Bóng dáng ai đó có chút bóng bảy mượt mà, đầu tóc nâu nhạt bồng bềnh, mùi hương lan toả.
Sự xuất hiện của một gã đàn ông với nhan sắc minh tinh khiến cho cả căn phòng ngập tràn mùi hương nồng nàn, thêm đó là những con mắt không rời và những nụ cười chìm đắm từ nam cho tới nữ.
“Hi Thiệu, vẫn như những lần khác thôi!”
“Cơ mà mày lại mang một đống mùi tới, nồng lắm đấy!”
“Ha ha, vậy à! Tao chịu thôi, vừa mới kết thúc show chụp ảnh. Mệt quá lấy cho tao một ly uống đi.”
Lục Hoàng Thiệu, một diễn viên, ca sĩ ở nước VN, anh ta có tài lẫn sắc đã khiến không biết bao nhiêu triệu người rụng tim.
Hắn ngồi xuống nhanh cầm lấy ly bia mà nấc hết.
“Giờ tụ họp lại chắc Ngụy sẽ xuất hiện nhiều hơn rồi đấy nhỉ! Nghe nói mày về lấy vợ, thích thật đó, mày không tìm ông cố mày đã định cho trước ha ha.”
“Nhưng nó cũng có người yêu rồi! Thấy nó dán mắt vào điện thoại không? Từ nãy tới giờ chưa uống ly nào với bọn tao chỉ cầm mỗi cái đó nhắn tin đấy!”
Nghe Uông Thần Diêu nói vậy hai người còn lại sửng sốt nhìn. Nhưng thân ai chuyện nấy mà, không ai lo quản được nên Thôi Lục nói chơi một câu để giải toả cái không khí im lặng này.
“Có khi người nó nhắn tin cùng là cô vợ ông cố nó chỉ định thì sao.”
“Ha ha, tao cũng nghĩ vậy!”
“Nói hi vọng quá nhờ! Nhưng chắc không phải đâu mà ở đó cười.” Uông Thần Diêu ra mặt hơi chê cười.
Nghe vậy Thôi Lục liền nói: “Cược không?”
“Muốn cược gì?” Uông Thần Diêu nhàn nhã nói, như vẻ không có hứng.
“Nếu không phải chung một người, khi mày kết hôn tao sẽ tặng cho mày chiếc xe ông cố nội đời thứ chín của tao cho mày! Chiếc xe mày thích đó.”
“Ha, được đó! Còn nếu tao thua tao sẽ xây một cái bệnh viện năm mươi tầng cho mày miễn phí.”
Hai kẻ lộ ra nụ cười phung phí cho đối phương, còn Lục Hoàng Thiệu một bên chỉ biết nấc ly nhìn, dù sao hắn cũng biết người thắng là ai rồi! Giữa biển người mênh mông, làm sao trùng được trúng một người chứ.
Kẻ lẳng lặng nhất vẫn là Chung Ngụy, hắn nghĩ: Nếu rằng chung một người thì thật sự quá tốt. Nhưng vẫn không dám suy nghĩ là thật.
Thời gian trôi cũng khá nhanh, tiệc bàn cũng tàn, cửa cũng đóng sớm. Tứ đại công tử từ trong bar bước ra ngoài, người người chững chạc đều đều chung bước, ánh nhìn săm soi cũng chẳng thấy một điểm nào xấu, tóm lại càng nhìn thì chìm càng sâu.
“Ô, xe của tao để ở kia thôi!”
Lục Hoàng Thiệu chỉ ra rồi liền rời đi.
Ba người còn lại cũng đi chung một bước.
“Chín giờ rồi! Tao về trước đây.”
“Tao cũng phải đi sớm, bệnh viện vừa gọi tới.”
Hai kẻ kia liền ngồi vào xe lần lượt chiếc xe rời chỗ rồi đi vào đường lớn. Riêng Chung Ngụy hắn vẫn bước chậm tới chỗ xe, đơn giản vì hắn chưa rời mắt khỏi điện thoại.
Đứng tựa lưng vào chiếc xe Bugatti một hồi, Chung Ngụy bỗng hơi giật mình bởi tiếng gọi đột nhiên của ai đó. Nhìn sang hắn mới hơi nghiêng đầu hơi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Chung Ngụy hơi cau mày, không dám nhận lời xin lỗi này vì chẳng có lý do gì cả, hắn im lặng nhìn Nhâm Phó Hạ.
“Thật xin lỗi! Không may tôi làm xước một vệt nhỏ của xe anh rồi!”
Nhâm Phó Hạ hét lớn! Cô khiến cho Chung Ngụy hơi đơ bên kia xe, Chung Ngụy nghe vậy liền nhanh chóng sang chỗ cô ở. Thấp thoáng ánh sáng Nhâm Phó Hạ liền nhận thấy, đây chẳng phải gã đàn ông ngồi chung với hai công tử nhà giàu sao? Đây là xe của anh ta?
"Không phải chứ? Anh ta có con xe phiên bản đắt nhất năm nay, thế mà mình lại nghĩ anh ta nghèo! Thôi xin rút lại câu nghĩ trước đó có được không? Nhưng vấn đề nằm mình, mình lỡ làm xước chiếc xe đắt nhất năm nay của thế giới! Làm sao đây.”
Nhâm Phó Hạ hoang mang thật sự, đầu óc cô như bị đứt từng sợi dây thần kinh mà không nghĩ được gì. Chiếc xe đắt nhất thế giới, cô không biết giá nhưng chữ "đắt nhất thế giới" thì hẳn là một con giá khủng, cô lại làm nhân viên, một viết xước nhỏ nếu sửa thì cô có đền bù được thoả đáng cho anh ta không?
Nhâm Phó Hạ tự động tránh một bên cho Chung Ngụy tiến tới xem, một viết xước dài bằng một ngón tay, Nhâm Phó Hạ thấy Chung Ngụy cau mày... lần này thật sự có mà cặm đất ăn chắc.
Cô không có gia đình hậu thuẫn, cái giá để sửa vết này thật sự quá khó rồi đây! Rất nhanh Nhâm Phó Hạ đã lắc mạnh đầu hai cái để tỉnh táo, cô nói: “Xin lỗi rất nhiều, nếu anh sửa vết xước đó xong có thể báo giá cho tôi rồi tôi trả! Tôi thật sự không cố ý.”
“Không cần đâu, một vết xước nhỏ! Dù sao cô nói cô không cố ý mà.”
Nói xong Chung Ngụy tức phát xoay nguờ ngồi lên xe lùi nhanh chóng rời đi.
Nhâm Phó Hạ thở dài, vừa mừng vừa an lòng.
Tầm chín rưỡi Nhâm Phó Hạ mới về tới khu mình ở, cô nhanh chóng đánh xe qua nhà rẽ vào một chỗ trống bên cạnh, nơi đây là chỗ để xe nhà cô, bên cạnh đó còn có cánh cửa để vào nhà nhanh thuận lợi. Nhâm Phó Hạ rời khỏi xe, nhìn qua cô vừa thấy xa lạ mà cũng thấy quen thân. Nơi đây đã bao nhiêu năm rồi cô không về nhỉ, từ năm lớp 10 cô đã dọn ra ở chung cư, tính nay cô 23 tuổi vậy thì cũng đã 7 năm. Thời gian này dài thật, giờ cô cũng trở về, trở về rồi nhưng vẫn không có được sự chào mừng của gia đình.
Nhắm mắt cho ổn tí tâm trạng, Nhâm Phó Hạ liền đi vào. Nhưng khi chưa đặt tới năm bước chân cô đã nghe thấy tiếng gào với cãi lộn, rất rõ giọng của hai cô chị, mẹ và bố, bốn người họ luôn hoà hợp như vậy thế mà cũng có ngày biết cãi nhau nữa sao? Nhâm Phó Hạ hơi lộ rõ nụ cười vì cũng có ngày cô được thấy cảnh này.
“Con không đồng ý, bố và mẹ phải biết chứ! Con đã đặt tâm huyết rất nhiều vào lần biểu diễn ở Niên Hợp, nếu lần này con đi thì con sẽ có tiền đồ rất rộng lớn! Bố... mẹ, hai người luôn yêu thương con nhất! Bố mẹ cũng mong chờ lần đi này của con mà, là hai người tạo cho con cơ hội nhiều nhất giờ hai người cũng định hủy đi sao?”