Sáng sớm vừa lên lớp. Tu Kiệt và Hạo Phong cùng tất cả các học sinh nghĩ học vào buổi sáng ngày hôm qua đều phải đến văn phòng lão Bàng trò chuyện ăn bánh uống trà.
Khá đông người. Thấy vậy. Hạo Phong như thở phào. Chắc chắn rằng thầy Bàng không thể nhân ra được Tu Kiệt trong đám này đâu ha.
Mạnh Bàng bây giờ đang chọn lựa.
Ông tuy đã già. Nhưng dù sao vẫn là thầy giáo, trí nhớ không thể nào tệ được. Ông vẫn nhớ như in cái dáng vẻ cà lơ phất phơ của hai cái em học sinh đó.
Một thì cao khoảng mét 7 mấy. Một thì cao hơn, khoảng mét 8 mấy. Dáng người cân đối.
Vậy nên:
Tên mập vừa đứng cửa vừa gặm bánh mì liền bị đuổi về lớp.
Là nữ sinh cũng bị đuổi về lớp.
Lùn cỡ mét 6 mấy, đuổi về lớp.
Mắt kính lù đù, đuổi về lớp.
Tên bị bệnh tim không thể chạy, đuổi về lớp.
…
Cuối cùng, tất cả còn lại chính là Hạo Phong và Tu Kiệt.
Hạo Phong: “…”
Mạnh Bàng đang bước về phía cậu.
“Hạo Phong. Hôm qua tại sao em lại nghĩ học?”
“Em, bị bệnh ạ. Em đã xin nghĩ 5 ngày rồi, hôm nay mới đi học lại thôi”
“Tu Kiệt, vậy tại sao học xong tiết 1 em lại trở về?”
Hạo Phong ngạc nhiên nhìn anh.
Trong mắt Hạo Phong. Tu Kiệt là học sinh gương mẫu tiêu chuẩn. Không bao giờ xin nghĩ. Vốn còn tưởng anh được giáo viên cho nghĩ nên mới đi chơi. Không ngờ đâu cũng thuộc dạng trốn học nha…
“Em cảm thấy người mình không khỏe nên trở về ạ”
Tu Kiệt trả lời, thuận theo lời nói. Gương mặt lạnh của anh như hơi tái nhợt một cách bệnh tật.
Hạo Phong: “…”
Lớp trưởng, đừng cố gắng học giỏi nữa.
Với gương mặt này và tài năng diễn xuất của anh á. Chỉ cần đi lên sóng một phát là nổi tiếng ngay.
“Là bệnh gì? Nếu như học tập căng thẳng quá thì nghĩ một hai ngày cũng chẳng sao cả không cần ép mình đâu, chăm sóc bản thân thật tốt” Mạnh Bàng không hề nghĩ ngờ một chút nào. Thậm chí còn nhắc nhở anh những điều cần nhớ khi mắc bệnh vào kì thi nữa.
Hạo Phong: “…”
Cậu không hiểu.
Đối đãi giữa người với người còn có thể có sự chênh lệch lớn đến như vậy hay sao chứ?
Dù cảm thấy hơi buồn. Nhưng mà cũng may hai người đều thoát được kiếp viết bảng kiểm điểm 3 ngàn chữ.
Lúc vừa chào thầy. Dự định ra về thì tay nắm cửa phòng mở ra.
Bước vào chính là một bà lão thoạt trông vẫn rất khỏe mạnh. Mặc một bộ váy rộng trên người.
“Chào thầy ây”
Mở miệng cất giọng. Chính là âm điệu của người dân Tỉnh Lỵ đậm nét.
Tu Kiệt thoáng thấy cái giọng này quen thuộc.
“Ây…a, dô! Hai đứa bé ây. Ngày hôm qua có bị bắt không? Chạy được rồi ấy?”
Hạo Phong/Tu Kiệt: “…”
Hoá đá-ing.
Mạnh Bàng: “sao vậy cô? Đây là học sinh của em, chạy là chuyện gì ạ? Nói kéo rắc rối bên ngoài sao?”
Thầy Bàng mở miệng tôn trọng. Nghe gọi “cô” xưng “em” chắc cũng phải biết rằng đây là giáo viên cũ của thầy Bàng, hôm nay lại được dịp đến thăm.
“Hai thằng này ấy, hôm qua chạy dữ, đi net chứ gì, bị giáo viên đuổi cả đoàn ấy mà. May làm lên được xe, chứ không là bị bắt viết kiểm điểm 3 ngàn chữ rồi ấy, ha ha”
Hạo Phong/Tu Kiệt: đã biết 3 ngàn chữ thừa hưởng từ đâu.
Mạnh Bàng: giống như đã hiểu ra mọi thứ.
“Mấy em …mấy em?!!” Ông lắp bắp.
Hạo Phong/Tu Kiệt: “.xem xin lỗi thầy”
Mạnh Bàng: “Viết Bản kiểm điểm 3 ngàn chữ! Thứ hai lên cột cờ đứng đọc cho thầy!!!”
…
“Lớp trưởng, cậu viết gì vào đó thế?” Sáng thứ hai tuần sau. Hạo Phong đến lớp sớm hơn bình thường. Vừa vào lớp đã bắt gặp Tu Kiệt đang viết bài, cậu nhào đầu lại hỏi.
“Viết này kia thôi, kiểm điểm những lỗi đã làm”
Tu Kiệt đáp lời. Xếp gọn sách của mình lại.
“Đọc cho tôi nghe được không?” Hạo Phong lại hỏi.
“Không được” Tu Kiệt đáp lời.
“Tò te tò te nữa đi!! Thầy Bàng kêu hai đứa lên văn phòng từ nảy đến giờ mà sao vẫn chưa lên hả?”
Ghế dưới sân trường đều đã được xếp xong hết. Chẳng còn ai trên lớp cả, đều xuống dưới ngồi hết cả rồi.
Trang Duyên bước cao gót vào, lấy giáo án của mình gõ lên đầu hai đứa mỗi đứa một cái.
“Em đi liền đây” Hạo Phong đẩy ghế vào, đứng dậy.
“Hay quá ha, làm như ngầu lắm, ăn thêm một bản nữa thì em đừng có hòng mà trở thành nhân viên thu gom rác ha, nhân viên thu gom rác đều có bằng cấp 3 cả!”
“Vậy thì em sẽ làm nhân viên nhặt rác, vì dân phục vụ” Hạo Phong cười. Nói xong lập tức chạy biến đi.
“Em…Em đứng lại cho cô!” Trang Duyên lập tức lộp cộp cao gót chạy theo cậu.
Tu Kiệt xoa xoa thái dương. Khoé miệng mở thành một nụ cười vui vẻ.
Đã lâu lắm rồi. Anh chưa có cảm giác thoải mái như thế này.
Dường như có cái gì đó trong cuộc đời đang lặng lẽ đổi thay. Thêm vào trái tim anh một cái gì mới mẻ.
Mà cái đã được thêm vào ấy…dường như chính là một con thỏ nhỏ.