy của Hà thị lên xem.
Hà thị theo bản năng co chân lại, cuống quít: "Không có, không có --"
Một đôi tay mềm mại nhưng hơi lạnh lẽo giữ bà lại, nhẹ nhàng nói: "Nương đừng cử động."
Kiều Chiêu vươn hai tay nâng chân phải Hà thị lên, nhìn thấy trên giày có một vết gì đó, nhưng không bị xuyên thủng, nhẹ nhàng thở ra, ngửa đầu lên mỉm cười: "Không có việc gì rồi."
Hà thị như bị người khác điểm huyệt, chỉ ngây ngốc nhìn Kiều Chiêu, đôi mắt từ từ ẩm ướt.
Đúng lúc Đặng lão phu nhân bước vào, thấy tình cảnh bên trong không khỏi buồn bực: "Hà thị, chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Hà thị phục hồi tinh thần, cười hề hề: "Con dâu vừa mới không cẩn thận dẫm phải mảnh vỡ, Chiêu Chiêu sợ con dâu bị thương còn xem chân cho con dâu. Lão phu nhân người xem, Chiêu Chiêu hiểu chuyện hơn hồi trước biết bao nhiêu!" Cho nên Nhị cô nương bị thương thành như thế chắc chắn do nó tự làm tự chịu, lão phu nhân nhất định phải minh giám!
Hà thị kích động một hồi, nước mắt đã sắp lăn xuống, vẫn không quên đắc ý liếc nhìn Lưu thị một cái.
Lưu thị khinh thường bĩu môi, trong lòng có chút không vui.
Hai khuê nữ của bà trước giờ cũng không săn sóc đến như vậy!
Lưu thị nhìn về Kiều Chiêu , thầm nghĩ, nha đầu chết tiệt này sao vẫn không trở lại như cũ? Bà nhìn thế nào cũng không quen nổi!
Kiều Chiêu không-bao-giờ... có-thể-trở-lại-như-cũ hành lễ: "Tổ mẫu, Nhị thẩm."
Đặng lão phu nhân nhìn mảnh vỡ vương vãi đầy đất, nhíu mày: "Sao chưa lau dọn cho sạch sẽ?"
Nhị cô nương Lê Kiều vừa nghe, liền trừng mắt cảnh cáo nhìn Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu mỉm cười thành thật nói: "Nhị tỷ bảo phải giữ lại bằng chứng." Đặng lão phu nhân nhìn thấy mặt đất một mảnh hỗn đỗn, đi đến phía Lê Kiều ngồi trên ghế: "Nhị nha đầu chân bị thương à? Cho thẩm tổ mẫu nhìn được không?"
Đông phủ chỉ có mình Lê Kiều là đích nữ, tên chỉ một chữ "Kiều", được nuông chiều từ bé. Lúc này nàng bị thương ở chân, sợ đau không dám cởi giày ra, vội vươn bàn tay bị thương, đáng thương tố khổ với Đặng lão phu nhân: "Thẩm tổ mẫu, người xem, ta không chỉ bị thương ở chân, mà tay cũng bị thương. Đau quá, tất cả là do Lê Chiêu hại..."
Trong lòng bàn tay trắng nõn của cô nương có một vệt đỏ nhạt, là vết máu khô lại.
Đặng lão phu nhân thấy bị thương cũng không nặng, thở phào trong lòng, cũng không biết vết thương trên chân như thế nào, phân phó: "Quế ma ma, ra xem chân của Nhị cô nương."
Quế ma ma là nha hoàn của lão phu nhân, có biết sơ sơ y thuật. Tây phủ cũng không phải là môn hộ giàu có, bình thường nhóm nữ quyến có ai đau đầu hay bệnh vặt ngoài da, không đáng để gọi đại phu thì đều nhờ Quế ma ma đến xem.
"Vâng." Quế ma ma lên tiếng, đi về phía Lê Kiều.
Lê Kiều vừa thấy bà tử chân tay thô kệch, trong lòng trăm phần ghét bỏ, nhíu mày co chân lại, quay ra làm nũng với Đặng lão phu nhân: "Thẩm tổ mẫu, người đã nói cho tổ mẫu và nương ta chưa? Ta muốn chờ Đổng ma ma đến xem cơ."
Đổng ma ma này thật ra cũng có chút bản lĩnh. Nghĩa mẫu của bà họ Đổng, vốn là y nữ trong cung. Hương Quân Khương lão phu nhân lúc xuất giá được mẫu thân tự mình cầu quý nhân trong cung, thưởng Đổng y nữ làm của hồi môn cho bà.
Đổng y nữ ở Lê phủ hai mươi năm, lúc lớn tuổi nhận một nha hoàn trong phủ làm khuê nữ, đem một thân y thuật dạy cho nàng.
Đấy chính là Đổng ma ma. Sau khi Đổng y nữ qua đời thì Đổng ma ma thay thế vị trí của bà ở Đông phủ.
Đương nhiên là y thuật của Đổng y nữ không thể so với ngự y ở Thái Y viện, đồ đệ Đổng ma ma của bà y thuật
cũng không thể giỏi nhất, vẫn hơn nhiều so với bà tử nhà quan thường biết chút y lý.
Nhưng dù cho Đổng ma ma y thuật có cao cường thế nào thì Quế ma ma vẫn xử lý được mấy vết thương ở chân tầm thường, nghe Nhị cô nương nói vậy có thể vui được mới lạ.
Bà đứng chờ chủ tử quyết định, trên mặt không nhìn ra vui buồn, trong lòng cười khẩy: nhìn Nhị cô nương thế này xem ra nghĩ bản thân có mệnh là công chúa cũng nên!
Đặng lão phu nhân kính trọng Đông phủ, bà cũng không phải người có thể bị tiểu hài tử ngang ngược làm bực mình, tất nhiên cũng không so đo cùng một tiểu nha đầu, cười khuyên nhủ: "Kiều Kiều này, chân cháu chảy máu như thế này, để lâu miệng vết thương dính vào tất, đến lúc đó muốn gỡ ra cũng phiền phức lắm."
Lê Kiều tái nhợt lại, nghĩ nghĩ, không tình nguyện vươn chân bị thương ra: "Thế thì đành nhờ Quế ma ma xem cho vậy."
Quế ma ma nhìn Đặng lão phu nhân, Đặng lão phu nhân vuốt cằm nhìn lại nàng.
Quế ma ma liền ngồi xổm xuống đất, cẩn thận rút giày của Lê Kiều ra.
Lê Kiều thấy đau liền trách mắng: "Nhẹ nhẹ cái tay thôi!"
"Vâng vâng, để lão nô cẩn thận --" Quế ma ma trong lòng tức giận, trên mặt lại không thể hiện gì, tay cầm kéo tách mảnh tất dính lấy vết thương, cố tình che đi bàn tay nhẹ nhàng huých vào miệng vết thương mới bị lộ ra.
"Ôi đau chết mất!" Đau đớn thình lình xuất hiện lại còn bị Kiều Chiêu chọc giận lúc nãy, Lê Kiều lúc này tức giận đến phun trào, nhất thời đem phong thái đích nữ do Khương lão phu nhân chỉ bảo vứt xuống chín tầng địa ngục, nhấc chân đá vào mặt Quế ma ma, làm Quế ma ma ngã lăn ra đất.
Biến cố bất chợt xảy ra làm cho Ngũ cô nương Lê Thù vẫn cố làm mình tàng hình không nhịn được sợ hãi kêu lên, rồi vội vàng bịt chặt miệng lại.
Lê Kiểu đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại bước nhanh qua, cúi xuống thân thiết lo lắng hỏi: "Nhị muội muội không sao chứ?"
Lê Kiều ôm chân, mày liễu dựng hết lên, trách mắng: "Tay chân lóng nga lóng ngóng!"
Đặng lão phu nhân sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên: "Dung ma ma, còn không nâng Quế ma ma dậy, coi chừng cái kéo kẻo chọc vào tay."
Dung ma ma kéo Quế ma ma dạy, Quế ma ma kinh sợ thỉnh tội với Lê Kiều: "Nhị cô nương xin thứ tội, đều là lão nô chân tay thô kệch làm chân ngài đau --"
Ánh mắt hạ nhân trong phòng nhìn Nhị cô nương Lê Kiểu có chút thay đổi.
Bình thường các nàng nếu ai có mấy bệnh vặt vãnh ngoài da không cần mời thầy thuốc đều là đến tìm Quế ma ma. Quế ma ma bản tính thiện lương, nếu là nha hoàn bả tử dư dả thì sẽ bồi lại bằng khăn tay túi thơm, nếu ai không có gì thì cũng không sao, không tính gì hết.
Nhóm nha hoàn bà tử đồng thời nghĩ: "Chậc chậc, cứ nói Tam cô nương tính tình xấu, hiện giờ xem ra Nhị cô nương mới thực sự ngang ngược."
Quế ma ma cúi đầu thỉnh tội, trong đáy mặt xẹt qua tia cười lạnh: danh thơm khó giữ tiếng xấu khó nhòa, tiếc là mấy cô nương cao cao tại thượng không hiểu rõ đạo lý này.
Lúc này Băng Lục cao giọng hô: "Hương Quân cùng Đại phu nhân đến ---"