Thịnh Thế Đích Phi

Chương 315: Tây Lăng hoàng rời đô



Nghe mấy lời này của Từ Thanh Trần, hai phụ tử Nam Hầu đều cả kinh. Định Vương phủ và Đại Sở đã đoạn tuyệt nhiều năm như vậy mà vẫn có thể cất dấu một đội phục binh trong cảnh nội Đại Sở, thậm chí cho tới bây giờ Đại Sở chiến loạn khắp nơi cũng không thấy bại lộ, điều này không khỏi khiến cho hai người thầm than trong lòng Định Vương phủ quả nhiên sâu không thấy đáy. Nhưng mà hai người đều là người biết chừng mực, Từ Thanh Trần không nói tỉ mỉ, bọn họ tự nhiên cũng không hỏi thêm.

Nam Hầu nhìn tinh kỳ bay trong gió ngoài quan ngoại không xa, hỏi: “Công tử Thanh Trần định xử lý đại quân Bắc Nhung và Tây Lăng ngoài quan ngoại thế nào?”

Từ Thanh Trần lạnh nhạt nói: “Bắc Nhung toàn tâm toàn ý xuôi nam xâm chiếm Đại Sở, sẽ không cứng đối cứng với chúng ta. Về phần Tây Lăng, cũng chỉ là phô trương thanh thế đi theo binh mã Bắc Nhung phất cờ hò reo là thôi.. Đã như vậy… hai đạo nhân mã này, chúng ta đều xơi tái đi.”

Nam Hầu nhìn về phía Từ Thanh Trần nói: “Công tử Thanh Trần có lòng tin không?”

Từ Thanh Trần cười một tiếng: “Hành quân đánh giặc là chuyện của Nam Hầu, sao lại hỏi tại hạ có lòng tin không? Nói ra thật xấu hổ, tại hạ trù mưu một hai phần thì còn có thể, nhưng nếu nói chuyện hành quân đánh giặc bài binh bố trận thì cũng không phải sở trường của tại hạ.” Nam Hầu cười một tiếng nói: “Công tử quá khiêm tốn rồi.” Chỉ bằng những tính toán vừa rồi của Từ Thanh Trần thì không thể coi là người hoàn toàn không hiểu việc quân. Chẳng qua là, so với công tử Thanh Trần tài văn chương kiệt xuất yên thế thì điểm này cũng không quá chói mắt.

“ Nào phải khiêm tốn, trận chiến lần này làm phiền Nam Hầu và Lữ tướng quân lưu tâm.” Từ Thanh Trần nghiêm mặt nói.

Thấy hắn phó thác Hồng Nhạn Quan và tướng sĩ Mặc gia quân cho mình, trong lòng Nam hầu cũng nóng lên, nghiêm mặt nói: “Xin công tử Thanh Trần cứ yên tâm, lão phu nhất định không chút lơ là.”

“Như vậy rất tốt.” Từ Thanh Trần gật đầu cười nói, “ Không ngại để đám người Bắc Nhung nhìn một chút Mặc gia quân nhiều năm không chiến có chỗ nào không bằng bọn họ hay không.”

Một câu nói bình thản tùy ý như vậy nhưng lại khiến trong lòng Nam hầu không khỏi dâng lên một cỗ hào khí. Mặc dù nửa đời ông thắng trận không ít, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày có thể thống lĩnh Mặc gia quân đối phó Bắc Nhung, Tây Lăng hai cường địch lớn.

Ngày hôm đó, đám đông ngoài Hoàng thành Tây Lăng cũng bắt đầu xuất động. Trong không khí lành lạnh, tướng sĩ Mặc gia quân áo đen đã thay thế dần đám quân phòng thủ Tây Lăng trên cổng thành. Điều này chính là dấu hiệu, từ nay hoàng thành Tây Lăng hoàn toàn thuộc vệ Mặc gia quân. Ngoài cửa thành, tinh kỳ thêu long văn màu vàng sáng tung bay trong gió. Từng dãy xe ngựa đủ loại xếp hàng bên ngoài quan đạo bên cạnh, chờ đợi thời điểm lên đường. Hôm nay chính là lúc Tây Lăng hoàng chính thức bắt đầu di giá rời Hoàng thành tới An thành, trong đó không thiếu quyền quý cùng đại thần Tây Lăng cùng rời đi.

Về phần dân chúng bình thường, mặc dù cũng có người đi theo Tây Lăng hoàng nhưng không nhiều. Đối với dân chúng bình thường mà nói, trung quân ái quốc thật ra thì cách bọn họ rất xa, huống hồ hoàng thành Tây Lăng cũng không phải là bị Mặc gia quân mạnh mẽ đánh hạ mà là bị Tây Lăng Hoàng chắp tay nhượng lại. Như vậy, dân chúng chịu đi theo Tây Lăng hoàng tự nhiên cũng ít đi. Danh tiếng Mặc gia quân xưa nay không tệ, thay vì đi theo Tây Lăng hoàng vứt bỏ nơi nhiều thế hệ nhà mình kinh doanh sinh sống nhiều năm chạy về nơi còn chưa biết thế nào kia, còn không bằng ở lại dưới tay Định Vương phủ an phận sống qua ngày.

Cho nên, bên ngoài thành, trong đám người chen lấn đến nước chảy không lọt, người đến đưa tiễn hoặc xem náo nhiệt ngược lại còn nhiều hơn số người muốn đi. Điều này không khỏi khiến Tây Lăng hoàng cảm thấy mấy phần thê lương, nhưng mà trên đời này nhiều nhất chính là dân chúng bình thường, Tây Lăng hoàng tự nhiên không thể để họ vào trong lòng.

“Định Vương, Vương phi tới.”

Tây Lăng Hoàng sắp đi, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly dĩ nhiên không thể không tới đưa tiễn. Cũng may Diệp Ly tu dưỡng mấy ngày đã sớm tốt hơn nhiều, còn Từ Thanh Bách đến nay vẫn còn nằm trên giường không thể động đậy.

Mặc Tu Nghiêu một tay ôm thắt lưng Diệp Ly, che nàng trong ngực, không chút để ý ánh mắt mọi người xung quanh. Nhưng mà Diệp Ly có chút kinh ngạc phát hiện, mấy người xung quanh, đặc biệt là nhiều đại thần quyền quý, vẻ mặt của bọn họ không phải là cung kính xu nịnh như thường ngày mà tràn đầy cực độ sợ hãi. Lại nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt sợ hãi của những người này không phải nhìn mình mà là hướng về người bên cạnh, không khỏi nghi ngờ nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái.

Bởi vì Diệp Ly mang thai, hơn nữa Mặc Tu Nghiêu mơ hồ phát hiện Diệp Ly không thích mình sát phạt không kiêng nể, hoặc trong lòng Mặc Tu Nghiêu không thích để cho Diệp Ly biết đây mới là tính tình của mình. Mấy ngày sau khi Diệp Ly tỉnh lại, người chung quanh cũng không nói chuyện xảy ra trong lúc nàng hôn mê cho nàng biết. Đương nhiên Diệp Ly không biết tại sao những người này lại sợ hãi như vậy.

“Bệ hạ, chúc bệ hạ thuận buồm xuôi gió.” Khó có thời điểm, Mặc Tu Nghiêu hướng về phía Tây Lăng hoàng chắp tay cười vang nói.

Tây Lăng hoàng không khỏi ngẩn người, có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ nói: “ Đa tạ Định Vương cát ngôn, Trẫm cũng chúc mừng Định Vương và Vương phi sắp có quý tử.” Diệp Ly gật đầu cười yếu ớt nói: “Đa tạ bệ hạ, bệ hạ bảo trọng.”

Mặc dù đối mặt với mấy người đoạt đi thổ địa cùng hoàng thành của mình còn phải mỉm cười chống đỡ, cảm giác hết sức đắng nghẽn, nhưng nghĩ tới lập tức có thể rời đi nơi này hoàn toàn khỏi tên sát thần Mặc Tu Nghiêu, nụ cười của Tây Lăng hoàng cũng nhiều hơn mấy phần chân thật , cười nói: “ Đa tạ Vương phi, vậy trẫm cáo từ.”

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Không tiễn.”

Long niễn của Tây lăng hoàng dừng tại chính giữa quan đạo cách đó không xa, chung quanh bố trí đầy thị vệ, nội thị và cung nữ trong cung. Phía sau long niễn là tọa giá của tần phi công chúa cùng với đám tôn thất, thấy Tây Lăng hoàng được người dìu lên long niễn, những người khác cũng lần lượt lên xe chuận bị lên đường.

Đợi đến khi long niễn tiến về phía trước, Mặc Tu Nghiêu liền phất tay nói với đám người đến đưa tiễn sau lưng: “Được rồi, tất cả giải tán đi.” Sau đó liền đỡ Diệp Ly xoay người chuẩn bị hồi thành. Đám người sau lưng không khỏi im lặng, Vương gia người diễn trò tốt xấu gì cũng phải làm giống một chút đi chứ. Không nói phải đợi đến khi tất cả đi xa, nhưng ít nhất cũng không thể thấy Long niễn Tây lăng hoàng mới đi được một bước mà đã vội vã xoay người rời đi a.

Nhưng mà tướng lãnh Mặc gia quân tự nhiên không có ý kiến gì, mà đám quyền quý Tây Lăng cũng vô tâm ở trước mặt chủ tử mới bày tỏ tôn kính với chủ tử cũ, lặng yên trong chốc lát rồi cũng lần lượt giải tán.

“Định Vương phi….thiếp thân cầu kiến Định Vương phi…” Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đang định vào thành thì nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng kêu chói tai. Diệp Ly xoay người, chỉ thấy Bạch phu nhân lo lắng chạy về hướng mình. Đáng tiếc, sau khi chuyện thích khách xảy ra, toàn bộ thị vệ trước mắt đã đổi thành Kỳ Lân. Mặc dù Diệp Ly không muốn, nhưng cũng biết chuyện lần này đã hù không ít người, nên cũng không lên tiếng phản đối, chỉ nghĩ là để người quan tâm mình an tâm thôi.

Thời điểm Bạch phu nhân vừa lên tiếng kêu Định Vương phi liền bị thị vệ Định Vương phủ ngăn lại, khoảng cách còn cách Diệp Ly mười mấy bước. Mắt thấy Diệp Ly sắp bị Mặc Tu Nghiêu đỡ vào thành, Bạch phu nhân không cam lòng liền lên tiếng kêu lên, “Vương phi…Thiếp thân có chuyện cầu kiến Vương phi…”

Mọi người ở đây đều im lặng không tiếng động, bọn họ dĩ nhiên biết chuyện của Bạch gia. Ngày đó thiên kim Bạch gia bị Định vương giết, rất nhiều người thầm đoán trong lòng lúc nào thì Định Vương phủ định động tới Bạch gia.

Diệp Ly hơi cau mày, suy nghĩ một chút nói: “ Mời Bạch phu nhân tới dịch quán trước đi.” Thị vệ sau lưng đáp một tiếng, xách Bạch phu nhân lên nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

Tây Lăng hoàng rời đi lưu lại một hoàng cung trống rỗng. Diện tích hoàng cung Tây Lăng so với hoàng cung Đại Sở và cố cung tiền triều Đại sở lưu lại phía Nam thì nhỏ hơn một chút, nhưng dù nhỏ hơn thì cũng là một tòa hoàng cung. Mặc Mặc Tu Nghiêu rõ ràng không có ý định chuyển về Tây Lăng, như vậy hoàng cung phải xử trí như thế nào cũng là một vấn đề. Cố cung tiền triều nếu như không phải làm cung điện cho tân triều thì cũng trở thành hành cung, hoặc là khiến nó hoang phế lâu ngày dần dần hủy diệt. Nhưng mà đây cũng không phù hợp với cách làm việc của Định vương phủ, cuối cùng Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút liền định ra, nửa đầu hoàng cung hoang phế cùng nơi chuyên dụng của Hoàng đế sẽ làm chủ sự nha môn của hoàng thành Tây Lăng trong tương lai. Nửa phần sau, cũng chính là hậu cung thì tạm thời niêm phong, về sau lại tính tiếp.

Bởi vì rất nhanh sẽ phải rời Tây Lăng, cho nên Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không có ý định chuyển vào trong hoàng cung, ở lại trong cung điện của hoàng đế….Suy nghĩ này cũng thật quá nhàm chán đi. Sau khi đưa tiễn Tây Lăng hoàng, hai người vẫn trở về dịch quán ở tạm như cũ. Sau khi trở lại dịch quán, chuyện đầu tiên cần làm chính là đi thăm Từ Thanh Bách vẫn còn đang dưỡng thương.

Mặc dù Từ Thanh Bách không bị thương đến chỗ yếu hại nhưng mà rốt cuộc cũng bị thương nặng. Sau vài ngày tu dưỡng cũng chỉ có thể ngồi trên giường dựa vào gối đầu đệm cao nói chuyện với bọn họ. Thời điểm Diệp Ly tiến vào, Từ Đại phu nhân đang uy Từ Thanh Bách uống thuốc, điều này làm cho Từ Thanh Bách không khỏi có chút không tự nhiên. Hắn cũng đã lớn như vậy rồi, hơn nữa cũng không phải bị thương ở tay, nên mẫu thân tự mình mớm thuốc khiến hắn có mấy phần không được tự nhiên. Thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đi vào, ánh mắt không khỏi sáng lên, phảng phất thấy được cứu tinh. Từ đại phu nhân sao có thể không biết hắn đang nghĩ gì, không vui khẽ hừ một tiếng nói: “ Mặc kệ là ai tới, con cũng phải uống xong thuốc rồi mới nói!.”

Từ Thanh Bách bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, người đưa chén cho con, tự con uống cũng được.” Hắn bưng chén còn có thể một hơi uống hết, chứ uống từng ngụm từng ngụm như vậy….phải biết mùi vị chén thuốc cho tới giờ cũng chưa khá hơn. Từ đại phu nhân cười mà như không cười nhìn hắn nói: “Cũng biết thuốc đắng hả? Vậy sao còn không cố dưỡng thương ? Con đừng tưởng ta không biết tối hôm qua con lại lén xem tài liệu.”

Lời này thật khiến Diệp Ly hơi áy náy, nếu không phải bọn họ vội vã rời Tây Lăng thì Tứ ca sao có thể ngay cả dưỡng thương cũng không yên.

Cuối cùng, Từ đại phu nhân nhìn đủ bộ dáng gương mặt tuấn tú của con trai biến thành khổ qua, đem chén thuốc đưa cho hắn. Từ Thanh Bách vội vàng nhận lấy, hơi ngửa đầu đem phân nửa chén thuốc trực tiếp rót vào trong miệng, bị đắng đến cau mày. Từ đại phu nhân tức giận nhét vào trong miệng hắn một viên mứt quả, rồi cầm lấy chén không đi ra ngoài.

Bị biểu muội và biểu muội phu nhìn thấy bộ dáng khốn cùng của mình, Từ Tứ công tử mạnh vì gạo, bạo vì tiền cũng có chút ngượng ngùng, hướng về phía hai người cười cười nói: “Tây Lăng hoàng đi rồi à?”

Diệp Ly gật đầu, ngồi xuống bên giường nhìn sắc mặt Từ Thanh Bách một chút, thấy sắc mặt so với hôm qua tốt hơn một chút mới nói: “Mời vừa đi, Tứ ca vội đi xem mấy thứ đó làm gì? Bị thương còn chưa khỏe thì phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì không phải còn có Tu Nghiêu và đám người Phượng Tam ở đó sao?” Từ Thanh Bách cười nói: “ Ở trên giường nhiều ngày như vậy, cái gì cũng không thể làm thì rất nhàm chán, tùy tiện xem một chút thôi.” Liếc mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu lạnh như băng ngồi một bên, Từ Thanh Bách hỏi: “ Hai người tính toán lúc nào thì trở về?” Hôm nay Đại Sở loạn thành đoàn, vốn là thời điểm tốt để bọn họ thâu tóm Tây Lăng. Nhưng mà lãnh thổ Tây Lăng rộng lớn, lần này Hoàng thành Tây Lăng dễ dàng lấy vào tay như vậy quả thật có mấy phần may mắn bên trong. Nếu như thật sự muốn đoạt lấy toàn bộ lãnh thổ Tây Lăng thì ba năm rưỡi cũng không coi là nhiều. Đến lúc đó, nếu để Bắc Nhung, Bắc Cảnh và Lôi Chấn Đình đứng vững gót chân ở Đại Sở thì đó mới là mất nhiều hơn được. Dù sao thì Tây Lăng cho dù có lớn hơn nữa cũng không bằng Đại Sở thổ địa phong phú.

Mặc Tu Nghiêu nghiêm mặt nói: “ Nửa tháng sau. A Ly mang thai, trên đường phải chậm một chút, cho nên không thể ở lâu.”

Từ Thanh Bách gật đầu một cái, trù tính một chút nói: “ Nửa tháng cũng đủ rồi, đến lúc đó ta cũng có thể xuống giường.” Mặc Tu Nghiêu nói: “Ta đã truyền tin cho Trầm Dương, trước khi chúng ta đi chắc ông ấy đã đến đây.”

Từ Thanh Bách sửng sốt, lắc đầu cười nói: “Không cần như vậy, Trầm tiên sinh còn phải chiếu cố Ly nhi mà.”

Diệp Ly đè hắn xuống, cau mày nói: “Sao lại không cần, muội cũng chỉ là mang thai, cũng không phải bị thương đổ bệnh gì cả. Sanh con thì cần bà đỡ chứ không cần đại phu, huống hồ trong Ly thành còn thiếu đại phu sao? Lần này nếu huynh không điều dưỡng thật tốt nhỡ lưu lại bệnh căn gì thì mợ cả sẽ rất đau lòng.” Từ Thanh Bách còn muốn nói tiếp cái gì, Diệp Ly trừng mắt nhìn hắn kiên định nói: “Không cho phản đối! Trầm tiên sinh cũng sớm nói, mấy năm này bị vây tại Ly thành có chút phiền, có thể ra ngoài đi một chút cũng là chuyện tốt. Huống hồ, Tây Lăng cũng là nơi chúng ta mới đoạt đến tay, có câu nói cường long không áp địa đầu xà, có một đại phu y thuật cao mình ở đây thì bọn muội cũng yên tâm một chút.”

Từ Thanh Bách biết nói không lại Diệp Ly, chỉ đành bất đắc dĩ cười coi như là đáp ứng.

Mặc Tu Nghiêu tiếp tục nói: “ Ngoài ra ba mươi vạn đại quân sẽ ở lại Tây Lăng bên này, thống soái là Trương Khởi Lan. Trương Khởi Lan tính tình hào sảng nhưng cũng không bảo thủ, hai người các huynh một văn một võ chắc cũng không có vấn đề gì, huynh xem như vậy có được không?” Từ Thanh Bách tất nhiên không có ý kiến, mặc dù hôm nay Mặc gia quân đoạt được phần lớn lãnh thổ Tây Lăng, nhưng mà Từ Thanh Bách cũng không cho rằng như vậy là thái bình vô sự. Trương Khởi Lan là lão tướng Mặc gia quân, kinh nghiệm lãnh binh phong phú có hắn mang ba mươi vạn đại quân lưu lại, Từ Thanh Bách tự nhiên yên tâm hơn nhiều.

Diệp Ly nhớ tới chuyện Từ đại phu nhân, liền vội vàng hỏi: “Mợ cả có cùng bọn muội trở về không?”

Từ Thanh Bách bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu nói: “ Mẫu thân biết ta muốn ở lại Tây Lăng, chỉ sợ là sẽ ở lại chỗ này một thời gian ngắn.” Trên thực tế, nguyên câu Từ đại phu nhân nói là, “ Đại ca con ta không quản được, đệ đệ thì lại nhỏ hơn con một chút! Không thấy con thành thân ta sống chết cũng không trở về Từ gia!.” Hôm nay tiêu chuẩn đối với con dâu của Từ đại phu nhân từ xuất thân thư hương môn đệ Đại Sở đã hạ thấp thành bất kể thế nào chỉ cần gia thế trong sạch, tình tính tốt là được rồi.

Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Từ Thanh Bách , Diệp Ly có thể tưởng tượng Từ Đại phu nhân rốt cuộc đã nói gì. Trầm ngâm một chút, liền tán thành cười nói: “Một khi đã vậy, chắc là cậu cả không yên lòng Tứ ca, ở lại Tây Lăng một thời gian ngắn cũng không sao. Đến lúc mợ cả nhớ chúng ta thì phái người tới đón là được.” Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý kiến, gật đầu nói: “Như vậy rất tốt, nửa tháng nữa ta và A Ly sẽ trở về Ly thành. Bên này toàn bộ đều giao cho huynh.”

Từ Thanh Bách do dự một chút, vẫn đem lo lắng của mình nói ra, “ Trước giờ ta cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ sợ…..”

Mặc Tu Nghiêu nhíu lông mày, cũng hiểu lo lắng trong lòng Từ Thanh Bách. Năm nay Từ Thanh Bách cũng chỉ mới hai bốn hai lăm, nếu phải trông coi một phần ba lãnh thổ Tây lăng mà nói thì chính là thống soái một phương. Trong thời gian ngắn khó có thể khiến người bên dưới phục tùng, mặc dù hắn tin tưởng năng lực của Từ Thanh Bách nhưng mà năng lực cũng cần thời gian mới có thể triển hiện. Sau khi bọn họ rời Hoàng thành, chỉ sợ cuộc sống của Từ Thanh Bách cũng sẽ không trôi qua tốt như vậy. Lúc trước hắn chỉ suy tính về vấn đề năng lực, hơn nữa Định Vương phủ cũng không đủ người dùng, ngược lại lại quên nghĩ đến tuổi Từ Thanh Bách.

Diệp Ly nhíu đôi lông mày, lại cười nói: “Bản thân muội có một chủ ý, chỉ là không biết Tứ ca cảm thấy thế nào?”

Từ Thanh Bách mỉm cười nhìn Diệp Ly, “Ly nhi luôn nghĩ ra ý kiến hay, mau nói cho Tứ ca nghe một chút.”

Diệp Ly nói: “Tứ ca không ngại thử một chút, xem có thể mời được vị Tú Đình tiên sinh bên Biện thành qua bên này không. Môn sinh của Tứ Đình tiên sinh trải rộng khắp Tây Lăng, nếu như ông ấy có thể rời núi tương trợ Tứ ca, như vậy thì sự vụ của Tứ ca ở Tây Lăng sẽ thuận hơn rất nhiều.” Mặc dù Tú Đình tiên sinh đã ngỏ ý quy thuận Định Vương phủ, nhưng mà văn nhân, đặc biết là những văn nhân có thành tựu phi phàm luôn luôn có chút tỳ khí. Nếu như Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu mở miệng mời, tất nhiên hắn sẽ trở lại, nhưng chỉ sợ khó tránh khỏi có chút khúc mắc cùng khinh thị với Từ Thanh Bách, ngược lại lại bất lợi cho Từ Thanh Bách.

Từ Thanh Bách xuất thân là con cháu Từ gia, đối với văn nhân đại nho kiệt xuất trong thiên hạ tự nhiên là có hiểu biết, huống hồ, Tú Đình tiên sinh hay tổ phụ, phụ thân thúc phụ nhà mình đều là những nhân vật cực kỳ được sùng bái. Suy tư chốc lát liền gật đầu cười nói: “Ly nhi quả nhiên không khiến Tứ ca thất vọng, Tứ ca biết nên làm thế nào rồi.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “ Là chúng ta khổ cực Tứ ca mới phải, như vậy, Ly nhi không quấy rầy Tứ ca nghỉ ngơi nữa, những ngày này Tứ ca nên dưỡng thương cho tốt đi.”

Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Trở về ta sẽ cho Phượng Hoài Đình tới đây giúp huynh xử trí chuyện phú thương ở Tây Lăng.”

Từ Thanh Bách ngẩn ra, cười một tiếng nói: “Đa tạ Vương gia.”

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Từ Thanh Bách suy nghĩ một chút, vẫn là cho người lấy giấy viết một phong thư, lời nói khẩn thiết, cho người đưa tới Biện thành. Vừa tự đánh giá nếu có thời gian liệu có nên tự mình đến Biện thành một chuyến hay không, chỉ tiếc hiện nay có thương tích trong người, đợi đến lúc đám người Mặc Tu Nghiêu rời đi thì càng thêm bận bịu.

Sau khi ra khỏi tiểu viện của Từ Thanh Bách, Diệp Ly mới xoay người nhìn Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Tu Nghiêu, cám ơn chàng.”

Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, cúi đầu dịu dàng nhìn Diệp Ly, “Cám ơn ta cái gì?” Diệp Ly nói: “ Cám ơn những chuyện chàng đã làm cho Tứ ca.” Vô luận là đưa Trầm Dương hay Phượng Hoài Đình điều đến Tây Lăng đều không phải chuyện trong kế hoạch của Mặc Tu Nghiêu. Đặc biệt là Phượng Hoài ĐÌnh, lúc này Phượng Hoài Đình ở Tây Bắc chỉnh lý sản nghiệp Định Vương phủ cùng buôn bán ở Tây Bắc vô cùng bận rộn. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu áp trán của mình vào trán Diệp Ly, chà chà nhẹ giọng nói: “Từ Thanh Bách không phải là Tứ ca của nàng sao, hơn nữa huynh ấy còn cứu nàng, cứu con của chúng ta. Chung quy ta cũng nên đối với huynh ấy tốt một chút.”

Diệp Ly cười nói: “Chàng luôn luôn rất tốt với bọn họ, ta biết.” Mặc dù Mặc Tu Nghiêu nơi nơi chèn ép bóc lột Đại ca, nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở một mình Đại ca mà thôi. Đối với mấy biểu ca khác đúng là tương đối khá. Tựa như lần này, trước khi tấn công Tây Lăng, Mặc Tu Nghiêu cũng đã có ý định để Từ Thanh Bách ở lại Tây Lăng, điều này cũng xem như là vì tương lai của Từ Thanh Bách mà lót đường. Từ Thanh Bách còn quá trẻ, hơn nữa hay ở bên ngoài, ít khi tham gia vào chuyện trọng yếu trong Định vương phủ. Chuyện ở Tây Lăng, nếu huynh ấy có thể xử lý thỏa đáng, tiền đồ trong tương lai tất nhiên sẽ không thua kém bất cứ tâm phúc trọng yếu nào trong Định vương phủ.

“A Ly thích , tất nhiên ta muốn đối tốt với họ.” Mặc Tu Nghiêu cười nói, cúi đầu nhè nhẹ cắn một cái lên đôi môi đỏ hồng của nàng. Diệp ly bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Vậy chàng có thể đối với Đại ca tốt một chút không?” Ta thật sự không muốn làm pháo hôi kẹp giữa hai người. Mặc Tu Nghiêu cười trầm, “Chuyện này hả…..A Ly thế nào lại làm khó vi phu như vậy? Vi phu khổ sở biết bao.”

Diệp Ly liếc mắt, “ Đây mà là làm khó gì? Chàng không nên đối chọi gay gắt với Đại ca như vậy.”

“Chuyện này …..ai bảo bộ dáng huynh ấy khiến người ta ghét bỏ. Nàng xem….bây giờ còn chưa tìm được thê tử, không phải là chứng cớ tốt nhất sao?” Mặc Tu Nghiêu chà chà mái tóc phiếm hương của nàng, lười biếng nói.

“…..” Cho nên, chàng đang ghen tỵ Đại ca dáng dấp đẹp hơn chàng à.

“Vương gia, Vương phi….” Rời khỏi tiểu viện của Từ Thanh Bách, hai người định về phòng thì Diệp Ly mới nhớ ra còn có một vị Bạch phu nhân đang chờ cầu kiến. Vì vậy Mặc Tu Nghiêu đành phải đầy bụng oán khí theo chân Diệp Ly đi gặp người. Vừa bước vào khách sảnh, vốn là Bạch phu nhân đang muốn tiến lên chào đón, thân thể lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch nhìn Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly đi vào, ngay cả đi lên hành lễ cũng quên mất.

Diệp Ly nhướn mi, cũng không quá để tâm chuyện Bạch phu nhân thất lễ, cười nhạt nói: “Bạch phu nhân cầu kiến Bản phi là có chuyện cần nói sao?”

“Thiếp thân….thiếp thân…..” Bạch phu nhân nhìn Mặc Tu Nghiêu , tứ chi cứng ngắc giống như bị đóng băng vậy, bên tai giống như vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết còn có thanh âm kêu khóc thể thảm của nữ nhi khi bị kéo xuống hôm đó, sắc mặt càng thêm khó coi, cả người lao đảo run rẩy giống như muốn ngã.

“Bạch phu nhân?” Diệp Ly cau mày hỏi: “Phu nhân có chỗ nào không thoải mái sao?”

Bạch phu nhân sợ hết hồn, ngược lại dù sao cũng hồi thần lại, vội vàng nói: “Thiếp thân…. thiếp thân không có, đa tạ Vương phi quan tâm, thiếp thân…không sao…”

Diệp Ly lạnh nhạt không nói gì, dáng vẻ của Bạch phu nhân cũng không giống như là không có chuyện gì.

“Bạch phu nhân tới gặp Bản phi là có chuyện gì muốn nói sao?”

Sắc mặt Bạch phu nhân trắng bệch, trong lòng thầm kêu khổ, đứng trước mặt Định Vương, đừng nói là nàng muốn cầu xin tha thứ, mà ngay cả lời thỉnh an bình thường cũng không thể nói ra.

Thấy thế, Diệp Ly nghiêng người nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu . Lại thấy sắc mặt Mặc Tu Nghiêu bình thản, có thể nói là ôn hòa, hiển nhiên tâm trạng không tệ, cũng không hù dọa người mới đúng.

“Tu Nghiêu?” Suy nghĩ một chút, Diệp Ly quyết định nhanh chóng đuổi Tu Nghiêu đi, “ Xem ra Bạch phu nhân có lời muốn nói riêng với ta, hay là chàng về trước đi được không?” Mặc Tu Nghiêu một tay nắm lấy tay Diệp Ly, nói: “ Đương nhiên không được, có lời gì cứ nói, nếu như không mở miệng hiển nhiên là không có lời muốn nói. Đúng không, Bạch-phu-nhân?”

Người Bạch phu nhân run lên, vội vàng gật đầu nói: “Vương gia nói phải, thiếp thân nhất thời hồ đồ quấy rầy Vương phi! Thiếp thân…Thiếp thân xin phép cáo lui!.” Nói xong, cũng không đợi Diệp Ly trả lời, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài. Diệp Ly nghi hoặc nhìn Mặc Tu Nghiêu , “Chuyện này là sao đây?”

Mặc Tu Nghiêu nhún vai, “Ai biết được?”

— QUẢNG CÁO —