Thính Hạ - Lộc Linh

Chương 26: Sưởi ấm tay



Đoàn phim vẫn bận rộn như trước.

Thẩm Thính Hạ vẽ cả ngày trời, khi nghe người ta bảo Giang Tố vừa mới đến đoàn phim, cô mới nhận ra hình như cả sáng nay không thấy anh đâu.

Anh đang ngủ bù ở phòng nghỉ, nom vẻ mặt người đại diện của anh rất muốn khuyên nhủ tận tình, bảo anh đã thức cả đêm để quay phim rồi lại đi thăm hỏi thầy, mãi mới thăm hỏi xong có thời gian để ngủ, vậy mà lại đến trung tâm thương mại đi dạo hơn một tiếng, thế là đi tong năm tiếng nghỉ ngơi ban đầu.

Bây giờ chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian để ngủ bù.

Đối với các nghệ sĩ đỉnh lưu, tất cả các hoạt động về cơ bản sẽ được lên kế hoạch trước một hoặc hai năm, thời gian nghỉ ngơi cực kỳ đáng quý. Lúc trước cô lướt Weibo, đã được cư dân mạng phổ cập kiến thức, có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng không có thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng suốt một năm liền.

Vậy mà anh lại dùng thời gian quý báu ấy để đi dạo trung tâm thương mại, cũng không biết là muốn mua đồ gì.

Nhưng đó chỉ là những gì cô nghĩ khi nghe mọi người nói chuyện chứ không nói ra.

Nhờ năm 17 tuổi theo dõi vô số các tài khoản giải trí, những năm qua, cô đã xem không ít những nội dung về giới này, vì vậy dù là lần đầu tiên vào đoàn làm phim nhưng cô không hề cảm thấy lạ lẫm với những chủ đề mà mọi người ở đây thảo luận.

Thỉnh thoảng còn có thể kết nối suy nghĩ với mọi người, không khó để hòa nhập.

Trong thời gian nghỉ ngơi, cô dựa vào ghế sofa chợp mắt một lúc. Vì cô hay ngủ gà ngủ gật nên nhân viên đoàn phim đã chuẩn bị một chiếc ghế sofa nhỏ cho cô, trên đó còn có gối, xem như một vị trí ngủ đặc biệt của riêng cô.

Nằm một hồi thì điện thoại chợt rung lên, cô đưa tay cầm lấy, là tin nhắn của Hà Diệu.

Hà Diệu là bạn cùng phòng của cô hồi đại học, là một người cực kỳ giỏi giao tiếp, có thể dùng sự tự tin làm điểm tựa để nhấc bổng cả quả địa cầu. Kiệt tác vĩ đại của cô bạn là nửa đêm lướt thấy video bạn trai cũ gãy xương và cười sập cả giường, chuyện này đã được lan truyền rộng rãi khắp ký túc xá nữ.



Kể từ sau khi sống chung với Hà Diệu, cô mới cười nhiều hơn.

Hòa Miêu:【Nghe nói cậu đi chơi ở đoàn phim, sao rồi, có anh nghệ sĩ nào đẹp trai giới thiệu cho tớ không?】

Cô ngẫm nghĩ một hồi.

Nghe một mùa hạ:【Yêu xa đấy, cậu chắc chưa?】

Gửi hai chữ này đi, cô chắc chắn cả hai người đều cùng nghĩ đến lịch sử thảm không nỡ nhìn của phòng ngủ họ năm ấy.

Trong phòng có tổng cộng bốn người, chơi với nhau rất thân thiết, trong đó có một cô bạn Cầu Cầu yêu xa với bạn trai. Ban đầu họ rất mặn nồng nhưng về sau gần như là lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày, cứ chia tay rồi lại làm lành rồi lại chia tay, ký ức đau khổ về việc nửa đêm thức dậy an ủi nỗi buồn và giải quyết những cuộc cãi vã của Cầu Cầu vẫn vẹn nguyên. Trong số bốn người thì có lẽ Cầu Cầu là người thấu hiểu sự đau đớn trong đó nhất.

Mối tình ấy lằng nhằng một năm rưỡi mới kết thúc, Cầu Cầu giảm 20 cân, suýt thì mắc chứng trầm cảm, may mà sau đó dần trở nên tốt hơn.

Sau câu chuyện ấy, bốn người các cô đều có một suy nghĩ chung, có chết cũng không yêu xa.

Hiển nhiên vừa nhắc đến vấn đề này, Hà Diệu lập tức tỉnh táo lại.

【Thôi, thôi, tớ nhớ lại mấy chàng trai trong giới lên hotsearch lần trước, nếu không ngoại tình thì cũng bạo lực lạnh, cộng thêm yêu xa nữa thì khác gì giày vò tớ chết đâu.】

【Chờ cậu về lại giới thiệu cho tớ vậy, gần đây sao rồi?】

Hai người tán gẫu về tình hình gần đây, Hà Diệu hỏi cô có tin hóng hớt gì không, dù sao mấy năm qua việc bà tám rất phát triển ở giới giải trí mà, sao mà không tò mò cho được.

Nghe một mùa hạ:【Hiện tại tớ chưa nghe được tin gì, mọi người ở đoàn làm phim đều bận rộn làm việc, nếu có tin đồn gì tớ nhắn cậu.】

Hòa Miêu:【Đoàn phim cậu làm nghiêm túc như vậy á? Tớ mới hóng được tin từ đồng nghiệp cậu, bảo cậu với Giang Tố ở chung đoàn, thật à?】

【Cậu là người đầu tiên tớ thấy được chung đoàn phim với anh ấy mà không đăng lên vòng bạn bè đấy, lúc trước tớ có một bạn học tình cờ gặp anh ấy quay phim, chỉ một bức ảnh chụp cách nhau 300 mét mà khoe năm năm trời, sao vòng bạn bè của cậu im hơi lặng tiếng thế, tim cậu là đá à???】

Hòa Miêu:【Vậy cậu có biết chiều nay anh ấy đi dạo trung tâm thương mại để mua đồ cho ai không?】

Thẩm Thính Hạ hơi kinh ngạc:【Sao cả chuyện này mà cậu cũng biết vậy.】

Hòa Miêu:【Nói nhảm! Địa vị anh ấy ra sao chứ! Trên người anh ấy có bao nhiêu cặp mắt chứ! Quần áo anh ấy mặc ra sân bay cũng có thể đứng đầu bảng hotsearch đó, sao mọi người có thể không biết gì khi anh ấy đi dạo trung tâm thương mại được? Nghe nói là mua một chiếc vòng tay Van Cleef & Arpels, tặng ai nhỉ!】



Nghe một mùa hạ:【Vậy thì tớ không biết, chắc là mua để đeo đó.】

Hà Diệu cảm thán:【Nếu anh ấy mà có bạn gái thì chắc giông tố kéo đến mất thôi.】

Đọc tin nhắn này, cô hơi thất thần nhưng hình như cũng không có quá nhiều cảm xúc. Từ bảy năm trước, cô đã biết sớm muộn sẽ có ngày này.

Chủ đề đến đây thì kết thúc, thời gian làm việc của cô lại bắt đầu.

Hôm nay nhiệt độ giảm mạnh.

Buổi trưa vẫn còn chút nắng nhưng đến sẩm tối thì trời tối sầm, nhiệt độ về đêm lại tiếp tục giảm xuống đột ngột, thậm chí trời còn nổi gió. Cô thầm trách bản thân tại sao lại không xem dự báo thời tiết, còn vội vội vàng vàng mà quên mất việc mua thêm áo khoác.

Khi ngồi vẽ bổ sung ở bên ngoài, cô kìm lòng chẳng đặng đưa hai tay lên cổ để sưởi ấm, camera man ở bên cạnh hỏi: “Cô Tiểu Thính, lạnh à?”

Cô cười, gật đầu đáp: “Tôi từ Giang Thành đến, quên mất thời tiết ở thành phố khác lạnh hơn nên không mang theo áo khoác.”

“Vậy lát nữa đi qua khu bên cạnh mua đi, có trung tâm thương mại đó, mua tạm một hai chiếc mặc đỡ, ngày mai nhiệt độ vẫn giảm tiếp đó.”

Cô nói được.

Mới vẽ bổ sung xong, cô quay người lại thì đột nhiên có món đồ gì đó nhét vào tay. Cô chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu chỉ thấy Giang Tố đi lướt qua mặt mình.

Đạo diễn gọi gấp nên anh chỉ mới mặc một nửa áo khoác, đạo diễn thấy thế cười hỏi: “Hơn mười phút mà, cậu đi đâu thế, sao không mặc áo khoác hẳn hoi vào?”

Nhưng anh rất chuyên nghiệp, trước khi bắt đầu quay, anh đã chuẩn bị xong xuôi.

Lúc này cô mới cúi đầu nhìn món đồ anh đưa trong tay.

Là một chiếc máy chơi game.

… Có ý gì nhỉ? Nhờ mình cầm giúp sao?

Có lẽ là vội quá nên không có thời gian nói với cô, thôi thì cô tạm thời giữ giúp anh vậy.



Máy chơi game đã được khởi động hoặc hình như vừa mới sạc pin nên mặt lưng của máy vẫn còn nóng. Cô ngạc nhiên nhưng đứng dưới trời gió chờ diễn viên quay phim, vừa khéo món đồ này lại giống máy sưởi ấm tay.

Không biết máy đang tự động mở cái gì mà nhiệt độ ở mặt lưng máy không hề biến mất, thậm chí còn có dấu hiệu ấm lên. Đây là khuyết điểm của máy nhưng vào giờ phút này, nó là món đồ cứu mạng đối với cô.

Nhiệt độ ngày và đêm ở An Thành chênh lệch lớn, cô chỉ mặc đồ tay ngắn, quả thật lạnh vô cùng.

Cô cầm máy chơi game đứng tránh đầu gió, dần dần không còn thấy rùng mình nữa.

Nhân viên làm việc gần đó thấy máy chơi game trong tay cô thì cười bảo Giang Tố cũng thích sưu tầm món đồ này, cô đang định bảo đây là máy của anh, bỗng một suy nghĩ thoáng qua, cô phút chốc nhớ ra, hồi năm nhất đại học khi cô vẫn còn rất chú ý đến tình hình gần nhất của anh, biết được trong nhà anh có một tủ trưng bày để lưu giữ các loại máy chơi game cũ đã sửa chữa hoặc phục hồi.

Trong đó có một chiếc máy mà anh quý nhất, lúc nào cũng để trong vali đem theo bên mình đến mỗi khách sạn, vì số thứ tự sau máy là ngày sinh nhật của anh, mang ý nghĩa kỷ niệm.

Cô lập tức lật mặt sau của máy lại, mở chiếc nắp có in số thứ tự lên.

Trên chiếc nhãn màu bạc, số thứ tự rõ ràng dễ thấy, sáng bóng như mới — N616.

Trên tay cô lúc này chính là chiếc máy chơi game cổ vừa mở máy sẽ nóng lên nhưng vẫn vô giá trên thị trường.

__

Lời tác giả:

Trời lạnh rời, mở máy chơi game cho vợ sưởi ấm tay thoai ^^
— QUẢNG CÁO —