Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 1: Chật vật sống lại (1)



Xình... xịch... Xe lửa xuyên qua đường hầm, tiếng gió gào thét bên tai.



Tống Diệp chợt mở hai mắt, đập vào mắt là một mảnh ánh sáng chói mắt, động tĩnh xe lửa dưới thân chạy qua đường ray ma sát xóc nảy, làm cho cô lập tức cảm thấy không chân thật.



Rõ ràng trước khi hôn mê là ở đáy biển, gặp phải nổ mạnh, sao chỉ chớp mắt đã đi tới nơi này?



"Ưm..." Cô nâng tay xoa xoa cái trán đau đớn, lại là sửng sốt, bất chấp đầu óc choáng váng, cô khiếp sợ nhìn hai tay trước mắt mình.



Trong nổ mạnh ở đáy biển, cô rõ ràng nhớ rõ hai tay mình đã muốn bị nổ nát, nhưng đôi tay đang bày ra trước mắt lại là hoàn hảo như lúc ban đầu, thậm chí là khéo léo. Đúng vậy, đối với một người làm sát thủ gần ba mươi, trải qua vô số chém giết và đau khổ người mà nói, đôi tay trước mặt này, hoàn toàn khác với trong trí nhớ.



Đôi tay trước mặt này, đại khái mới mười lăm mười sáu tuổi.



Bỗng nhiên, cô ý thức được kỳ quái, giơ tay muốn đi sờ mặt mình, xương cốt nhỏ xinh, da thịt đàn hồi trẻ tuổi, làm cho trong lòng cô chợt nhảy dựng.



Đây không phải cô!



Tống Diệp nhíu chặt mày, tầm mắt lạnh băng như nước biển kín đáo nhìn quét chung quanh.



Vừa rồi cô còn tưởng rằng chính mình là bị tổ chức đưa lên xe lửa, nhưng hiện tại cẩn thận quan sát, mới phát hiện hết thảy xung quanh rất không thích hợp.



Thiết bị xe lửa này rất cũ, ghế ngồi đều là chất liệu gỗ trước kia, người đi đường lui tới dáng vẻ quê mùa, báo ảnh dán trên thùng xe vẫn là phim hoạt hình ca tụng tổ quốc, ngày là... Tống Diệp bỗng nhiên mở to hai mắt, chợt đứng lên, nhìn chằm chằm ngày trên báo ảnh kia.



Ngày X tháng X năm X, đây không phải mười lăm năm trước sao?



Bởi vì đứng lên quá nhanh, đầu óc cô choáng váng, chỉ đành dựa vào thùng xe phía sau mới đứng vững được, tầm mắt xẹt qua dưới chân, dừng hình ảnh ở trên một túi sách màu xanh lục. Đồ bên trong túi xách đã muốn rơi trên mặt đất, lung tung rối loạn, nhưng con dấu và chữ viết của trường học nằm ở phía trên lại đập rõ ràng vào mắt.



Tống Diệp, lớp 9/5



Giây phút này, Tống Diệp là hoàn toàn bối rối.



"Này, Tống Diệp, ai cho phép mày đứng lên, ngồi xổm xuống cho tao!" Trong lúc khiếp sợ, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nữ non nớt, khẩu khí kiêu ngạo.



Tống Diệp nhìn qua theo tiếng, chỉ thấy lối đi nhỏ phía trước không biết có ba nữ sinh đi tới từ khi nào, áo bông quần hoa nhỏ, cột hai bím tóc, hình tượng quê mùa lại khó coi, mà mấy người này xuất hiện, lại trực tiếp nghiệm chứng suy đoán của Tống Diệp.



Đường Mỹ Linh, Chu San, Trịnh Phượng, tục xưng ba mỹ nhân của Tam Trung, đảm đương nhân vật quan trọng ở trong kiếp sống học sinh số lượng không nhiều lắm của Tống Diệp, đương nhiên, là ảnh hưởng tiêu cực.



Mà Tống Diệp nhớ rõ, giọng nói và tướng mạo của ba người này, đã sắp không nhìn thấy suốt mười lăm năm.



Nói cách khác, giờ phút này, vị trí của cô, là trên xe lửa du lịch tốt nghiệp mười lăm năm trước, cũng là thời điểm thay đổi cả đời cô.



Trời cao mở ra một vui đùa cực lớn với cô, làm cho cô nhận hết đau khổ ba mươi năm, cuối cùng táng thân dưới đáy biển, lại quay ngược thời gian trở về mười lăm năm trước, đây là muốn cho cô nhớ lại hay là lựa chọn lại lần nữa?



Cô híp mắt lại, trong mắt xẹt qua một chút sắc lạnh, dù là mộng hay là thật, làm lại lần nữa, cô sẽ không lại là một Tống Diệp nhát gan yếu đuối.
— QUẢNG CÁO —