Vào buổi tối, hai bóng người tiến vào trong đình viện của công chúa, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giải quyết đám thị vệ trông coi. Lập tức, lại thấy một thân ảnh khác khéo léo đi ra, ba người cùng nhau tiến lên đi một đoạn ngắn, một người đi sau che chắn đột nhiên dừng cước bộlại.
Minh Tao ca ca đi trước, vừa nãy đang nắm tay Tang Chỉ bướcnhanh, nhìn thấy Yêu vương ở phía sau bỗng nhiên dừng lại, cũng liềncảnh giác dừng chân, thoáng chốc, ba người đều nín thở mà nghe ngóng,bầu không khí đột nhiên yên tĩnh. Tang Chỉ cắn môi, “Là ai vậy? !”
Yêu vương đưa mắt xem xét phía sau, đột nhiên cười ra tiếng, “Không có sát khí, có lẽ là… đến tiễn đưa công chúa Tang Chỉ.”
Tuấn Ngạn kéo Tang Chỉ bảo vệ ở phía sau người, không muốn khinh địch, nhưng Yêu vương bên này đã cất cao giọng nói: “Chúng ta một đường đi thẳngvào, chỉ gặp có vài vị thị vệ hồ tộc vô dụng làm bộ khoa tay múa chân,mà thiên binh thiên tướng do Vương mẫu chân chính phái tới giám thị thật ra ngay cả một người cũng không thấy, xem ra đã có người thay chúng tagiải quyết. Công chúa Họa Thường thật là vô cùng yêu thương nữ nhi.”
Dứt lời, quả nhiên trong bóng đêm lóe ra một thân ảnh, tóc cài ngọc trâmvải lụa bay bay, chính là người bị Yêu vương đoán trúng – Họa Thường.Tang Chỉ thấy thế sợ hãi kêu lên, “Mẫu hậu —— “
Công chúa Họa Thườngđi đến gần, khóe miệng mỉm cười nhưng sắc mặt vì lúc trước thi triểnpháp thuật nên hơi có chút nhợt nhạt, Tang Chỉ nhìn thấy hốc mắt khôngkhỏi nóng lên, chỉ một bước chân là đã nhào vào trong lòng công chúa Họa Thường, lời nói đã nghẹn ngào, “Mẫu hậu, thực xin lỗi —— “
Chuyệnlà, mấy ngày trước Tang Chỉ năn nỉ Họa Thường giúp cho nàng cùng TuấnThúc gặp mặt, sau khi từ cảnh trong mơ đi ra vẻ mặt tiểu hồ ly liền thêlương, không ăn không uống mấy ngày, tự khóa trái mình ở trong phòng.Mọi người đều nghĩ rằng tiểu công chúa thương tâm như vậy là vì nói lờitạm biệt với vị hôn phu cho nên không ai dám quấy rầy. Nhưng Tang Chỉlại bí mật liên lạc với Yêu vương, bày ra kế hoạch thật tốt để đêm naybỏ trốn khỏi Thanh Khâu quốc.
Họa Thường vỗ vỗ hai má Tang Chỉ, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Hài tử ngốc, muốn đi đâu vậy?”
Tang Chỉ lắc đầu, thẳng thắn trả lời, “Bình Nhạc trấn.” Lúc ở trong mộng,Tuấn Thúc châm chọc bảo Tang Chỉ đi tìm Bích Nữ khuyên nàng cùng tự sátvới hắn. Tiểu hồ ly từng nghe nói, Bích Nữ đều ký khế huyết với mỗi đạitộc trưởng Phượng tộc, đều là đồng sinh cộng tử. Sau đó Minh Tao ca cacũng cho biết, Phượng tộc vì đảm bảo tánh mạng của thủ lĩnh, mạch máuthường giấu ở nơi khác để bảo toàn tính mệnh. Do đó Tang Chỉ mới đoánrằng, Tuấn Thúc nói như thế có thể chính là cố ý ám chỉ với nàng: Bảonàng trở về Bình Nhạc trấn cứu Bích Nữ, bởi vì mạch máu của phượng hoàng xấu xa đúng là đang nằm ở trong tay Bích Nữ. Chỉ khi tìm được Bích Nữ,thì hắn mới có thể tự sát.
Họa Thường cười nhẹ, “Xem ra Chỉ Nhi đãkhôn ngoan hơn, nhưng lỡ đâu không giống như suy nghĩ của con thì sao?Lỡ đâu ở trong mộng Tuấn Thúc nói như vậy không phải là vì sợ Vương mẫuphát hiện, mà là những lời phát ra từ đáy lòng, quả thật không tin tưởng con thì sao?”
Nghe xong lời này, thân hình tiểu hồ ly chấn động, imlặng thật lâu sau mới nhắm mắt lại nói: “Nếu quả thật là như vậy thìngày hắn bị đánh nhốt vào hồ Bích Linh cũng sẽ là ngày chết của TangChỉ.” Nếu không chiếm được tin tưởng của hắn, sống còn có ý gì nghĩa gìnữa?
“Chỉ Nhi —— “
Tang Chỉ cắt ngang lời công chúa Họa Thường,phù phù một tiếng liền quỳ xuống mặt đất, giọng nghẹn ngào nói: “Nữ nhibất hiếu phải bái biệt mẫu hậu tại đây. Thỉnh chuyển lời cho cha, con…vô dụng, phụ lòng một mảnh tâm huyết của lão nhân gia, Thổ thần cũng làm không tốt, tu tiên cũng không tốt, ngay cả gả cho người ta cũng gây ranhiều mầm mống tai vạ như vậy. Xin hai người hãy quên nữ nhi này đi.”
Nghe vậy, nước mắt của Họa Thường đã nhanh chóng rơi đầy mặt, sớm đã không có sức lực đỡ nàng lên.
Tang Chỉ vô cùng quyết tâm, đập mạnh đầu xuống đất ba cái cũng khóc khôngthành tiếng, “Nương, nếu có kiếp sau, Tang Chỉ vẫn muốn làm nữ nhi củanương.”
Dứt lời xong, Tuấn Ngạn biết thời gian không thể chậm trễđược nữa liền giúp nâng tiểu hồ ly lên sau đó rời đi. Người đã đi khôngcòn bóng dáng nhưng công chúa Họa Thường vẫn đứng yên tại chỗ như cũkhông một tiếng động rơi nước mắt. Một lát sau, trước mắt Họa Thườngliền xuất hiện một đôi giày vải, chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị người kiaôm vào trong lồng ngực ấm áp, Tang Dục ôm lấy thê tử nhẹ giọng an ủi:
“Nữ nhi sẽ có phúc của nữ nhi, chúng ta đã cố hết sức. Đừng có khóc nữa.”
Họa Thường dụi vào trong lòng tướng công khóc thật lớn thật hết, sau đó mới rốt cục lắc đầu nói: “Nếu nàng thật sự là nữ nhi của ta thì thật tốt.”
Một câu khiến cho Tang Dục cả kinh đứng yên tại chỗ trợn mắt há hốc mồm,thật lâu sau mới tìm lại âm thanh của chính mình nói: “Thường Nhi, thìra nàng —— “
Họa Thường ngóng nhìn phương xa nơi Tang Chỉ rời đi, yên lặng rơi lệ nhưng khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười, “Làm sao ta có thểkhông biết? Lúc trước nữ nhi sau khi sinh xong không đủ tháng liền bệnhnặng, chàng ôm đứa nhỏ đi ra ngoài nói cần thầy thuốc. Nhưng kỳ thật khi chàng ôm nó trở về, ta liền biết đó không phải là hài tử của ta. Làmmẫu thân, làm sao lại có thể nhận sai đứa nhỏ của chính mình được đây?”
Nước mắt Họa Thường lai như hạt trân châu rơi xuống, dần dần nhớ lại đủ loại kỷ niệm về Tang Chỉ, “Nữ nhi của ta linh lực rõ ràng mạnh như vậy,nhưng Chỉ Nhi ngay cả một cái thuật biến ảo cũng đều phải học hơn nửanăm, mỗi ngày chỉ bắt gà làm nũng, tính cách hoạt bát đáng yêu, chẳnggiống chàng và ta một chút nào.”
Tang Dục từ phía sau ôm lấy thê tử, hốc mắt đã có chút ướt át, “Thực xin lỗi, Họa Thường.”
Họa Thường dùng khăn tay lau đi nước mắt, khuôn mặt trở lại tươi cười nói,“Vì sao lại nói xin lỗi? Ta nên cám ơn phu quân mới đúng. Nếu không cóTang Chỉ, ta ngày đó nhất định sẽ vì đứa bé chết mà thương tâm chết đi.Nhiều năm như vậy, ta đã sớm xem Tang Chỉ là con gái của mình mà đối đãi bình thường, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, con bé lại đi đúng con đường xưa của mẫu thân mình.”
Tang Dục nghe thêtử tuôn ra đạo sấm sét thứ hai, thật ra cũng không có biểu hiện kinhngạc. Cuối cùng lại giật mình cười to, “Thường Nhi a Thường Nhi, thếnhân đều nói nàng là mỹ nhân vô dụng nhất tam giới, ai lại có thể biết,phu nhân nhà ta rõ ràng chính là đại trí giả ngu (*) thôi.”
(*)Đạitrí giả ngu (Đại trí nhược ngu): Kế thứ 26 trong 36 Kế nhân hòa; Trí lớn mà như ngu;…làm người không nên cậy tài mà kiêu ngạo trước mặt mọingười. Tài năng lộ liễu dễ bị đố kỵ, càng dễ gây trả thù.
Họa Thường bị tướng công trêu chọc như vậy, rốt cục tâm tình cũng vui lên mộtchút, cười sẵng giọng: “Năm đó Nhược Như trở về tuy rằng có dùng thuậtche bụng nhưng đều là nữ nhân mang thai, làm sao ta có thể không nhìnra? Chuyện này chỉ khổ cho Tang Chỉ, lại bị liên lụy vào ân oán giữatiên và ma này.”
Tang Dục vỗ vỗ vai Họa Thường an ủi, “Đừng có nghĩngợi nữa, Chỉ Nhi nhất định sẽ không có việc gì. Trước mắt, hồ tộc chúng ta giết nhiều thiên binh thiên tướng như vậy, nếu không chuẩn bị thậttốt thật chu đáo, tỷ tỷ nàng đến đây khởi binh vấn tội thì sẽ không cóchuyện gì tốt lành.”
Họa Thường nghe vậy, cong môi nở nụ cười giảtạo, “Năm đó việc phu quân để cho Nhược Như chạy trốn đều bị chàng làmcho cái gì cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, lúc này để cho Tang Chỉ chạy trốnthì có là gì. Cùng lắm thì cùng nàng cá chết lưới rách thôi —— “
—
Gió lạnh đến thấu xương, Tang Chỉ đứng ở trước cửa Thanh Ngô cư, im lặng xem xét người đối diện.
Tiểu hồ ly cùng đám người Yêu vương, Tuấn Ngạn trở về Bình Nhạc trấn cứuBích Nữ, cũng không ngờ người bảo vệ Bình Nhạc trấn lại là người quen.Giương mắt xem xét người đã từng sớm chiều ở chung với mình, Tang Chỉkhông đành lòng, “A Ly, làm vậy có ích gì? Ngươi đánh còn không lại Minh Tao ca ca, huống chi còn có Yêu vương.”
Đối diện Ly Vẫn tay cầmtrường kiếm, đường cong ở cằm như được chạm khắc hoàn mỹ kiên nghị, “LyVẫn thân là người Long tộc, phải tuân thủ sứ mệnh.”
Tang Chỉ nhắm mắt lại, “A Ly, ta thật hy vọng ngươi vẫn là A Ly ngốc nghếch ngơ ngáctrước kia.” Dứt lời, xoay người muốn vào Thanh Ngô cư, đầu kiếm Ly Vẫnđưa ra tiếp tục thẳng bức Tang Chỉ. Tiểu hồ ly đầu vừa quay lại, Ly Vẫnlại dừng bước đứng yên ở tại chỗ, kiếm dừng ở không trung vẫn không hềđâm xuống.
Tiểu hồ ly nói, “A Ly, ta chỉ hỏi ngươi một câu. Vương mẫu ly gián ta cùng Tuấn Thúc, việc này ngươi biết được bao nhiêu?”
“……” Ly Vẫn không nói một tiếng, trường kiếm chỉ vào chóp mũi Tang Chỉ có chút hơi hơi run run.
“Ta chỉ cần nghe một câu, nếu ngươi nói ngươi không biết ta liền tin ngươi. Ngươi vẫn còn là A Ly của ta, bất luận ngươi đứng về bên nào, ta vĩnhviễn cũng không trách ngươi.”
“……” Ly Vẫn chớp mắt nhìn thẳng tiểu hồ ly, vẫn không nói được nửa câu như trước. Tang Chỉ thấy thế trong timliền hiểu rõ, mang theo tuyệt vọng, lập tức tiến vào Thanh Ngô cư đi tìm Bích Nữ. Ly Vẫn thấy tình cảnh như vậy, muốn bước chân lên ngăn cản,lại bị dải lụa đỏ của Tuấn Ngạn cuốn lấy, Yêu vương khoanh tay đứng ởbên xem diễn:
“Ly Vẫn dù sao chúng ta cũng sống chung một khoảng thời gian, bổn vương sẽ không ra tay tổn thương ngươi, nhưng mà chỉ để choTuấn Ngạn nhà ta chơi đùa cùng ngươi một chút thôi.” Dứt lời Tuấn Ngạnđã tới gần, ống tay áo như con rắn xoay quanh quấn quanh, làm cho Ly Vẫn trở tay không kịp, Minh Tao ca ca cả giận nói: “Tiểu Thất, ngươi thậtsự làm cho chúng ta thất vọng. Cho dù hai tộc Long Phượng có thù oán như thế nào, ngươi có nghĩ tới tiểu hồ ly hay không!”
Lời vừa nói rakhỏi miệng, Ly Vẫn xuất thần cứng đờ, tay phải cùng với trường kiếm đãbị dải lụa dài cuốn vào bên trong. Khi đang do dự tìm cách thoát thân,mọi người chỉ nghe bên trong Thanh Ngô cư nổ oành một tiếng, trong phòng tựa như tung hàng vạn hào quang chiếu thẳng khiến cho người ta khôngthể mở mắt ra được.
Sau khi định thần nhìn lại, đã sớm thấy chùm tiasáng nhiều màu rực rỡ bao quanh lấy nhà gỗ, lập tức, liền thấy Bích Nữchân trần tóc xõa đi ra cùng Tang Chỉ. Ống tay áo tung bay, ánh mắt sáng quắc, rõ ràng vẫn là bộ dáng Bích Nữ, nhưng so với Bích Nữ từ lúc đỉnhthiên lập địa (từ xa xưa) thì lại có một phen phong vị khác.
Ánh mắtBích Nữ lóe sáng, cong môi nói: “Ta có thể rời khỏi Thanh Ngô cư, chothấy Tuấn Thúc đã chết. Ly Vẫn, ngươi còn muốn tiếp tục chiến đấu sao?”
Nghe vậy, Ly Vẫn rốt cục cũng suy sụp xuống, nhắm mắt trầm ngâm, “Tang Chỉta nợ nàng… Nàng mau đi đi, ta sẽ kéo dài thêm một canh giờ mới nói chothiên cung, hy vọng bọn họ cũng đừng nhanh chóng phát hiện Tuấn Thúc đãchết…”
Tang Chỉ bị Bích Nữ lôi kéo đi ra ngoài, vẫn không nhịn đượcquay đầu lại nhìn A Ly. A Ly té trên mặt đất không nói thêm gì nữa, chỉcong môi cười ngây ngô đối với tiểu hồ ly, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, nụ cười kia sạch sẽ trong suốt, thật giống như A Ly đã trở lại.
Tang Chỉ chớp chớp mắt, nước mắt không tự giác rơi xuống, tiểu hồ ly nhẹnhàng dùng khẩu hình nói ba chữ với A Ly: Sống, Tiếp, Đi!
Chỉ có sống sót, mới có thể làm được nhiều chuyện; chỉ có sống sót, mới có thể nhìn đến kết cục chờ đợi, chỉ có sống sót, mới có thể nhìn thấy người mìnhyêu được hạnh phúc. Suy nghĩ xong, A Ly nhếch miệng, cuối cùng cũng cười ra tiếng.
——————————————— ta là đường phân cách xuống địa phủ ——————————
Thuận lợi cứu Bích Nữ ra ngoài, mọi người liền mã bất đình đề (ngựa không ngừng vó), tức tốc chạy tới đáy Minh Hồ.
Người ta đồn đãi rằng đáy Minh Hồ chính là lối duy nhất cho người ta đi quaMinh giới, mặt nước hồ bình tĩnh trong suốt như gương nhưng dưới đáy hồlại sóng cuộn mãnh liệt tạo thành lốc xoáy nước khổng lồ. Sóng to lốcxoáy này được đồn rằng chính là để bảo hộ cổng Minh giới mà tạo thành,người thường muốn thông qua nơi này để tiến vào Minh giới cũng khôngphải dễ dàng gì.
Ven hồ, mọi người đều đứng yên. Tang Chỉ gấp đến độxoay quanh, “Rốt cuộc phải đi xuống như thế nào? Nếu không đi, Vương mẫu và thiên binh thiên tướng sẽ đuổi tới.”
Bích Nữ chuyển động đôi mắt, thong thả đi xung quanh ven hồ một lúc mới êm tai nói, “Thật ra khôngphải là không có cách đi xuống đáy Minh Hồ, chúng ta chỉ cần ngậm ĐịnhHải thần châu trong miệng là có thể đi đến cửa vào đáy Minh Hồ. Người ta đồn rằng nếu muốn bình an vô sự tiến vào đáy Minh Hồ thì phải tiến hành trận pháp tìm sứ giả bảo vệ.”
“Sứ giả bảo vệ?” Tuấn Ngạn nhíu mi hỏi.
Yêu vương nói, “Bất luận là người, tiên hay yêu một khi sinh ra đều cóngười thủ hộ của chính mình, vai trò cũng giống như hai ngọn đèn ở đầuvai ngươi. Hợp lại thành 3 ngọn đèn phát ra ánh sáng bảo hộ thân thể khí tức của ngươi, người thủ hộ của ngươi sẽ ở bất kỳ hoàn cảnh nào xuấthiện dẫn đường thoát hiểm cho người, hoặc là… Mang ngươi về minh phủ.”
Tuấn Ngạn sờ cằm, “Nói như vậy, người thủ hộ có thể là thân nhân hoặc bằnghữu của mình? Vậy không phải đơn giản sao, chúng ta chỉ cần di chuyểnngười thủ hộ ra khỏi cơ thể, nói không chừng lão đệ đang bảo hộ ta vàtiểu hồ ly, đến lúc đó chúng ta trực tiếp thực hiện trận phượng hoàngkhấp huyết làm cho hắn sống lại thì tốt rồi.”
Bích Nữ lắc đầu, “Người thủ hộ là một linh hồn, nó là do người chết tiếc nuối mà hình thành,ngay khi tồn tại chỉ nhớ rõ chủ nhân cần bảo hộ, một khi người này chếttiến vào minh phủ, nó sẽ tiêu tan.”
“Tiêu tan?” Tuấn Ngạn trừng tomắt, “Có nghĩa là sẽ không xuất hiện nữa? Nhưng mà chúng ta cứu lão đệxong cũng còn muốn trở về dương gian mà!”
Bích Nữ vuốt cằm, “Cho nênmột chút nữa đi xuống dưới, ta đề nghị người đi càng ít càng tốt. Bởi vì người thủ hộ có thể nói là vật chống đỡ cuối cùng cho sinh mệnh của một người, nếu nó tiêu tan, nhẹ thì giảm thọ, còn nặng thì…” Bích Nữ dừngmột chút, quay lại nhìn thẳng Tang Chỉ nói, “Nặng thì nếu bị người khácphát hiện được điểm yếu của ngươi, về sau lúc nào ngươi cũng đều có khảnăng gặp nguy hiểm.”
Tang Chỉ nheo mắt, giống như nàng thấy lời BíchNữ chả liên quan gì đến nàng cả, chỉ ngồi xổm xuống buông Lai Thướctrong lòng ra. Tiểu tử kia còn đang nửa mơ nửa tỉnh bỗng nhiên thấy mình không còn trong vòng tay ôm ấp ấm áp liền cọ cọ làm nũng Tang Chỉ rồicuộn tròn lại. Tang Chỉ sờ sờ lông hồ ly của Lai Thước, nhẹ giọng nói:“Lai Thước nghe lời nha, phải cùng với ca ca ngươi và Minh Tao ca ca ởlại trên bờ chờ chúng ta về nha, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về.”
Dứt lời, đứng dậy kiên định đi thẳng đến mặt hồ, Bích Nữ kêu: “Tiểu hồ ly, ngươi cũng hiểu rõ rồi phải không?”
Tang Chỉ quay đầu, cười tươi như hoa, “Giảm thọ thì sao? Không có Tuấn Thúcthì cho dù còn sống được dài cũng sẽ dày vò đau khổ.” Nói xong, khôngquay đầu lại nhảy vào đáy hồ.