Thịnh Thế Đích Phi

Chương 197: Mạch nước ngầm* trong sở cung



*Mạch nước ngầm: Ám lưu, hoạt động ngầm, dòng chảy ngầm

Không liên quan đến ta?

Đàm Kế Chi hứng thú nhìn nữ nhân xinh đẹp không khác gì tiên nữ cửu thiên trước mặt. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Quý phi thì hắn đã cảm thấy nữ nhân này rất thú vị. Nàng không có dã tâm, hoàn toàn không cần Hoàng đế  sủng ái, ở trong chốn thâm cung này phảng phất như một đóa tuyết liên một mình khoe sắc trên đỉnh núi cao, lãnh mạc ngạo thị đám người trong cung. Lúc ấy hắn cho rằng đây đó chỉ là thủ đoạn tranh sủng của nàng, dù sao Hoàng đế vốn đã quen vô số nữ nhân muốn quyến rũ hắn, một nữ nhân có tính cách trong trẻo lạnh lùng sẽ phá lệ trở nên có ý vị. Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện, nàng thật không cần những thứ này. Hoàng đế tới nàng nhàn nhạt chờ đợi, Hoàng đế không đến nàng cũng không có phản ứng gì. Nếu nàng vẫn cứ như vậy, quả thực hắn cũng phải bội phục nữ nhân này. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện được nhược điểm của nàng —— Định Vương Mặc Tu Nghiêu.

Liễu Quý phi thật sự rất yêu Mặc Tu Nghiêu, hơn nữa lại không giống như tình yêu đầy toan tính của người đàn bà Tô Túy Điệp kia, nàng đơn thuần chỉ là yêu Mặc Tu Nghiêu. Thậm chí nàng không quan tâm Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc là Nhị công tử Định Vương Phủ, Định Quốc Vương gia hay chỉ là một người thứ dân bình thường, cũng không quan tâm Mặc Tu Nghiêu cầm thương thúc ngựa tung hoành sa trường hay hai chân tàn tật bị bệnh nằm ở giường. Đàm Kế Chi có cảm giác như bản thân hắn cũng bị si tình của nàng làm cho cảm động.

Đáng tiếc, trong mắt Mặc Tu Nghiêu cho tới bây giờ chưa từng có nàng. Nếu như ngay cả mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Tô Túy Điệp- thanh mai trúc mã của Mặc Tu Nghiêu cũng không nắm được tâm Mặc Tu Nghiêu, vậy thì một nữ nhi của Liễu gia mà Mặc Tu Nghiêu nhìn không thuận mắt còn có thể trông chờ vào cái gì đây? Cho dù Liễu quý phi cũng không thua kém Tô Túy Điệp. Vốn Liễu Quý phi có thể không thèm quan tâm, bởi vì nàng không chiếm được Mặc Tu Nghiêu, người khác cũng không chiếm được. Nàng có thể lừa gạt mình Mặc Tu Nghiêu không phải không yêu nàng mà hắn sẽ không yêu ai. Nhưng hiện tại, Mặc Tu Nghiêu ở Tây Bắc cùng với Vương phi vợ chồng tình thâm, không bao lâu nữa ngay cả đứa con cũng sắp ra đời rồi, hắn không tin Liễu Quý phi còn có thể nhịn được.

Thấy Liễu Quý phi bất vi sở động, Đàm Kế Chi thở dài, giọng nói chậm rãi kéo dài: “Quý phi nương nương thật cam tâm yên lặng ở trong thâm cung này sao? Chờ qua hai tháng nữa, thế tử Định Vương ra đời rồi, ha hả. . . chắc chắn Định Vương càng yêu thương Định Vương phi, đến lúc đó trên đời này chỉ sợ không người nào có thể vào mắt Định Vương nữa. Tại hạ nghe nói. . . Ban đầu Định Vương đã đồng ý với Từ gia, kiếp này chỉ có một người là Định Vương phi. . .”

Liễu Quý phi bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt rét lạnh xuyên qua ánh trăng bắn về phía nam tử, “Từ gia? Từ gia cùng Tu. . . Định Vương có quan hệ?”

“Nương nương sẽ không tin vào lời nói Từ gia lánh đời không đứng về phía ai đấy chứ?” Đàm Kế Chi cười nói: “Đừng quên. . . Kể từ khi Định Vương chiếm cứ Nhữ Dương, ngay cả Lãnh Kình Vũ, Mộc Dương cũng đã được ném trả lại, nhưng vì sao lão nhị Từ gia Từ Thanh Trạch vẫn không có tin tức. ngay cả Lãnh Kình Vũ và Mộc Dương Mặc Tu Nghiêu cũng đều buông tha, chẳng lẽ lại giam giữ biểu huynh của vợ mình saoTất nhiên là tự bản thân Từ Thanh Trạch không chịu trở lại.” Liễu Quý phi thản nhiên nói: “Cho dù như thế, thì sao? Từ Hồng Ngạn ở kinh thành, Thanh Vân tiên sinh và Từ Hồng Vũ vẫn ở Vân Châu. Chỉ cần ba vị này bất động, cho dù cả năm vị công tử Từ gia có đến Nhữ Dương thì có thể thế nào? Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng mà động tới Từ gia .”

Đàm Kế Chi cất giọng cười nói: “Quý phi nương nương không ngại nói một chút cho Hoàng thượng biết về sự tích Từ gia khi Đại Sở khai quốc, có lẽ Hoàng thượng sẽ hiểu cho dù Từ Hồng Ngạn, Từ Thanh Vân ở trong tay cũng chưa chắc đã ổn thỏa.”

Liễu Quý phi hơi kỳ quái nhìn hắn một cái nói: “Sao ngươi không tự mình đi nói với hắn? Mấy ngày nay hắn khắp nơi phái người đi tìm ngươi, còn tưởng rằng ngươi bị Định Vương ám hại đấy.”

Đàm Kế Chi bất đắc dĩ nhún vai, nghiến răng nói: “Tô Túy Điệp con tiện nhân kia nói thân phận của ta cho Mặc Tu Nghiêu rồi. Một khi ta xuất hiện lần nữa trong cung, khó có thể đảm bảo Mặc Tu Nghiêu sẽ không tiết lộ chuyện này cho bệ hạ.” Liễu Quý phi cười lạnh nói: “Thì ra là Đàm công tử và Tô Túy Điệp còn có lui tới, xem ra mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đúng là danh bất hư truyền?” Đàm Kế Chi lại nói: “Đương nhiên không thể bằng Quý phi nương nương được, hiện giờ không biết tiện nhân Tô Túy Điệp kia đã bị Mặc Tu Nghiêu hành hạ thành bộ dạng nào rồi. Chỉ tiếc người của ta vẫn luôn không tìm được cơ hội giết ả ta!” Nhắc tới Tô Túy Điệp, trong lòng Đàm Kế Chi thầm hận, lúc thiếu niên lông bông, cảm thấy vị hôn thê của Mặc Tu Nghiêu đẹp hơn nữ nhân khác ba phần, hôm nay mới nhìn ra mỹ nhân như Liễu Quý phi mới là tuyệt sắc. Nếu cõi đời này có thuốc hối hận thì năm đó tuyệt đối hắn sẽ không đi trêu chọc người đàn bà Tô Túy Điệp kia!

Nhìn dung nhan Liễu Quý phi như băng tuyết, Đàm Kế Chi dịu giọng nói: “Quý phi nương nương không ngại suy nghĩ thật kỹ. Loại bỏ Từ gia thì Quý phi nương nương cũng có lợi mà? Chỉ cần trừ bỏ được Từ gia, chẳng khác nào chặt đi một cánh tay của Định Vương phi. . . . . .” Thấy Liễu Quý phi trầm mặc không nói, Đàm Kế Chi hiểu đối phương đã có chút động tâm, lại tiếp tục nói: “Bảo tàng của tiền triều đang ở cảnh nội Tây Bắc, bao gồm ngọc tỷ truyền quốc, binh pháp của cao tổ cùng với tài phú. Hiện nay ước chừng là toàn bộ đều rơi vào tay Mặc Tu Nghiêu rồi. Quý phi nương nương có thể tiết lộ tin tức này cho bệ hạ, cũng coi như một đoạn tình nghĩa quân thần của chúng ta.” Liễu Quý phi lạnh lùng cười nói: ” Ngay cả Mặc Cảnh Kỳ cũng không biết chuyện này thì ta phải giải thích tại sao ta biết đây?” Đàm Kế Chi nhướng mày cười một tiếng, nói: “Như vậy cũng không miễn cưỡng, chuyện này tại hạ thỉnh Liễu đại nhân làm cũng được, vốn cũng không nên làm phiền Quý phi nương nương.”

“Ngươi đi đi.” Liễu quý phi nói. Đàm Kế Chi than thở, “Quý phi nương nương thật là vô tình. . . Ta và ngươi quen biết cũng nhiều năm, tại hạ. . . .”

“Hoàng thượng giá lâm!” Bên ngoài cửa cung vang lên giọng nói bén nhọn của thái giám. Con mắt Đàm Kế Chi chợt lóe, “Đã trễ thế này, sao Hoàng thượng lại tới đây chứ?” Liễu Quý phi đứng dậy, thản nhiên nói: “Hắn là hoàng đế, lúc nào hắn cao hứng muốn tới đây ai có thể quản được?” Đàm Kế Chi bất đắc dĩ  thở dài nói: “Cho nên trên đời này người người ai cũng muốn làm hoàng đế, nương nương bảo trọng tại hạ cáo lui trước.” Nhìn Đàm Kế Chi nhanh chóng lẩn vào trong bóng tối, Liễu Quý phi cúi đầu trầm mặc chốc lát, thản nhiên nói: “Cũng không phải mọi người đều có hứng thú với  vị trí kia.” Nếu như người kia thật sự có hứng thú với  vị trí kia…, cho dù nàng có đánh đổi tất cả cũng sẽ vì hắn mà thực hiện, chỉ cầu hắn có thể liếc nhìn nàng một cái. . .

Chậm rãi sửa sang lại quần áo, loan giá của Mặc Cảnh Kỳ đã đến ngoài điện. Bước vào trong điện, Mặc Cảnh Kỳ nhìn này một phòng tối đen cau mày nói: “Làm sao không đốt đèn? Đám người hầu hạ đi nơi nào rồi?” Chỉ nghe thấy giọng nói của Mặc Cảnh Kỳ, Liễu Quý phi có thể biết được hiểu hắn lúc này tâm tình không được tốt. Đều nói Liễu Quý phi được sủng ái nhất lục cung, Hoàng đế vì nàng thậm chí còn thường xuyên đối nghịch với Thái hậu. Nhưng chỉ có Liễu Quý phi tự mình biết, đây chẳng qua là do tâm trạng Mặc Cảnh Kỳ tốt mà thôi. Lúc tâm tình Mặc Cảnh Kỳ tốt đương nhiên sẽ thiên kiều bách sủng (ngàn sủng vạn chiều), một khi tâm tình hắn không tốt thì chịu tội cũng là người thân cận nhất bên cạnh hắn. Cho nên Liễu Quý phi chưa bao giờ xem thường Hoàng hậu bị vắng vẻ, Mặc Cảnh Kỳ không có sủng ái nàng ấy, nhưng cho nàng quyền thống lĩnh hậu cung. Hơn nữa cũng chưa bao giờ lấy nàng ấy ra phát giận. Cho nên, Hoàng hậu mới là người sống thư thái nhất trong thâm cung, cho dù nguyên nhân là bởi vì Mặc Cảnh Kỳ đề phòng Hoa gia liên đới  nên cũng không nguyện thân cận hoàng hậu.

“Hoàng thượng thứ tội, là thần thiếp muốn bọn họ lui ra .” Liễu Quý phi nhàn nhạt nói.

Cung nữ thái giám đi theo bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ lặng lẽ tiến vào trong điện, đốt sáng tất cả nến lên sau đó lại không tiếng động lui ra. Ánh nến chiếu rọi xuống trong điện thành một mảnh sáng ngời cùng với hương thơm nhàn nhạt, Mặc Cảnh Kỳ nhìn Liễu quý phi nói: “Đã trễ thế này, sao ái phi còn chưa nghỉ ngơi?” Liễu Quý phi thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Ngoài cửa sổ có hoa quỳnh đang nở, thần thiếp nhất thời tham nhìn đã quên mất thời gian.”

“A?” Mặc Cảnh Kỳ nhướng mày, đi tới mở cửa sổ bên kia, quả nhiên thấy dưới cửa một bụi hoa quỳnh đúng lúc đang nở. Lúc này mới cười nói: “Là Trẫm quấy rầy ái phi ngắm hoa rồi?” Liễu Quý phi trầm mặc không nói, chắc là chấp nhận. Mặc Cảnh Kỳ sớm đã quen với tính tình của nàng, cũng không để ý. Nếu Liễu Quý phi quá mức nhiệt tình thân thiết với hắn, trái lại mới làm hắn hoài nghi đấy. Nhìn nữ tử dưới ánh trăng càng lộ ra vẻ tuyết sắc động lòng người, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ hiện lên một tia dục niệm, nhanh chóng kéo nàng dựa vào bệ cửa sổ mạnh mẽ hôn xuống, kịch liệt dây dưa cho đến khi Liễu Quý phi không thở nổi mới dừng lại, Mặc Cảnh Kỳ cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực, đáy mắt vẫn lãnh đạm không chút gợn sóng, phảng phất như mới vừa rồi  hết thảy chẳng qua chỉ là ảo giác của một mình hắn. Ngó chừng dung nhan tuyệt sắc của Liễu Quý phi, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ có chút mê man phức tạp. Vừa có tức giận vừa không cam lòng, lại bao hàm cả thắm thiết mê luyến cùng với ghen ghét, ngược lại khiến cho dục niệm trong lòng hoàn toàn biến mất.

“Đã trễ thế này, Hoàng thượng có chuyện gì?” Nhẹ nhàng đẩy Mặc Cảnh Kỳ ra, Liễu Quý phi trở về trong điện ngồi xuống giường hỏi.

Sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ trầm xuống, đi tới ngồi xuống bên cạnh Liễu Quý phi cắn răng nói: “Hoa Thần Phong lão thất phu kia hôm nay dâng sổ con nói muốn mang binh xuất chinh!”

Liễu Quý phi khó hiểu giương mắt nhìn hắn một cái, Mặc Cảnh Kỳ hừ lạnh một tiếng nói: “Lão ta nghĩ cũng thật hay! Tuổi đầy một xấp thì nên an phận chút ở nhà chờ chết đi, Trẫm nể mặt Hoàng hậu và Trường Nhạc có thể cho lão sống thọ và chết tại nhà! Mặc Tu Nghiêu vừa mới ra đường rẽ mà lão ta đã nghĩ tới binh quyền, Trẫm sớm muộn gì cũng khiến cho lão chết không tử tế!” Liễu Quý phi thần sắc bình tĩnh nghe Mặc Cảnh Kỳ tức giận mắng Hoa quốc công và thần tử trong triều vẫn hướng về Định Vương phủ. Nàng sẽ không nói xấu Hoa quốc công, hơn nữa Mặc Cảnh Kỳ cũng không cần nàng hùa theo hắn mắng Hoa quốc công, chẳng qua hắn cần một người nghe hắn nói mà thôi. Đợi đến khi Mặc Cảnh Kỳ đã mắng xong tức giận trong lòng, quay đầu lại nhìn Liễu Quý phi ngồi đến xuất thần, không vui  nói: “Ái phi đang suy nghĩ gì?” Liễu Quý phi hạ mắt nói: ” Hôm nay tâm tình Hoàng thượng không tốt, là bởi vì chuyện Hoa quốc công sao?”

Mặc Cảnh Kỳ hừ nhẹ một tiếng nói: “Hoa Thần Phong lão thất phu kia, hiện tại trẫm không đếm xỉa tới lão! Bây giờ Đàm Kế Chi đến còn chưa trở lại, chỉ sợ đã bị Mặc Tu Nghiêu âm thầm giết rồi. Mấy cái phế vật trở lại đều nói rất nhiều người tận mắt thấy Đàm Kế Chi rời khỏi Nhữ Dương, Mặc Tu Nghiêu hiện tại cũng đã tiến bộ , cái trò bịt mắt trẻ con (tiểu hoa chiêu) này đã nghĩ lừa gạt được Trẫm sao?” Trước kia nếu Mặc Tu Nghiêu không phải chịu thả Đàm Kế Chi, tất nhiên có chết cũng không thả. Nếu muốn giết Đàm Kế Chi, tất nhiên sẽ quang minh chính đại một đao đi xuống, ngay cả nói cũng lười. Hôm nay lại bên ngoài thả người, nhưng lại ngầm xuống tay, nhiều năm như vậy Mặc Tu Nghiêu quả thật tiến bộ hơn khá nhiều! Liễu Quý phi khép nửa mí mắt, thu lại thần sắc trong mắt, “Hoàng thượng phái Đàm đại nhân đi Tây Bắc, sẽ nghĩ đến chuyện hắn có thể rơi vào tay Định Vương rồi chứ.”

Mặc Cảnh Kỳ khẽ chửi thầm một tiếng, cả giận nói: “Đàm Kế Chi cũng thật vô dụng! Không chỉ bản thân bị Mặc Tu Nghiêu bắt, ngay cả Định Vương phi đã tới tay cũng bị Mặc Tu Nghiêu cứu trở về!” Nói đến đây Mặc Cảnh Kỳ giận đến nổ cả gan, nếu như đã bắt được Diệp Ly, còn là một Diệp Ly bụng mang dạ chửa. Mặc Tu Nghiêu còn không biết điều mà nghe hắn thao túng hay sao? Cái cơ hội tốt như vậy cứ thế không công   mất đi, sao Mặc Cảnh Kỳ có thể không tức giận. Liễu Quý phi giương mắt nói: “Đàm đại nhân xưa nay là tâm phúc của Hoàng thượng, rốt cục vì sao Hoàng thượng lại phái Đàm đại nhân đi Tây Bắc. . . . . . Thần thiếp quá phận, không nên hỏi tới chuyện trong triều.” Mặc Cảnh Kỳ phất tay một cái nói: “Không có gì, Trẫm tin tưởng nàng. Truyền thuyết hoàng lăng và bảo tàng của cao tổ khai quốc tiền triều đang ở Tây Bắc, lần này Đàm Kế Chi đi chính là vì chuyện này. Chẳng qua không nghĩ tới. . . . . .”

Liễu Quý phi trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Như vậy. . . Hiện giờ chẳng phải bảo tàng tiền triều đều đang ở trong tay Mặc gia quân sao?”

Mặc Cảnh Kỳ đầy mặt tức giận, đứng lên nói: “Chính là chuyện này! Binh pháp di thư và bảo tàng của cao tổ tiền triều nếu thật sự  đều ở Tây Bắc, thực lực của Mặc gia quân sẽ cao hơn một tầng! Đàm Kế Chi chết tiệt. . . . . .” Dường như không nhìn tới Mặc Cảnh Kỳ đang tức giận, Liễu Quý phi tiếp tục nói: “Hơn nữa, chỉ sợ không chỉ là binh pháp di thư, bảo tàng. Còn có. . . ngọc tỷ truyền quốc. . .”

Mặc Cảnh Kỳ mặt liền biến sắc, rất nhanh đem ánh mắt bắn về phía Liễu quý phi, hoài nghi  nói: “Làm sao nàng biết trong hoàng lăng cao tổ có ngọc tỷ truyền quốc?” Thần sắc Liễu Quý phi khẽ biến, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Trong sử sách đã ghi lại, năm đó cao tổ tiền triều quả thật có được ngọc tỷ truyền quốc. Thánh chỉ di vật trong cung tiền triều lưu lại cũng có dấu của ngọc tỷ truyền quốc cũng chứng minh điểm này. Nhưng từ sau khi cao tổ tiền triều băng hà, thế gian cũng không còn người nào biết được tung tích của ngọc tỷ truyền quốc nữa. Hiển nhiên cao tổ cũng không truyền nó cho con cháu đời sau. Đã như vậy. . . đương nhiên rất có thể ngọc tỷ ở trong hoàng lăng. Chắc không có chuyện. . . Cao tổ tiền triều tùy ý ném ngọc tỷ xuống sông đâu nhỉ?”

Mặc Cảnh Kỳ cẩn thận đánh giá Liễu Quý phi, một hồi lâu mới nói: “Ái phi thật hiếm khi nói nhiều lời như thế. Xem ra. . . Nàng rất  hận Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly?”

Liễu Quý phi không che dấu, “Chẳng lẽ Hoàng thượng không hận?” Mặc Cảnh Kỳ gật đầu nói: “Ái phi nói không sai, Trẫm cũng hận!” Liễu Quý phi hận Mặc Tu Nghiêu không thương nàng, hận Diệp Ly đoạt đi tình yêu của nàng. Hắn hận Định Quốc Vương phủ có thực lực và danh vọng, càng hận Mặc Tu Nghiêu mang thân phận thiên kiêu chi tử kỳ tài ngút trời. Hắn là con của tiên hoàng, Mặc Tu Nghiêu chỉ là con thứ của Vương Phủ. Nhưng thời điểm hắn còn tiểu tâm dực dực giãy dụa trong cung, Mặc Tu Nghiêu lại khiến cho người người trong Sở kinh, bao gồm cả các hoàng tử đều tranh nhau kết giao lấy lòng. Huynh đệ bọn họ trong lúc tính toán lẫn nhau tranh sủng của phụ hoàng đến ngươi chết ta sống, ngay cả mẫu thân, đệ đệ của bản thân cũng không thể không đề phòng, Mặc Tu Nghiêu cũng đều tùy ý phóng túng, vô luận gây ra cái họa gì cũng đều có thân huynh trưởng  Mặc Tu Văn mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo phía sau thay hắn thu thập. Khi hắn trắng đêm không ngủ khổ đọc, vắt hết óc viết ra sách luận văn chương vì muốn giành được một khuôn mặt tươi cười của phụ hoàng, Mặc Tu Nghiêu lại chỉ cần tùy ý đề bút, xuất khẩu thành thơ đã có thể nhận được khen ngợi của cả triều trên dưới. Lại càng không giống như mình thân là hoàng tử, nhưng ngay cả tâm của nữ tử kia cũng một lòng say mê Mặc Tu Nghiêu.. . Ngay từ lúc hắn còn là hoàng tử thì hắn đã lập lời thề, một ngày nào đó hắn sẽ dẫm Mặc Tu Nghiêu và Định Vương phủ dưới chân!

Trong lòng cân nhắc suy luận của Liễu Quý phi, sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ càng phát ra âm trầm. Nếu thật để cho Mặc Tu Nghiêu có được ngọc tỷ truyền quốc, đến lúc đó. . . Thiên mệnh sở quy (ý trời đã định) rồi? Xem ra Mặc tu Nghiêu quả nhiên là có tâm tư với thiên hạ này. Nghĩ đến đây, Mặc Cảnh Kỳ ngay cả ngồi cũng không yên, đứng dậy đi ra ngoài, Liễu Quý phi cũng không giữ hắn lại, thần sắc đạm mạc nhìn hắn ra cửa, nghe thanh âm loan giá lên giá, trong điện lại là một mảnh yên lặng.

“Ngươi không có nói đến chuyện Từ gia.” Giọng nói Đàm Kế Chi vang lên.

“Ngươi còn chưa đi.” Liễu Quý phi giận tái mặt, không vui  nói. Biết mình không được chào đón, Đàm Kế Chi cũng không miễn cưỡng nói: “Lập tức đi ngay, xem ra bệ hạ cũng có hứng thú với ngọc tỷ truyền quốc đấy?” Liễu Quý phi hừ nhẹ một tiếng nói: “Trước ngươi chưa nói cho hắn biết chuyện ngọc tỷ truyền quốc, ngươi cho rằng chờ hắn phục hồi tinh thần lại sẽ không hoài nghi ngươi à?” Mặc Cảnh Kỳ cái khác sẽ không, nhưng am hiểu nhất chính là hoài nghi người đấy. Chỉ cần có một chút dấu vết, bất kể có đúng hay không, hắn trước cứ hoài nghi rồi hãy nói. Đàm Kế Chi không thèm để ý  nói: “Đi theo làm tùy tùng cho hắn mười năm, ta cũng mệt mỏi. Đang chuẩn bị đổi lại thân phận đây. Sau này chỉ sợ không có nhiều thời gian tới gặp Quý phi nương nương như vậy nữa, thật là làm cho người buồn bã.”

“Cút!” Liễu quý phi lạnh lùng nói.

Đàm Kế Chi than nhẹ, đi tới bên cạnh Liễu Quý phi vén một vài sợi tóc mái của nàng nhẹ giọng nói: “Nhược U, đợi đến tương lai chúng ta chiếm được thiên hạ, ta sẽ giao Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cho nàng tự mình xử trí. . . . . .”

“Cút!”

Trong thành Nhữ Dương,

Mặc Tu Nghiêu ngồi dựa vào ghế mạn bất kinh tâm nhìn Đức Vương và Mặc Cảnh Du trước mắt. Tối hôm qua Tô Triết đột nhiên bệnh nặng, sáng nay không thể ra khỏi giường, đương nhiên không có cách nào xuất tịch gặp mặt lúc này, mà còn lại Mạc Tiệm phảng phất như đã bị người quên lãng, chỉ ngồi bên cạnh làm người bồi khách. Cả đêm không thấy, thần sắc Đức Vương cũng đã thu liễm rất nhiều, Mặc Tu Nghiêu âm thầm gật đầu, đây mới là Đức Vương lúc trước trong thời điểm chém giết giành vị thời tiên đế có thể toàn thân trở lui. Những năm này sống an nhàn sung sướng chỉ sợ đã làm lão quên mất cái gì gọi là hoàng gia cẩn thận.

Cúi đầu nhấp một miếng trà, Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Lần này Đức Vương và Du Vương đến, Hoàng thượng có ý chỉ gì muốn Bản vương làm sao?”

Đức Vương và Du Vương đưa mắt nhìn nhau, từ trong lời của Mặc Tu Nghiêu có thể nghe ra ý giễu cợt. Du Vương chắp tay nói: “Định Vương tha lỗi, Bản vương và Bá phụ cũng chỉ phụng mệnh mà đến để truyền đạt ý tứ của Hoàng thượng. Nói vậy ngày hôm qua Vương gia đã nghe rõ, ý Hoàng thượng là mời Vương gia lập tức hồi kinh, dĩ nhiên ý chỉ lúc trước Hoàng thượng hạ trong cơn thịnh nộ mặc dù không thể rút về nhưng đương nhiên Hoàng thượng sẽ một lần nữa trả lại hết những gì thuộc về Vương gia.” Du Vương cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ đem lời của Mặc Cảnh Kỳ một năm một mười nói ra, quả thật  một câu cũng không nhiều lời.

Mặc Tu Nghiêu hắng giọng cười một tiếng, nói: ” Bản vương hiểu ý tứ của Hoàng thượng. Chỉ sợ không thể như Hoàng thượng mong muốn.”

Trong lòng Du Vương trầm xuống, Định Vương quyết tâm muốn thoát li Đại Sở  sao?

Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên, ngăn cản Du Vương đang có ý mở miệng: “Thỉnh Du Vương trở về nói lại với Hoàng thượng, lúc trước Hoàng thượng đã làm những gì, trên dưới Mặc gia quân đều khắc sâu trong tâm khảm. Cho dù Bản vương nguyện ý mạo hiểm mà tin tưởng Hoàng thượng một lần, thì các tướng sĩ  Mặc gia quân cũng sẽ không đáp ứng .” Du Vương nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Định Vương phủ nhiều đời trung thành với nước, Vương gia cần gì phải quyết tuyệt như thế? Nếu có điều gì bất mãn, chỉ cần Vương gia nói ra, Bản vương chắc chắn sẽ chuyển lời đến Hoàng thượng, rồi sau đó lại thương nghị.” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Thương nghị nữa sao? Bản vương xin nhận ý tốt của Du Vương. Vậy phiền Du Vương chuyển lời đến Hoàng thượng và triều thần, chỉ cần một ngày Bản vương còn sống, Tây Lăng tất sẽ không thể xâm lấn Đại Sở từ Tây Bắc.” Trong lòng Du Vương phát khổ, chỉ cần Mặc gia quân ở Tây Bắc, đương nhiên Tây Lăng không có cơ hội từ Tây Bắc tiến vào xâm lấn, nhưng Tây Lăng cũng có chỗ giáp với vùng Tây Nam Đại Sở nữa đấy. Mặc dù đường xá gian nguy hơn Tây Bắc mấy lần, nhưng chỉ cần có lòng dạ, hiện giờ biên thùy Tây Nam hai quân giằng co vẫn là Đại Sở yếu thế, Tây Lăng muốn từ Tây Nam xâm lấn Đại Sở cũng chưa chắc đã không thể.

Đức Vương nghiêm nghị nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Định Vương, tâm ý đã quyết sao?”

Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt cười nói: “Bản vương chỉ muốn cho Mặc gia quân và thê nhi một con đường sống mà thôi. Định Vương phủ nhiều đời bảo vệ Đại Sở, không có công lao cũng có khổ lao, Bản vương cũng không thể để cho Định Vương phủ tuyệt hậu dưới tay Bản vương được, đúng chứ? Nếu đã như vậy, sau này Bản vương xuống suối vàng còn mặt mũi nào mà ăn nói với phụ thân, huynh trưởng cùng tổ tiên lịch đại Định Vương phủ đây?”

Đức Vương trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói: “Tốt, Bản vương và Du Vương khuyên không được ngươi. Chúng ta đã truyền xong ý chỉ của Hoàng thượng, cũng không muốn nói nhiều. Chỉ mong Định Vương chớ quên nam nhi Định Quốc Vương phủ cùng Mặc gia quân chung quy lại vẫn là con dân  Đại Sở.”

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười không nói

—— đề lời nói với người xa lạ ——

Phải nói. . . Liễu quý phi người này hơi phức tạp. Nàng đều không có hứng thú quyền thế kim tiền, mỹ nam gì đó. Có thể lý giải là vì yêu mà sinh hận. Lúc trước Phượng cũng đã nói nàng không phải là người tốt, ít nhất người này tốt hơn Tô Túy Điệp nhiều. Nàng thật lòng thích Mặc Tu Nghiêu. Nếu Mặc Tu Nghiêu cũng thích nàng ta, có thể khẳng định nàng ta sẽ không chút do dự mà vứt bỏ cái ghế quý phi, quyền lợi, thậm chí là gia tộc, con gái mà cùng Mặc Tu Nghiêu rời đi. Người như vậy không tốt. . . Có đôi khi rất dọa người ~ nhưng thật đáng thương  ~

— QUẢNG CÁO —