Hạo Phong xách va li ra trước cửa nhà. Cũng vừa đúng lúc Lăng Tu Kiệt tới.
Anh lái một chiếc xe hơi mini, một màu đen tuyền. Chỉ là trông thiết kế rất bắt mắt, tinh xảo. Khẳng định không phải là xa đắt bình thường, chắc phải đắt nhất
Tu Kiệt không diện đồng phục trắng xanh nữa. Anh khoác lên chiếc áo len cổ lọ ấm áp, quần thun đen đơn giản, bên ngoài là chiếc áo khác dài màu đen cùng lại với quần.
Phải nói, trông rất là soái.
“Lớp trưởng, chắc chắn rằng mình có bằng lái rồi nhỉ?”
Vấn đề này cậu đã hỏi qua mấy lần trên khung chat điện thoại rồi, nhưng vẫn cứ hỏi lần nữa đi, cho nó chắc.
Tu Kiệt cười, anh cười tươi như vậy càng đẹp đẽ, đôi mắt cong lên như vành trăng nhỏ.
Lấy ra một tấm thẻ nhỏ trong túi, là bằng lái xe hơi được bọc kín rất đàng hoàng. “Đã có bằng rồi, đừng lo”
Hạo Phong bọc một thân tròn quay, trắng trẻo, chẳng khác gì con thỏ có bộ lông dày quá khổ hết. Tu Kiệt cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu.
Khiến anh yêu gần chết mất
Trong xe đã được bẩy sẵn máy sưởi ấm áp. Hạo Phong cởi khăn quàng cổ và áo khoác của mình ra. Thật bất ngờ, cậu cũng mặc một chiếc áo cổ lọ khá giống anh. Chỉ là Tu Kiệt mặc màu xám, cậu thì mặc màu trắng.
Áo cổ lọ ôm vào phần cổ mảnh mai của cậu, hầu kết nửa che nửa lộ càng gợi cảm.
“Có muốn uống không?”
Tu Kiệt không biết lấy đâu ra một hộp sữa nhỏ cỡ bàn tay, đã được ghim ống hút sẵn, đưa đến trước mặt cậu.
Đã khui sẵn như vậy, người ta còn mời mình, nếu không uống cũng thật là thất lễ. Hạo Phong nhận lấy, cảm ơn một tiếng rồi bắt đầu hút. Thấy cậu bạn của mình đứng ngoài đường đợi xe buýt, Hạo Phong động lòng.
Tân Nhiên đứng ở lề đường. Mũi cậu chàng đỏ hết lên vì lạnh.
“Lớp trưởng, thêm một người có được không?” Cậu đưa ra yêu cầu, ánh mắt hướng về anh, cái miệng còn đang chúm chím hút sữa, trông khá giống làm nũng.
Tu Kiệt cũng nhìn thấy Tân Nhiên, hai người Hạo Phong và Tân Nhiên là bạn thân. Anh cũng không thể mở miệng từ chối, sẽ gây ra ấn tượng xấu với cậu nên đành dừng xe lại.
Cậu bạn Tân Nhiên thấy xe dừng lại trước mặt mình thì hơi bất ngờ. Đến khi cửa kính để hạ xuống. Lớp trưởng siêu đẹp trai của bọn họ hôm nay thậm chí còn soái hơn thường ngày.
“Lên xe đi” Anh nói.
Cậu chàng vui mừng như được mùa, không tiếc lời mà khen Tu Kiệt đáo để.
“Lớp trưởng đúng là lớp trưởng tốt nhất! Yêu anh quá đi thôi! Trời vãi…mày cũng hoá gian lớp trưởng nữa à?” Tân Nhiên vừa gặp Hạo Phong, giống như được trở về với vòng tay của mẹ. Vui vẻ mà cười nói cả nửa quãng đường.
“Mày thấy không?”
Cậu chàng chỉ về một căn nhà trông khá khang trang ngoài cửa sổ xe.
“Thấy, thì sao?”
“Nhà của nhỏ chị họ thằng Thanh Dương, Trương Thanh Miên đó, ngày nào cũng đưa trà sữa mà không biết nhà người ta à?”
Hạo Phong nghe xong thì lập tức nhìn về phía bên đó kĩ càng hơn. Chỉ thấy đâu đó chính là một cặp chân dài bước ra. Thanh Miên mặc một bộ đồ màu xanh biển, tóc dài tết thành hai bím khá đáng yêu.
Xe vụt một cái khiến hai người phía sau theo quán tính mà ngã ra phía trước.
Tân Nhiên khó hiểu.
“Sao vậy lớp trưởng?”
“Đạp hụt” Anh trả lời.
Tất nhiên, hai cậu bạn ngồi sau sẽ không vì điều này mà này nghi ngờ tấm bằng lái của lớp trưởng lớp mình đâu. Chắc chắn là Không! Hề!
Ghé lại bãi đất trống gần trường. Vị trí cắm trại trên ngọn núi Cao Thịnh - nơi dã ngoại- không gần, cô Trang không đồng ý việc đi riêng rẽ của các em, muốn các em học sinh phải cùng đi chung một chuyến xe mà cô đã thuê
Tân Nhiên cùng Hạo Phong xuống xe. Tu Kiệt đi tìm chỗ gửi.
Hai người cùng lội lại chỗ bến xe.
Đã có khá nhiều học sinh đứng đó, liếc sơ ngang thì có cả học sinh cả lớp đều tụ tập đông đủ cả.
“Hạo Phong, Nhiên con! Bên này!”
Trương Thanh Dương vẫy vẫy tay.
“Ai con mày?!” Tân Nhiên nhào lại, lăn lộn cùng cậu chàng.
Thanh Dương cười lớn, cố thoát khỏi vòng tay cậu ta rồi gõ lên người cậu.
“Chị tao cũng đi đó” Cậu ta chỉ chỉ về phía bên kia.
Hạo Phong nhìn theo đó.
Trương Thanh Miên đường cạnh Nguyễn Nguyễn, dù Nguyễn Nguyễn xinh đẹp nhưng lại không lang cô bị lưu mờ chút nào.
Cô nàng biết lớp a5 sẽ đi dã ngoại, vui vẻ bám theo Trang Duyên xin đi theo. Trang Duyên yêu học trò của mình, cũng đồng ý.
Mái tóc hai bím rủ xuống bên cái, chiếc áo màu xanh biển nhạt càng khiến nàng trắng trẻo hơn.
Cậu đứng hình, nhìn về phía đó hơi cứng ngắc.
“A, Hạo Phong!”
Thanh Miên nhìn thấy cậu. Chạy bước nhỏ tới.
“À? Chuyện gì vậy?”
Cô nàng liếc qua lại. Rồi hỏi.
“Tu Kiệt đâu, không đi với cậu sao?”
“Cậu…cậu ấy đang tìm chỗ đậu xe, cậu…có gì hông?”
“Cậu tìm cậu ấy cho mình nhé, mình có chuyện muốn nói với cậu ấy á”