Tử Trạch khoanh tay nói rõ ràng: “Phượng Quân đại nhân, mời ngài hiện thân.”
Vừa dứt lời, Tang Chỉ liền nghe dưới chân có một tiếng hừ lạnh, trong chớpmắt hào quang bắn ra bốn phía, Tuấn Thúc đã đứng trước mắt mọi người.Tang Chỉ đưa tay đỡ má chu môi, đang do dự sợ lỡ lão cha vạch trần bộmặt thì phải giải thích như thế nào, lại thấy phượng hoàng xấu xa làmnhư hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ người nào khác, đưa tay ngoắc nàng, âm thanh nhẹ nhàng:
“Tang Tang, đến đây.” (^o^)/
Tang Chỉ run lên nổi hết cả da gà da vịt, trừng mắt nhìn phượng hoàng xấu xa : Tang Tang cái gì, buồn nôn muốn chết!
Tuấn Thúc nhìn lại tiểu hồ ly, vẻ mặt như đang nói: Gọi ngươi tới đây thì ngươi cứ tới, dài dòng cái gì?
Tang Chỉ chu miệng: Ngươi đi chết đi! !
Tuấn Thúc cười chớp chớp mắt: Ta chết xem ai cứu ngươi ra ngoài.
… …
Mọi người không hiểu được hai người đang trao đổi bằng mắt cái gì với nhau, nhưng rồi Ly Vẫn mở miệng trước trầm giọng, “Không thể ngờ được ngươilại giả thành Lai Thước… A, nhưng thật ra đây là bất cẩn của ta.” Dứtlời, Ly Vẫn muốn tiến lên phía trước nhưng đột nhiên lại bị Tử Trạch giữ lại: “Tiểu Thất, không được vô lễ!”
Thất phu nhân Nhàn Nguyệtxem xét tình hình, thấy thế cũng vội vàng giữ chặt con nói nhỏ: “Quaylại đi, cha con đã có định đoạt.”
Tình huống như vậy, Tang Chỉchỉ phải nhận lấy ánh mắt giết người của lão cha, kiên trì đi đến gầnphượng hoàng xấu xa đang đứng bên kia, trong đầu lại hiện lên tình cảnhtrong phòng vừa rồi. Lúc đó, Tập Nguyệt mang theo nha đầu xông tới nhưsấm như sét, phượng hoàng xấu xa cầm lấy tay Tang Chỉ hỏi: “Ngươi cónguyện tin tưởng ta không?”
Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù bị namnhân này lừa ngàn lần vạn lần, nhưng không biết vì sao trong tình huốngnguy cấp như thế này tiểu hồ ly vẫn không kiềm được gật đầu.
“Được.” Tuấn Thúc nhíu mi, lại hỏi: “Nhưng ngươi thật tình muốn rời khỏi Long cốc chứ? Không muốn cùng Ly Vẫn thành thân chứ?”
Tang Chỉ nghe vậy, không hề nghĩ ngợi lại gật đầu lần nữa. Tuấn Thúc thấyđược cử chỉ này thì giống như buông ra được tảng đá trong lòng, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc nói, “Nếu ngươi tin ta thì hãy mau nuốtnó, như thế này bất luận chuyện gì xảy ra ta cam đoan sẽ mang ngươi rờikhỏi Long cốc, tuyệt đối không ai có thể tiếp tục bức ngươi thành thân.”
“Công chúa Tang Chỉ, ngươi tắm rửa xong rồi chứ? Ta là Tập Nguyệt.” Câu vừadứt thì Tập Nguyệt đã tới cửa, Tang Chỉ không hề chần chừ nuốt ực viênthuốc kia vào, quay đầu lại nhìn thì thấy Tuấn Thúc cũng đã biến trở vềthành Lai Thước lui đến bên chân giường…
Thoát khỏi những hồi ức đó thì cũng đúng là lúc Tang Chỉ đã thong thả đến bên cạnh phượng hoàng xấu xa, đang suy nghĩ không biết phượng hoàng xấu xa sẽ ứng phó như thế nào đối với nguy cơ lần này thì đã thấy Tuấn Thúc cực kỳ tự nhiên nắmlấy tay mình. Ngay lập tức, mọi người kể cả tiểu hồ ly đều nghẹn họngnhìn trân trối vào Tuấn Thúc.
Tuy rằng Tang Chỉ không muốn cùng A Ly thành thân nhưng cũng hiểu được thân phận mình lúc này vẫn là vị hôn thê của người khác, không nên liếc mắt đưa tình với người khác, đangđịnh rút tay trở về nhưng lại bị Tuấn Thúc nắm càng thêm chặt, bên tailà hơi thở nóng của Tuấn Thúc thì thầm: “Ngươi đã nói tin ta thì chỉ cần nghe lời ta là được rồi.”
Cảm thấy hơi thở quen thuộc, đầu củaTang Chỉ như lại to hơn thêm một nửa, tư thế ái muội đưa lỗ tai nóichuyện thì thầm lúc này lại làm cho Tang Chỉ chợt nhớ lại tình cảnh đêmđó ở trong động cùng với Tuấn Thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc biếnhồng làm ai cũng thấy biểu lộ xấu hổ của nữ nhi.
Tử Trạch thấy thế cũng không có một chút hoang mang, cười lạnh nói: “Ý của Phượng Quân đại nhân là?”
Thiên Hồ Đế Quân ở bên cạnh cũng nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhìn hai ngườitay trong tay, hận không thể xông lên bắt nữ nhi trở về. Tuấn Thúc nhìnchung quanh trong điện một vòng, đem biểu cảm của mỗi người thu hết vàođáy mắt rồi mới nói: “Thần Long đại nhân đừng hiểu lầm, vãn bối cũngkhông hề có ý mạo phạm Long cốc như ngài nghĩ, chuyện giả trang thành hồ yêu để vào Long cốc quả thật do tình thế bắt buộc.”
Tang Dục ở bên nhếch môi không lên tiếng, Tử Trạch lại nói: “Ồ? Vậy Phượng Quân đại nhân gây nên chuyện gì?”
Tuấn Thúc đưa cao cánh tay mình đang nắm chặt tay Tang Chỉ, sang sảng nói: “Người của ta bị bắt, không thể không tiến đến cứu.”
Một tiếng rầm rầm!
Sét giữa trời quang. Tang Chỉ không kịp xem phản ứng của người khác mà chỉcảm thấy chính mình hồn phi phách tán trong nháy mắt, “Ngươi… Ngươi…”Tang Chỉ líu lưỡi chỉ vào phượng hoàng xấu xa kêu sợ hãi: “Ngươi nói cái gì?”
Người của ta? Người của ta!
Nàng trở thành ngườicủa phượng hoàng xấu xa khi nào, sao ngay cả nàng cũng không biết? Hànhvi kích động như thế của Tang Chỉ mọi người nào có tin, Tang Dục ngửamặt lên trời cười lớn, lời tràn đầy châm chọc, “Nói như vậy, ta là chavợ của ngươi phải không?”
Lời này rõ ràng đang chèn ép phượnghoàng xấu xa nhưng Tuấn Thúc lại sử xự bài bản hẳn hoi, buông Tang Chỉra sau đó cúi người hành đại lễ nói: “Tiểu tế (con rể) thất lễ, lúc ấyvội vàng thành thân cùng Tang Tang, bây giờ mới bái kiến lão nhân giangài.”
Ly Vẫn bắt lấy Tang Chỉ, nói: “Tuấn Thúc, đừng giở tròlấy lòng mọi người. Giờ ngươi rời khỏi đây, chuyện Tang Chỉ và ta, ta tự mình xử lý.”
Tang Chỉ nghe xong lời này, sợ A Ly lại bức hônbèn nhanh chân chạy đến trốn phía sau Tuấn Thúc, phối hợp nói: “Là… Làthật, thưa cha! Nữ nhi cùng xấu… Tướng, tướng công là thật lòng thật dạ, lúc con làm Thổ thần ở Bình Nhạc trấn, huynh ấy rất lo lắng chăm sóccho con nên dần dần nảy sinh tình cảm… Sau đó…”
“Sau đó, Ly Vẫnxuất hiện, tiểu tế mới biết tình cảm của mình đối với Tang Tang” Phượnghoàng xấu xa tiếp lời Tang Chỉ, bắt đầu nói hết toàn bộ nhu tình tronglòng một cách chân thành, “Nhưng mà lúc đầu vãn bối không có cách nàođối diện với tình cảm của mình, nhưng sau đó ca ca của vãn bối cố ý đemchúng ta nhốt trong sơn động. Đêm hôm đó, chúng ta thật lòng nói hếttình cảm rồi cùng nhau chính thức kết bái thành vợ chồng ở trong động.”
Cái —— Gì ——
Tang Chỉ trừng to mắt đến suýt thì rớt tròng mắt ra ngoài. Được rồi, đượcrồi, nàng biết phượng hoàng xấu xa nói như vậy là vì… Ách ~~ vì để giúpnàng thoát thân, nhưng có cần phải nói quá như vậy lên không? Một đêmkia trong sơn động… Chính thức kết bái trở thành vợ chồng, hay nói đúnghơn là… nói nàng cùng phượng hoàng xấu xa ở trong sơn động…
Dùsao tiểu hồ ly cũng là người chưa trải sự đời nên vừa nghĩ đến tình cảnh mà Tuấn Thúc vẽ ra thì khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng. Tang Dụcthấy sự việc càng ngày càng phức tạp hơn, ngay cả sự trong sạch của nữnhi cũng bị xúc phạm nên vỗ bàn nảy dựng lên: “Phượng Quân đại nhân, takính trọng cha ngươi là người đứng đầu của Phượng tộc, không nên ép ta.”
Tang Chỉ thấy ánh mắt màu xanh của lão cha phát ra ánh sáng, biết được TangDục cũng sắp phát hỏa, mà cũng hiểu rõ cha mình hung mãnh đến thế nào,nên vội vàng kéo Tuấn Thúc về phía sau, nói nhỏ: “Phượng hoàng xấu xa,đừng nói nữa, thật sự không được ——” Nói chưa xong, Tuấn Thúc đã kíchđộng không thôi giữ chặt Tang Chỉ cao giọng: “Tang Tang, quỳ xuống.”
“Hả?” Tang Chỉ 囧, Phượng hoàng xấu xa, ngươi cũng không cần diễn đến nhập tâm xuất thần như vậy chứ? Hai mắt còn giả bộ ướt sũng nữa chứ.
Tuấn Thúc bất chấp tất cả, lôi kéo Tang Chỉ cùng quỳ xuống, dõng dạc nói:“Tuấn Thúc tự biết đoạt thê thiếp của người khác tội đáng chết vạn lần,nhưng khi cùng một chỗ với Tang Chỉ cũng không biết nàng đã cùng Ly Vẫnđính hôn. Huống chi đêm đó ở sơn động, ta cùng Tang Chỉ cô nam quả nữcũng khó tránh được, nếu sợ dị nghị của người khác, ta nguyện cưới TangChỉ làm vợ, mong Tử Trạch đại nhân cùng Thiên Hồ Đế Quân thành toàn!”
Tang Chỉ bất ngờ chưa kịp phản ứng thì thấy người bên trái mình cũng quỳxuống, định thần lại nhìn thì thấy đúng là A Ly. Ly Vẫn vẻ mặt khinhthường, nghiến răng nói: “Tuấn Thúc, bộ chỉ mình ngươi biết diễn mà takhông biết sao? Cha, nương, Thiên Hồ Đế Quân, lúc ta mất trí nhớ, việctắm rửa mặc quần áo lúc đó toàn bộ đều do Tang Chỉ chăm sóc. Thân thểcủa ta sớm đã bị nàng xem qua sờ qua, nếu muốn nói gạo nấu thành cơm, để tránh dị nghị của người khác, không phải nàng cũng nên có trách nhiệmđối với ta hay sao? !”
“Ngươi! Các ngươi!!” Nhất thời, Tang Chỉbị hai nam nhân trái phải làm cho tức giận đến mặt đỏ lên, nói đi nóilại thế nào lại biến nàng trở thành đại sắc ma như vậy? Vừa mới nói ởsơn động hủy trong sạch của phượng hoàng xấu xa, sau lại lau qua người A Ly.
“Vô liêm sỉ!” Tang Dục gầm lên đứng phắt dậy, cuối cùngcũng bị chọc giận đến không chịu nổi. Vốn dĩ Thiên Hồ Đế Quân mặt màyđang vô cùng vui vẻ bởi thật vất vả mới giúp nữ nhi bảo bối của mình tìm được mối hôn nhân môn đăng hộ đối, tưởng rằng chỉ cần đem nàng gả đi ra ngoài thì mọi sự đều suôn sẻ. Ai ngờ tiểu nha đầu này đầu tiên là hốihôn *, sau lại còn tự định chung thân**, bây giờ… bây giờ lại biến thành một nữ sắc ma***.
* (từ chối hôn nhân)
** (tự quyết định hôn nhân của mình)
*** (dê xồm )
Mà quan trọng nhất là tất cả những chuyện này lại diễn ra ở Long cốc, cáigọi là việc xấu trong nhà không thể người ngoài biết, giờ phút này việcxấu trong nhà đều bị ông thông gia tương lai biết, nếu việc này mai sautruyền ra ngoài, Tang Chỉ về sau làm sao còn lập gia đình được? Ông lạicàng không muốn bị mọi người chế nhạo. Thiên Hồ Đế Quân nhìn ba ngườiquỳ gối trước mặt mà tức giận đến đầu bốc khói, dậm chân quát:
“Tang Chỉ, con giải thích rõ ràng cho cha, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!!”
Tuấn Thúc liếc mắt nhìn A Ly, nói: “Đương nhiên là ta cùng Tang Tang yêu nhau trước, sau đó có người cướp đi.”
Ly Vẫn cong môi, “Tại sao không nói có người ti bỉ hạ lưu, cướp thê thiếp, phá hư tình cảm vợ chồng của người khác?”
Tuấn Thúc: “Tang Tang, nói cho hắn nghe đi, nàng không muốn ở Long cốc.”
Ly Vẫn: “Tang Chỉ, nếu hôm nay nàng đi cùng hắn sẽ trúng kế mà hắn đã định ra.”
… …
Tiểu hồ ly đứng giữa hai đại nam nhân, nghe hết người này đến người kia đấukhẩu qua lại với nhau, trên đỉnh đầu là một ngọn lửa nhỏ hừng hực đangmuốn bùng nổ của lão cha, bên cạnh lại là đám người đứng xem náo nhiệt,rốt cục cũng tức quá nắm chặt hai tay bùng nổ: “Đủ rồi!!!!!!!!!!!!!”
Tang Chỉ đứng phắt dậy, nhưng chưa kịp rống to câu “Ai con cũng không muốn”thì một trận choáng váng buồn nôn mãnh liệt quét đến, chân mềm nhũn ngãđúng vào trong lòng phượng hoàng xấu xa. Trong lúc ý thức mông lung hỗnloạn thì nghe tiếng Tuấn Thúc la lên: “Tang Tang, đừng buồn phiền. Nàngkhông nghĩ cho mình thì cũng nên vì đứa con trong bụng mà suy nghĩ lại.”
Thoáng chốc, trong điện ngoài điện đều không có ai dám lên tiếng. Thất phunhân phản ứng lại đầu tiên, môi run lên nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?!Tang Chỉ sắp gia nhập Long cốc ta, là chính thê của con ta, ta không cho phép ngươi ở trong này nói năng càn quấy”.
Tử Trạch cũng trầmgiọng, “Tuấn Thúc, ngươi đường đường là Phượng Quân chứ không phải tiểuhài tử ba tuổi, ngươi cũng phải biết trong sạch của nữ nhi không thể bịa chuyện! !”
Tuấn Thúc giật mình, sau đó mới nhíu mi nhìn về phía Tang Dục nói: “Ta liều chết xông vào Long cốc, lại bí quá hoá liều cầuthân bởi là vì… Vãn bối có bịa chuyện hay không, bắt mạch sẽ biết. TangTang thật sự không thể đợi được nữa, sau hai tháng bụng sẽ nhô hẳn lên.”
Thiên Hồ Đế Quân nghe vậy vẫn không tin bèn đi nhanh đến trước mặt nữ nhi bắt mạch chẩn đoán, chỉ lát sau liền buông tay Tang Chỉ ra, mặt đã hóathành xanh mét. Thấy tình trạng như thế, Ly Vẫn tay chân cũng loạn lên,không thể giữ mồm giữ miệng được nữa mà lẩm bẩm nói “Không thể nào”.
Bên này Tang Chỉ vẫn còn đang mơ hồ, nghĩ rằng mình nghe lầm nên túm lấy Tuấn Thúc nói: “Ngươi nói… nói… nói cái gì?”
Phượng hoàng xấu xa vẻ mặt đầy thâm tình cầm lấy tay tiểu hồ ly, ôn nhu vuốtcằm nàng, “Tang Tang, dù có thế nào, ta nhất định sẽ cho mẫu tử nàngbình an.”
Tang Chỉ chưa kịp hít vào hơi nào liền nhắm mắt lại ngất đi.
Khi Tang Chỉ tỉnh lại thì nàng đã nằm trên giường. Đứng ở trước giường,đương nhiên là… khụ khụ, “vị hôn phu” anh tuấn tiêu sái nhu tình nhưnước, vạn phần khẩn trương của nàng… . Phượng hoàng xấu xa thấy Tang Chỉ muốn động đậy ngồi dậy liền săn sóc giúp đỡ nàng, nắm tay nàng nói nhỏ:
“Nàng cảm thấy thế nào?”
Tang Chỉ lắc lắc đầu, vẫn cảm giác như lọt vào trong sương mù như trước, câu nói cũng miễn cưỡng, “Cảm thấy cả người đều không có khí lực, đầu cũngchoáng váng.”
Vừa dứt lời, Tang Chỉ chợt nghe bên ngoài truyền đếntiếng ho khan, vừa ngẩng đầu lên đã thấy lão cha bước vào đầu tiên, sắcmặt cực kỳ tối tăm nghiêm khắc. Chuông cảnh báo trong đầu Tang Chỉ chợtvang lên, lập tức nhớ lại vừa rồi mới xảy ra cái gì, cũng bất chấp làmình đang ở trước mắt lão cha mà cầm lấy phượng hoàng xấu xa hoảng hốthỏi:
“Ngươi vừa rồi nói ta cái gì? Mang… mang…” Chữ cuối cùng cònchưa nói ra, Tuấn Thúc lại một lần nữa giữ lấy tay Tang Chỉ, cười nhẹ:“Nhìn nàng kìa, đã nói đừng nóng vội thì nàng đừng nóng vội, tại sao lại giận rồi? Vừa rồi Thất phu nhân đã bắt mạch giúp nàng, xác định là nàng đã mang thai hơn một tháng.”
Tiểu hồ ly nghe vậy, há mồm líu lưỡi,nửa ngày cũng không phát ra nửa chữ. Nàng chỉ là không muốn thành thânmột cách hồ đồ như vậy, nàng chỉ là không muốn gả cho A Ly thôi, nhưngmà… Hiện tại…Tại sao lại cảm thấy sự tình ngày càng phức tạp, tình hìnhđã muốn không thể kiểm soát, phương hướng giải quyết cũng không có?
“Làm sao có thể! !” Tang Chỉ lo lắng đến độ ôm lấy đầu đang suy nghĩ loạn xạ mờ mịt. Mặc dù nàng vẫn là nữ nhi chưa lấy chồng, nhưng ít nhiều cũnghiểu được chuyện mang thai này phải trải qua một chút trình tự riêngbiệt, nhưng… Tuyệt đối không có khả năng, bởi nếu như chuyện này có xảyra thì sao bản thân nàng lại có thể không biết?
Tang Chỉ đang muốn mở miệng hỏi, chợt nghe lão cha mặt âm trầm lại ho lên một tiếng, lúc nàymới giật mình thấy hai tay của nàng và phượng hoàng xấu xa vẫn còn đangnắm lấy nhau, dáng vẻ vô cùng thân thiết gắn bó, liền nhanh chóng bỏ tay phượng hoàng xấu xa ra, cúi đầu nhận tội trạng. Vốn dĩ Cha hồ ly đãtương đối khó chịu với việc nàng không học vấn không nghề nghiệp, trênThiên cung cũng vất vả lắm mới tìm được một chức quan, cho dù đường quan lộ vẫn chưa có chút ánh sáng hy vọng nào nhưng ít nhất bản thân vẫn còn trong sạch, giờ nàng lại còn muốn đem bụng làm lớn =. =
Giờ phútnày, nàng thực hiểu được tâm tình của lão cha, phỏng chừng đang muốnxông tới bóp cổ nàng chết đi cũng không chừng, bởi vậy nàng mới cúi đầunhận mệnh, trong lòng thầm mắng phượng hoàng xấu xa hại chết mình. TangChỉ khẩn trương túm ống tay áo, bĩu môi kêu nhỏ: “Cha… Nữ nhi… Kỳ thậtsự tình không phải như cha nghĩ …”
Nói chưa xong, tay Thiên Hồ ĐếQuân đã giơ lên, Tang Chỉ càng cúi thấp đầu, nhắm mắt lại thầm nghĩ thếlà xong rồi. Nhưng thật lâu sau tay Tang Dục lại chỉ nhẹ nhàng để lênđầu tiểu hồ ly, vuốt ve trái phải, không hề có ý đánh nàng chút nào.
Ầm ầm? Lão cha bị tức đến điên rồi? !
Tang Chỉ nhè nhẹ nâng mi mắt lên, chỉ thấy trên mặt Tang Dục ngũ vị tạp trần không thể hiện rõ là đang mừng hay đang lo. Thật lâu sau Tang Dục mớibuồn bã nói: “Mẫu hậu ngươi khi đó… cũng là cảm thấy cả người miễncưỡng, chân tay yếu xìu.” Tang Chỉ nhìn lão cha một cách kỳ quái,nghiêng đầu hỏi: “Phụ thân nói là thời điểm mẫu hậu mang thai con?”
Tang Dục nghe hỏi giật mình, sau đó mới lặng im vuốt cằm. Rồi bỗng trợn mắtcao giọng nói: “Tuấn Thúc, giờ ngươi tính làm sao đây?”
Phượng hoàng xấu xa nghe câu hỏi của cha vợ như vậy, liền nhanh chóng đáp: “Đương nhiên là cưới Tang Chỉ vào cửa.”
Tang Dục nghe xong lời này giống như buông được tảng đá trong lòng xuống,quay lại vỗ vỗ vai Tuấn Thúc, nhấn mạnh bốn chữ: “Càng nhanh càng tốt!”
——————————————— ta là đường phân cách cảm thấy có điểm không thích hợp ——————————————
Thiên Hồ Đế Quân dạy dỗ con rể cùng nữ nhi, sau đó mới đi ra ngoài liên lạc người Thanh Khâu quốc.
Tang Dục chân vừa bước ra khỏi cửa thì sau lưng Tang Chỉ liền nhảy xuốnggiường túm lấy tay áo Tuấn Thúc, hận không thể đem hắn ăn sống nuốttươi, “Ngươi có nghe thấy không? Có nghe thấy không? Cha ta vừa rồi nóisẽ đi liên hệ với người Thanh Khâu quốc, còn nói ngày mai sẽ lập tứcmang ngươi với ta trở về Thanh Khâu quốc, muốn Phượng tộc các ngươi lậptức cầu hôn, muốn… Muốn thành thân càng nhanh càng tốt, ngươi… ngươi rốt cuộc cho ta ăn thuốc gì vậy? !”
Tiểu hồ ly trái lo phải nghĩ, rõràng trước khi nàng đến Long cốc còn vui vẻ không có nửa điểm khácthường, giờ lại bỗng nhiên thấy choáng váng buồn nôn, khẳng định làthuốc phượng hoàng xấu xa đưa cho nàng có vấn đề. Đúng! Trăm phần trămlà viên thuốc kia có vấn đề. Nhưng thật ra nhờ đó mà nàng thật sự thoátkhỏi việc bị A Ly bức hôn. Nhưng mà từ gả cho Long cốc chuyển trực tiếpthành gả cho Phượng tộc thì cũng giống như thoát hang hổ lại vào hangsói, có gì khác nhau? !
Tang Chỉ căm tức trừng mắt nhìn Tuấn Thúc,người nào đó lại thản nhiên trừng lại. Tuấn Thúc mang vẻ mặt ủy khuất,gõ đầu Tang Chỉ một cái, nói: “Lúc ở trong phòng, ta đã hỏi qua nàng,nàng trả lời như thế nào?”
Tang Chỉ bĩu môi, “Ta nói ta tin ngươi!”Bởi vì tin tưởng phượng hoàng xấu xa cho nên nàng bị lừa hết lần này đến lần khác, lần này còn càng gióng trống khoa trương hơn tất cả bởi ngaycả trong sạch của bản thân nàng cũng bị lừa nốt. Tang Chỉ càng nghĩ càng giận, bất giác lẳng lặng mài răng soàn soạt, rất muốn cắn người. Phượng hoàng xấu xa vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong khinh như trước, cười cườinói:
“Không phải câu này, nàng nói nàng không muốn thành thân cùng ALy, không muốn ở lại Long cốc.” Dứt lời, phượng hoàng xấu xa lại có chút không được tự nhiên quay đầu sang một bên, sắc mặt đỏ hồng như bị ai đó tóm được cái đuôi bởi nhớ đến những lời mà Minh Tao ca ca Tuấn Ngạn đãthì thầm vào tai hắn trước khi hắn đi.
Chuyện là khi Tuấn Thúc nhậnđược thư cầu cứu của tiểu hồ ly thì có bốn phần lo lắng, ba phần vuimừng, ba phần rối rắm. Lo lắng là vì Ly Vẫn không đối xử tốt với TangChỉ, rối rắm là vì lúc trước chính tiểu hồ ly la hét muốn đi Long cốc,giờ lại thay đổi ý kiến, chẳng thể hiểu được tiểu nha đầu kia rốt cuộctrong lòng đang nghĩ cái gì, vui mừng đương nhiên là trong lúc nguy cấpnhất nàng còn có thể nghĩ đến hắn, hơn nữa trong thư lại chủ động đề cập đến nụ hôn kia trong sơn động.
Có lẽ, Tang Chỉ đối với hắn cũngkhông nhẫn tâm hay vô tình như hắn vẫn tưởng? Lại có lẽ, Tang Chỉ trênđường đi đã nhận thức được rằng nàng đối với A Ly chỉ là trách nhiệm chứ không phải là thích? Một bên phượng hoàng xấu xa do dự vạn phần, hếtnhíu mày rồi lại cong môi làm cho Tuấn Ngạn ngồi đối diện nhìn xem cũngcảm thấy khó chịu.
Tuấn Ngạn vỗ bàn nhảy dựng lên, rít gào nói: “Tathật là không chịu nổi hai người các ngươi, cứ đoán tới đoán lui hoàinhức cả đầu. Tuấn Thúc, nếu ngươi là đệ đệ của ta thì tin ta một lần này đi, nếu tiểu hồ ly mà không có tình với ngươi thì ta sẽ bị sét đánhchết! !”
Nghe xong, tim Tuấn Thúc đột nhiên đập dồn dập nhưng trênmặt lại làm bộ như không có việc gì như trước, đập bàn hừ lạnh: “Ta chưa từng xem ngươi là ca ca.”
“Ngươi!” Tuấn Ngạn tức thở, chững lại mộtchút rồi lại bỗng nhiên nảy ra ý hay, cười nói, “Tuấn Thúc, sao ngươikhông đánh cược một phen?”
Sao không đánh cược một phen? Lần này cứutiểu hồ ly trở về rồi tương kế tựu kế trực tiếp cầu thân, không thànhcông thì coi như xả thân. Nếu thành công, đương nhiên là hoàn thành được tâm nguyện, cũng là một việc tốt. Lúc này Tuấn Thúc phải đi một bướctính một bước nên cũng không ngờ tình thế lại xoay chuyển đến như vậy.
Hiện tại, Tang Chỉ đang phát điên, “Phượng hoàng xấu xa ngươi đang suy nghĩngây ngốc cái gì vậy? Ngươi đừng có nói này nói nọ linh tinh nữa, rốtcuộc kế hoạch của ngươi như thế nào? Cha ta không thể so sánh với A Lyđược, ông không hiền lành như vậy đâu. Ta nói cho ngươi biết nghe, chata thật sự sẽ tống ta lên kiệu hoa gả cho ngươi đó. Cha vừa rồi còn nóimuốn để Dì đến chứng hôn, a a a, nếu Dì mà dính vào chuyện này thì —— “
Chưa trọn câu, Tuấn Thúc đột nhiên dựng thẳng ngón trỏ trước miệng tiểu hồly, ý bảo chớ có lên tiếng, quả thật không gian liền yên tĩnh lại ngay.Tuấn Thúc hít sâu một hơi, nhắm mắt hạ quyết tâm nói: “Tang Chỉ, takhông hề nói đùa. Ta thật sự muốn cưới nàng vào cửa.”