Nghe Mệnh Cách Tinh Quân trầm giọng, Tang Chỉ cắn môi dưới, rốt cục…chậm rãi thả lỏng đầu ngón tay ra. Ngày đó bởi vì nàng gặp chuyện chiếckim chuông, rồi lại cùng với phượng hoàng xấu xa cãi nhau rồi không vuirời đi, ra ngoài đúng lúc gặp được Cảnh Nhạc ôm Cảnh lão cha khóc tứctưởi thảm thiết. Tang Chỉ nhất thời động lòng, thuận tay đánh một tiênchướng trên người hắn vậy là giữ lấy tánh mạng này.
Tiểu hồ ly hồnnhiên như trước, le lưỡi nói: “Không phải chỉ là cứu một người phàmthôi? Có cái gì quan trọng a! Quan Âm kia chẳng phải cũng cứu nhiềungười sao, bà ấy hẳn phải sửa số mệnh của nhiều người đó chứ, sao MệnhCách Tinh Quân không đi mà phiền hà bà ấy! Thấy ta chỉ là tiểu quan thổthần nên dễ khi dễ có phải không!”
Thực ra, Tang Chỉ nói cũng khôngphải là không có lý. Chúng chúng thương sinh, luôn luôn có hai ba cáitiên duyên, nếu vận khí tốt thì gặp được Bồ Tát hoặc tiên tử, cầu cứuliền được cứu, chưa từng nghe nói người nghịch ý trời sau đó chết đi.
Cho dù không bằng cách này, cũng có người phàm ăn lầm tiên thảo tiên quả,trường sinh bất lão hay là đắc đạo thăng tiên, nếu quả thực cứ chiếutheo và chấp hành quy củ nề nếp theo sổ mệnh cách thì những người nàycũng đều bị tính là vi phạm ý trời, vì cái gì lại chỉ có một mình TangChỉ là bị tìm đến phiền toái?
Thất Thủy nghe vậy thì cũng hiểu đượctrong lời nói có đạo lý, vuốt cằm nói: “Đúng vậy nha, ta còn nghe nóimấy năm trước Mệnh Cách Tinh Quân ngươi có cứu một người trở về từ hố tử thần, như vậy không phải ngươi cũng tính vào trái với luật pháp thiêncung?”
Mệnh Cách Tinh Quân bị nói trúng khuyết điểm, giật mình lắpbắp nói: “Lão phu… cái này lão phu …” Mặt hết xanh lại trắng, thật lâusau mới dậm chân nói: “Nếu thực sự chỉ là cứu Cảnh lão cha, duyên số của hắn cho là sống thêm được vài chục năm thì lão phu cũng liều nhắm mộtmắt mở một mắt làm ngơ, chứ cớ gì mà phải cấp bách hạ phàm xuống tìm các ngươi như vậy?”
Tuấn Thúc mặt mày đen lại, trong lòng đã có chút do dự, “Ý của Tinh Quân là còn có nội tình khác?”
Mệnh Cách Tinh Quân thở hắt ra, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tang Chỉ, gậtgật đầu. Chẳng là, Cảnh lão cha này có chết hay không quả thật khôngquan trọng, mấu chốt chính là chỗ Cảnh Nhạc. Trên sổ mệnh cách có ghilại, khi Cảnh Nhạc mười hai tuổi thì lão cha bị bệnh đậu mùa mà chết,sau khi Cảnh Nhạc rưng rưng mai táng xong lão cha sẽ đến kinh thành đểđoàn tụ với cô mình. Ai ngờ dượng ghét bỏ Cảnh Nhạc, lập mưu đem nàngbán thẳng vào trong cung làm hầu gái.
Vài năm sau, Cảnh Nhạc trổ mãduyên dáng yêu kiều, bằng tất cả các loại thủ đoạn rốt cục cũng lên được giường vua, lấy lòng của đế quân. Cuối cùng nàng lại thành một thế hệgian phi, giết trung thần đãi tiểu nhân, khiến cho dân chúng trở nên lầm than…
Tang Chỉ nghe được bắt đầu sửng sốt, nghĩ đến khuôn mặt nhỏnhắn hồn nhiên kia của Cảnh Nhạc, còn có bộ dáng lấy gà mái đến hiếukính mình, dù nói cách nào cũng không hề liên quan đến hai chữ “gianphi”, Tang Chỉ lắc lắc đầu, mắt trợn trắng nói: “Cái gì mà phá sổ mệnhcách, nói hươu nói vượn! Đứa nhỏ Cảnh Nhạc đáng yêu như vậy làm sao cóthể là gian phi! Cứ ngốc ngốc ở lại Bình Nhạc trấn không phải rất tốthay sao?”
Tiểu hồ ly vốn đang lo sợ bất an chuyện cứu Cảnh lão cha là quấy nhiễu số mệnh, giờ biết được chân tướng sự việc thì ngược lạitrong lòng cảm lại thấy thoải mái khi mình làm đúng. “Ta cứu sống Cảnhlão cha, Cảnh Nhạc sẽ không cần phải tiến cung lại càng không thể trởthành gian phi, vài năm sau dân chúng cũng an cư lạc nghiệp, sẽ khônggiống như ngươi nói cái gì mà cuộc sống dân chúng lầm than, chẳng phảilà tốt lắm sao? Bản công chúa quả thực là làm một việc tốt!”
Nàng nói xong, Khế Nhạc nãy giờ vẫn trầm mặc không nói liền sờ cằm, “Nếu takhông nhớ lầm thì tám năm sau là ngày hộ mạch thần long đổi phiên.”
Nhận xét: buổi nói chuyện giữa chúng tiên, chúng yêu không được xen vào.
Hộ mạch thần long là thần long (rồng thần) có nhiệm vụ bảo vệ mệnh cách đế vương, bảo hộ đế chủ trần gian. Mỗi lần đến nhiệm kỳ mới của hộ mạchthần long tức là lúc thế gian thay đổi triều đại. Một câu nói này củaKhế Nhạc tựa hồ nhắc nhở mọi người chuyện gian phi Cảnh Nhạc này có vẻcó quan hệ mật thiết đối với việc thay đổi triều đại.
Mệnh Cách TinhQuân vê vê chòm râu, vuốt cằm nói: “Đúng là như thế, tám năm sau, Cảnhphi dựa vào yêu ngôn hoặc chúng (dùng sắc đẹp lời nói ngon ngọt để dụdỗ, gây hiểu lầm), mê hoặc đế vương, bị người người oán trách, đến lúcđó quần hùng khởi nghĩa rồi lật đổ hoàng đế hiện tại.”
Thất Thủy hiểu trong nháy mắt, “Nói như vậy, nếu không có Cảnh Nhạc làm gian phi, thì không có người tạo phản, đến lúc đó —— “
“Đến lúc đó thì hoàn toàn rối loạn a!” Mệnh Cách Tinh Quân nghĩ đến chuyệnkhông có cách giải quyết, gấp đến độ liên tục dậm chân, “Loạn thế tạoanh hùng, tám năm sau, những lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa nông dân có lẽsẽ chỉ biết làm ruộng giết gà, những anh hùng cưỡi ngựa kiêu hùng sanbằng kinh thành lại có khả năng bỏ võ theo văn, mà nói không chừng tânhoàng đế lại bị người khác hại chết từ lúc còn mang tã, này, này…”
Tang Chỉ nhìn Mệnh Cách Tinh Quân, lại xem xét Tuấn Thúc không có biểu tìnhgì, thè lưỡi nói: “Nói như vậy, ta đã phạm một tội lớn?”
____________________ ta là đường phân tuyến gặp rắc rối___________________________
Tuấn Thúc khuyên can mãi, cam đoan trong vòng mười ngày sau sẽ giải quyếthết việc này, mới khuyên được Mệnh Cách Tinh Quân trước tiên đi về tâyốc (khu nhà phía tây) ngủ lại. Sau khi Thất Thủy đưa Mệnh Cách Tinh Quân trở về thì nghe âm thanh ầm ĩ hỗn loạn trong phòng.
Tiểu công chúaTang Chỉ không biết lại bị cái gì kích thích, lỗ tai cùng cái đuôi hồ ly đều lộ hết ra ngoài, lúc này đỉnh đầu đang bốc hơi nước giơ chân trướcmặt Tuấn Thúc:
“Ngươi nói mau nói mau! Ngươi vừa rồi nói với MệnhCách Tinh Quân trong vòng mười ngày nhất định sẽ giải quyết chuyện này,rốt cuộc giải quyết như thế nào a? Ngươi có phải có mưu kế hay không?”
Tuấn Thúc ánh mắt lưu chuyển, khóe miệng giống như cong lên, “Công chúa Tang Chỉ giờ cũng biết sốt ruột à? Sao lúc ấy cứu người lại không nghĩ tớicục diện hôm nay?” Dừng lại như trêu tức, lại ra vẻ thâm trầm hít từngkhẩu khí lạnh, “Nếu biết có ngày hôm nay, vậy tại sao lúc trước lạilàm?”
Tang Chỉ một ngụm cắn răng, nhưng nghĩ lại mình giờ cần phảicầu xin người ta giúp đỡ, nên mặt vẫn phải tươi cười miệng vẫn phải nóilời ngọt: “Là… là do ta rất xúc động mới làm ra việc này. Cho nên, giờmới thỉnh Phượng Quân đại nhân ngài thương lượng tìm kế sách.”
“Đúng, đúng. ” Khế Nhạc hát đệm, “Tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non.”
“Ngươi!” Đồ ngốc cũng có thể nghe ra Tuấn Thúc đang cười nhạo Tang Chỉ, tiểu hồly răng nanh dày đặc chỉ thiếu nước nhảy lên cắn chết Tuấn Thúc, “Phượng hoàng chết bằm, phượng hoàng thối, ngươi không cần đắc ý, cho dù khôngcó ngươi, bản công chúa đều có thể đem chuyện này giải quyết tốt đẹp!Khế Nhạc, chúng ta đi!”
Nói xong, tiểu hồ ly liền hấp tấp chạy rangoài cửa. Thanh Ngô cư này thật sự là nơi đến một lần buồn bực một lần, lần sau cho dù muốn giết nàng, nàng cũng sẽ tuyệt đối không đến nơi này nữa!
Bên này Khế Nhạc ngốc ngơ ngác đứng yên tại chỗ, thấy tiểu hồly đã đi xa mới phản xạ hô lên, đuổi theo ra ngoài: “Tang Chỉ đại nhânđợi ta với ~~~~ “
Thấy một yêu một tiên rốt cục cũng đi ra ngoài cảrồi, Tuấn Thúc lúc này mới nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, thở ra, mặtlộ ra vẻ khó xử.
Thất Thủy ngạc nhiên nói: “Phượng Quân người làm sao vậy?”
Tuấn Thúc xoa đầu, chỉ nói: “Đi lấy cho ta một chén trà.”
Bích Nữ hiện thân từ trong tường, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặphọa, “Tuấn Thúc, không phải là ngươi đùa tiểu hồ ly thật sự vui vẻ sao?Nay tức giận cái gì?”
Tuấn Thúc tà ác liếc Bích Nữ một cái, hận không thể đem nàng từ trên tường ném xuống dưới, sau đó đánh cho một trận.Thất Thủy nghe vậy, chạy như điên đi châm trà, thấy sắc mặt Phượng Quânhơi dịu xuống, cũng vò đầu nói: “Ân, Phượng Quân, ngươi trước kia thường dạy ta, nữ tử mạnh như hổ kêu ta không nên chọc vào mà phải tránh xa.Nhưng ngươi đối với công chúa Tang Chỉ giống như vui mừng được kẹo, trêu đùa nàng khiến nàng tức giận đến giơ chân, như vậy ngó thấy vui à? Nóicho nàng nghe mưu kế của ngươi cũng có chết đâu.”
Câu nói này làm cho Tuấn Thúc dở khóc dở cười, trực tiếp lấy tay gõ trán Thất Thủy, cườinói: “Ngươi biết cái gì?” Huống chi cái gì là mưu kế mười ngày đều làgiả dối hư ảo. Mình có muốn nói cho Tang Chỉ cái gì đâu? Thở dài, lầnđầu tiên Tuấn Thúc bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc lừa Tang Chỉ đến đây làmthổ thần là đúng hay sai.
Nguyên bản vốn là muốn báo thù vết cắn nămđó, việc mình đến Bình Nhạc trấn cũng là vì để thích thú ngó xem tiểu hồ ly bận việc đông việc tây, sau đó biết được bộ dạng chân tay luốngcuống của nàng, thấy hiện trạng bây giờ mà nói thì cũng có thể thích ýđi… Nhưng thật ra nơi nơi đều do Tang Chỉ gây loạn biến thành gà bay chó sủa, sau đó lại bắt hắn tới thu dọn cục diện rối rắm.
Bích Nữ mangvẻ mặt kỳ quái, cười không vui: “A a, không thể tưởng tượng được tiểuphượng hoàng của chúng ta cũng sẽ có ngày hối hận.” Dứt lời liền linhhoạt tránh thoát lửa phóng tới, nghe Tuấn Thúc lạnh giọng, “Nếu ngươilại tùy tiện hồ ngôn loạn ngữ, ta liền một phen lửa thiêu ngươi!”
Thất Thủy đã nghe riết thành quen với miệng lưỡi độc địa của Bích Nữ, nhắclại vấn đề khi nãy, “Phượng Quân, vậy rốt cuộc kế hoạch của người làgì?”
Bích Nữ nói: “Hắn làm gì có kế hoạch, chẳng qua là kéo dài thời gian thôi.”
Thất Thủy nghe vậy, kinh hãi: “Nói như vậy, kỳ thật Phượng Quân người —— “
“Đúng, định thời gian trước như vậy thật ra là để kéo dài thời gian thôi.”Tuấn Thúc dừng một chút, con ngươi trong suốt nhiễm thượng một tầngsương mù: “Mệnh Cách Tinh Quân hẳn là nhận thấy sự việc nghiêm trọng nên mới tới nơi đây. Coi như hắn niệm chút tình cũ nên không trực tiếp đinói cho Vương Mẫu nương nương. Nhưng mà nhiều nhất ta chỉ có mười ngày,nếu quá mười ngày, Tinh Quân ổn định không được nhất định sẽ đi thượngtấu.”
Thất Thủy chớp mắt, “Phượng Quân, ta không hiểu. Vương mẫunương nương không phải là dì của công chúa Tang Chỉ sao? Việc này nóicho bà, giao cho bà xử lý không phải là rất tốt sao, nói không chừng bàsẽ niệm tình Họa Thường công chúa mà tha cho một mạng?”
Bích Nữ thởdài, “Nếu thật sự là như thế, Mệnh Cách Tinh Quân làm sao phải ngàn dặmxa xôi chạy tới? Người phàm có câu, ai buộc chuông thì người đó phải cởi chuông, sổ mệnh cách này cũng không phải Vương Mẫu hoặc Ngọc Đế có thểkhống chế, mệnh số tiên tộc cũng ghi lại trong đó, không ai có thể sửađược. Nếu ai bạo gan thay đổi nhất định sẽ bị trời phạt.”
Sau khi nói xong, Bích Ngữ lại chuyển giọng điệu sang thoải mái sung sướng nóikhông nên lời, “Nhưng mà Tuấn Thúc ngươi gấp cái gì? Tiểu hồ ly phạm vào việc lớn, sẽ bị trời phạt, có phải ngươi đau lòng hay không a?”
“Lấy rơm đặt vào bức tường này, đem phòng này hỏa thiêu cho ta!”
… …
Trong Thanh Ngô cư vang lên tiếng cười liên tục. Mấy người đó tranh cãi ầm ĩnên không hề hay biết trong lúc đó Tang Chỉ cùng Khế Nhạc đang bàn kếhoạch bí mật …