Rất nhiều ngày nhiều ngày tiếp đó. Hạo Phong nhẫn nhịn đến đau hết tứ chi.
Hết tiết thể dục. Không muốn gặp Tu Kiệt, cậu liền là người chạy nhanh, chạy sớm nhất vào phòng thay đồ.
Gấp gáp cởi áo, gấp gáp mặc áo, gấp gáp rời đi.
Chỉ là bước chân vừa chạm vào thềm cửa, cả người cậu liền dừng lại.
Ánh mắt không nhịn được nhìn về phía tủ quần áo của Tu Kiệt.
Tu Kiệt…anh phải nói là thích ở trường hơn ở nhà nhỉ? Sáng đến sớm, chiều về trễ, vừa gọn gàng lại vừa kĩ tính. Thế nên, quần áo của anh để khá nhiều ở trường. Hiệu trưởng còn đặc biệt dành cho anh một tủ quần áo riêng thật lớn. Để sao này mà có rảnh thì ở lại thâu đêm chấm bài giùm giáo viên luôn.
Mà bây giờ, tủ quần áo lớn ấy vốn sẽ được đóng kĩ càng nay lại lộ ra khẽ hở nhỏ. Chắc là lúc ra ngoài gấp gáp, quên mất việc đóng chặt cửa tủ và khoá nó.
Thuận lợi quá…
Trời ơi!!! Hạo Phong!!! Mày điên rồi sao!!!
Cậu ngăn suy nghĩ của mình lại. Run run rẩy rẩy muốn rời khỏi nơi này. Chỉ là lại không thể quay được bước chân.
Một cái thôi. Mất một cái thì cậu ấy chẳng nhận ra đâu nhỉ?
Hạo Phong đóng cửa phòng thay đồ. Lén lút đi đến bên cạnh tủ quần áo khả nghi kia.
Cậu cảm nhận rõ ràng tim mình đập thình thịch như muốn lao ra ngoài. Lần đầu tiên làm chuyện gì đó đến mức khiến cậu kích động như vậy.
Mở tủ quần áo của anh. Chiếc tủ gỗ liền phát ra một âm thành kẽo kẹt khiến cậu giật nảy mình lùi lại vài bước.
Tủ mở ra. Quả nhiên. Trong đó có không ít quần áo.
Hạo Phong có thể ngửi thấy được trong không khí một mùi hương cỏ dễ chịu thoang thoảng dụ người. Khiến cậu không nhịn được bước về phía đó, tìm kiếm nhiều mùi hương hơn nữa.
Lớp trưởng xài cái gì vậy? Thơm quá rồi đó.
Cậu tựa như đã chui vào tủ quần áo này. Gương mặt Bùi vào một chiếc áo có mùi nồng nhất, tham lam ngửi.
…
Tu Kiệt trở lại sau buổi thể dục. Anh không gấp gáp, vừa đi vừa suy nghĩ.
Hạo Phong cũng thật là kì lạ.
Không cần tinh mắt cũng nhìn thấy được cậu đang trốn tránh anh, trốn tránh một cách vụn về.
Nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra được bản thân đã làm gì khiến cậu không vừa lòng. Bước chân của anh rảo đến phòng thay đồ.
Mở cửa tủ ra. Tu Kiệt hơi nhíu mày.
Anh khá cầu toàn.
Đây là tủ quần áo của anh. Dù nó được đặt ở trường nhưng mà nó vẫn là đồ thuộc về quyền sở hữu của anh. Anh đều sẽ sắp xếp nó gọn gàng, vuốt phẳng từng nếp áo.
Chỉ là bây giờ quần một nơi, áo một nơi. Giống như bị người ta lục tung lên rồi lại lọng cọng xếp lại như cũ.
Cẩn thận xem lại đồ đạc của mình. Tu Kiệt không còn thấy chiếc áo đồng phục mới mặc trước tiết thể dục nữa.
Trong đầu anh ngay lập tức nhảy số. Mày càng nhíu chặt lại.
Chắc chắn có người đã lấy áo của anh đi. Không biết để làm gì, nhưng chắc chắn không phải là có ý gì tốt.
Biến thái thật. Anh khinh thường những hành động như thế này.
Tu Kiệt lấy một cái đồng phục sạch khác ra mặc vào người.
Khi anh trở lại lớp thì thời gian nghĩ giữa tiết vẫn chưa hết. Giáo viên thể dục vốn tâm lí, nên luôn cho học sinh của mình nghĩ sớm một chút.
Liếc anh nhìn người nào đó. Hạo Phong vẫn nằm ườn lên bàn. Chỉ là không phải như trước nữa, tập để trên bàn của cậu đã được lật ra, viết cũng đầy đủ.
Anh biết rằng cậu đã rất cố gắng để cô Trang không lo lắng nữa.
Nội tâm khó chịu lúc trước liền giảm xuống. Tu Kiệt bước tới.
Hạo Phong ngẫm nghĩ lại những gì mình đã làm. Cả người đều lừ đừ khó hiểu. Vừa thoả mãn lại vừa khó chịu.
Nghe tiếng bước chân đi tới. Cậu sợ hãi ngẩng đầu lên. Quả nhiên, trước mặt chính là lớp trưởng thơm tho kia.
Đồ đáng ghét!!!
“Đồ đáng ghét” kia khiến cả người cậu khó chịu thì thôi đi. Còn khiến cậu bây giờ ngại ngùng đến mức không dám nhìn thẳng anh.
Trong mắt Tu Kiệt chính là cậu đang phụng phịu giận dữ. Vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ.
Phạm quy mất…
Anh ngồi xuống ghế. Nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu.
“Cho” Lấy ra một hộp cỏ timothy sấy. Tu Kiệt thận trọng dụ dỗ.
“Không ăn” Hạo Phong cực tuyệt. Mặc dù bản thân sâu bên trong đang vô cùng kêu gào muốn ăn.
Ăn! Ăn! Ăn! Cái gì?!!!
Có phải không có tay, có chân đâu mà suốt ngày bắt người ta đưa đồ của mình ăn.
“Nhưng mà lỡ mua rồi, ăn đi” Tu Kiệt vẫn rất kiên nhẫn, trong mắt đều là nuông chiều mà anh không nhân ra được.
Hạo Phong thấy thái độ hạ thấp và “sự ăn năn” trong đôi mắt anh. Lập tức cảm thấy dễ chịu hơn. Rộng lượng cần lấy cái hộp trên tay đối phương.
“Tui là thấy bỏ uổng nên mới ăn thôi. Sau này không ăn nữa đâu, ông đừng có mua nữa”
Cậu hếch cằm dặn dò.
Tu Kiệt thấy vậy liền gật đầu với cậu, trong thâm tâm thì đang tự nhủ.