Thoát Cốt Hương

Chương 43: Hoa rơi từng có ý



"Giang Lưu, ta khôngmuốn bị gả cho tên tiểu bạch kiểm kia đâu, huynh dẫn ta đi đi, chúng tacùng nhau bỏ trốn thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt vì thở gấp mà ửnghồng, bàn tay kia không thèm quan tâm đến lễ nghi, cứ nắm tay anh khôngchịu buông ra.

Giang Lưu hơi nhăn mày: “Tiểu thư, công tử nhàHuyện lệnh tri thư đạt lễ, không kém như trong tưởng tượng của ngườiđâu. Nếu người không muốn gả thì cứ nói rõ với lão gia đi, lão gia sẽkhông ép buộc người.”

“Sao ông ấy có thể không ép buộc ta chứ.Ông ấy, ông ấy và tên Huyện lệnh kia đều cùng một giuộc, cấu kết vớinhau làm việc xấu. Hừ, tất cả cũng tại huynh. Phụ thân đã đề cập tới hôn sự của chúng ta với huynh, sao huynh lại cự tuyệt.” Liễu Chi phồng mátrợn mắt lườm Giang Lưu.

“Tiểu thư yên tâm, chỉ cần ngày nàoGiang Lưu còn sống thì nhất định sẽ không để tiểu thư chịu bất kỳ thiệtthòi gì, cũng sẽ không bao giờ làm trái ý muốn của tiểu thư.”

“Ta sẽ không bao giờ tin huynh nữa. Không phải huynh nói việc gì cũng nghe ta sao? Vậy vì sao huynh không chịu cưới ta?”

Giang Lưu trầm mặc hồi lâu: “Giang Lưu chỉ là một hạ nhân……”

“Đủ rồi, đủ rồi. Ta không thích nghe mấy thứ đó. Tóm lại là huynh ghét ta.Huynh cảm thấy từ nhỏ ta đã bị chiều chuộng thành hư hỏng, điêu ngoa,tùy hứng lại vô lý. Lại còn hô đến gọi đi với huynh, lúc nào cũng trêuchọc bắt nạt huynh. Sau này ta sẽ sửa mà, ta sẽ ngoan ngoãn, không làmloạn hay tức giận nữa, sẽ làm hiền thê lương mẫu, vậy được chưa?”

“Tiểu thư, người còn nhỏ, chưa tìm được một người tương xứng với mình thôi,đến lúc người gặp được rồi sẽ hiểu cảm tình dành cho thuộc hạ khônggiống như người tưởng tượng……”

“Huynh không phải ta, làm sao huynh biết chứ.” Liễu Chi bực tức ngắt lời, “Nói đi nói lại thì vẫn là huynh không thích ta.”

“Ta……” Giang Lưu nghẹn lời. “Dù sao đi nữa, ta vĩnh viễn sẽ bảo hộ người.”

Hốc mắt Liễu Chi dần đỏ lên, oán hận dậm chân chạy đi.

Hình ảnh trong đầu lại biến ảo lần nữa.

“Tiểu Tư, con thầm thì với mẫu thân chuyện gì mà bí mật vậy? “

Giang Tiểu Tư tay cầm hương ghé vào mộ phần làm cả người dính đầy bùn.

“Con nói với mẫu thân là lúc nào con lớn lên sẽ gả cho ba Giang Lưu. Mẫu thân đã đồng ý rồi.”

Giang Lưu bật cười lắc đầu: “Mẫu thân con làm sao đồng ý được.”

“Không nói cho ba biết đâu.”

“Chờ lúc nào con lớn lên, tìm được người mình thực sự yêu thương thì sẽ rời khỏi ba.”

“Con sẽ không, con muốn gả cho ba. Vĩnh viễn không bao giờ rời đi.” Giang Tiểu Tư ôm lấy cổ Giang Lưu từ phía sau, nhảy lên.

Giang Lưu cõng cô lên: “Tiểu Tư, đừng tùy tiện hứa với người khác như vậy,không ai có thể đoán trước được tương lai. Đến thời điểm thích hợp, consẽ giống như mẫu thân con gặp phụ thân ruột của con, gặp được ngườitrong lòng thực sự.”

“Nếu con không gặp được thì sao?”

“Không phải còn có ba vẫn bên con sao?”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Anh vẫn nghĩ rằng mặc dù không được ở bên Liễu Chi, ít nhất vẫn có thể ở bên Giang Tiểu Tư cả đời.

Nhìn Thẩm Mạc và Giang Tiểu Tư đang hôn môi, dường như Giang Lưu không đứngthẳng nổi nữa. Trái tim bị đâm mạnh một nhát, lõm xuống một hố sâu, cógì đó đang mãnh liệt chảy ra, đồng thời trong đầu anh không ngừng lướtqua những hình ảnh cùng Liễu Chi, cùng Giang Tiểu Tư làm bạn sớm chiềubao năm ấy.

Tất cả đều đúng như lời nói của anh khi ấy, Liễu Chidần lớn lên, không còn tùy hứng nữa mà ngày càng dịu dàng. Càng ngàycàng xa cách anh, không còn thân thiết như hồi còn nhỏ nữa, cũng khôngcòn bắt nạt hay sai bảo anh. Cô hay nói cảm ơn, hay hỏi ý kiến anh,không tiếp tục gọi anh là Giang Lưu mà gọi là ca ca. Rồi cô tìm đượcngười mà cô thực sự yêu thương. Không giống với tình cảm ngây thơ dànhcho mình khi còn nhỏ dại, tình yêu ấy thận trọng mà lại nóng bỏng. Cònngười đàn ông kia, tuy chói sáng vô cùng nhưng cũng yêu sâu đậm LiễuChi, đó là người cách xa đến mức anh chẳng thể nào với tới. Anh nhìnLiễu Chi cùng người ấy sóng vai đừng trên cao, nắm giữ địa vị vương phicao quý, cười hạnh phúc. Anh nghĩ rằng mình làm đúng.

Bây giờTiểu Tư cũng đã trưởng thành, cái cô bé luôn miệng nói muốn gả cho mìnhnăm nào cũng đã tìm được người để yêu thương cả đời. Anh đề phòng ThẩmMạc như vậy, sợ hãi Thẩm Mạc như vậy là vì dự cảm sẽ có ngày này đúngkhông? Dự cảm sẽ có ngày anh ta mang Tiểu Tư từ bên người mình đi, giống như Triêu Tật mang Liễu Chi đi năm đó…..

Trái tim Giang Lưu nhưbị ai nắm chặt lấy, cố sức đè ép, dưỡng khí và sức lực trong thân thểdường như bị rút cạn. Anh không biết, trái tim lúc này hay lúc trước,lần nào đau hơn. Nhưng, anh vẫn tự động kiềm chế, chịu đựng đau đớn,thậm chí ngay cả xúc động muốn tiến lên đánh Thẩm Mạc một đòn cũng không có. Anh chỉ kinh ngạc đứng nơi đó, phát hiện một lần nữa mình lại trởthành một người dư thừa trên thế gian, mãi mãi chỉ có thể đứng nhìn.

Thẩm Mạc hốt hoảng bật dậy, đây là lần đầu tiên Tiểu Đường và Lâm Cường thấy anh chật vật như vậy. Khuôn mặt đã không còn vẻ lạnh lùng khinh miệtnhư ngày thường, đưa tay giật lấy tấm chăn phủ lên người trên giường, rõ ràng anh đang vô cùng quẫn bách, kích động, xấu hổ, áy náy và cả sợhãi.

Thẩm Mạc sợ hãi, nhưng không phải vì bị những người này nhìn thấy mà vì anh phát hiện, mình đã động tâm với Giang Tiểu Tư rồi. Tâmđộng một lần, vạn kiếp bất phục. Anh chưa từng động tâm đối với bất kỳai, anh biết điều này có nghĩa là gì. Đứa trẻ luôn làm anh lo lắng, luôn chọc giận anh, bắt đầu từ khi nào đã đi vào lòng anh đây?

“Giáo sư Thẩm? Thật xin lỗi, đã quấy rầy việc động phòng của hai người rồi………..” Tiểu Đường đỏ mặt ôm đầu xoay người lại.

Vị điểm tâm ngọt ngào từ Giang Tiểu Tư vẫn đang tan đầy trong miệng ThẩmMạc, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải như mọi người nghĩ……..”

Còn chưa nói xong, Giang Tiểu Tư đã bật dậy từ trên giường áp lên lưng anh, ôm lấy cổ anh, cắn cắn vành tai, nhưng ánh mắt cô thì tràn ngập kinhhãi, nhìn Giang Lưu cầu cứu.

Giang Lưu bước tới kéo cô ra khỏingười Thẩm Mạc, ấn liên tiếp lên mấy huyệt vị trên lưng cô. Giang TiểuTư vọt tới góc tường nôn ra. Đến khi một phiến lá cây trôi ra khỏimiệng, Giang Tiểu Tư mới tê liệt ngã xuống, cuối cùng cũng không bịkhống chế nữa.

“Ba……”

Nhìn thấy Giang Lưu đã bình an trởvề, Giang Tiểu Tư buồn vui lẫn lộn, nhào vào lòng anh khóc lớn. GiangLưu hơi cứng ngắc, rồi ôm chặt cô vào lòng, giống như sợ đánh mất đi,đưa mắt nhìn Thẩm Mạc.

Thẩm Mạc tự biết mình đuối lý, đã khinhbạc khuê nữ nhà người ta, dù sao cũng phải giải thích rõ ràng. Thuậtkhống chế đơn giản như vậy làm sao anh lại không giải được. Lúc đó mìnhhồ đồ, nếu như họ không tới thì không biết đã gây ra sai lầm gì, đànhchuyển chủ đề: “Khấu Đan và đại sư đâu?”

Nhắc tới đây Tiểu Đườngmới nhớ ra, vội la lên: “Tiểu Văn mất tích rồi, Khấu Đan đang trôngchừng thụ tinh kia, còn Diệc Hưu đại sư thì không biết tại sao lại đánhnhau với Diệu Yên, hai người đó hết lên trời lại độn thổ, chúng tôikhuyên bảo không được, anh mau ra ngoài nhìn xem sao.”

Thẩm Mạc ngẩn ra: “Đánh nhau?”

Lâm Cường gật đầu: “Theo kế hoạch vốn là Khấu Đan giả làm tân nương thànhthân với tôi, sau đó cứu tôi ra. Diệu Yên thì thành thân với Diệc Hưuđại sư để che mắt thụ tinh. Không ngờ vừa vào động phòng chưa lâu thìhai người đó bắt đầu đánh nhau, kế hoạch bại lộ. May mà đúng như anhnói, Lục Lâm vì một lòng bảo vệ Lục Tiểu Văn, ném chuột sợ vỡ đồ, cuốicùng hắn bị Giang Lưu khống chế, nhưng không may đã để Lục Tiểu Văn chạy thoát.”

Thẩm Mạc gật đầu: “Bắt được Lục Lâm là tốt rồi.” Chỉ cần giải độc cho Tiểu Đường và Giang Tiểu Tư là được, mục đích của họ tớiđây cũng phải là trừ quỷ, không cần đuổi tận giết tuyệt. Nghĩ tới đâyđột nhiên sửng sốt, từ khi nào anh đã sinh lòng từ bi đối với bọn quỷquái rồi?

“Phải tìm được Lục Tiểu Văn.” Cuối cùng Giang Lưu cũngmở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói không còn ấm áp như ngày xưa mà trở nên lạnh như băng.

Nói xong, anh giơ tay đẩy một chút lên lưngTiểu Đường, theo lực đẩy của anh, một luồng trong suốt tách ra khỏi thân thể cậu ta. Tiểu Đường bán trong suốt kia hoảng sợ nhìn hai tay mình,hoảng hốt thét lên, sau đó vội vàng lùi lại phía sau, trở về trong thânthể của mình.

Lâm Cường cũng sợ hãi: “Hồn lìa khỏi xác?”

Giang Lưu lắc đầu: “Trên cơ bản, Tiểu Đường đã là nửa người chết. Nếu cố gắng đưa ra ngoài thì chỉ mang được thi thể, hồn phách vẫn ở lại đây.”

Thẩm Mạc nhíu mày, xem ra Lục Tiểu Văn kia dù chết cùng sẽ không để Tiểu Đường rời khỏi đây.

Đột nhiên, ngoài phòng vang lên âm thanh sụp đổ, mọi người vội vàng đi rathì thấy Diệc Hưu và Diệu Yên đang đại chiến kịch liệt trên không trung. Diệu Yên thân mặc hỉ phục còn chưa cởi, hai mắt đỏ sậm lại diễm lệ nhưlệ quỷ, xuống tay ngoan độc, mỗi chiêu đều mang sát ý. Còn Diệc Hưu thìtay nắm pháp trượng, nét mặt giận giữ, né trái tránh phải, chỉ nhượng bộ không đánh trả.

“Yêu nữ, đừng có quá đáng, coi chừng bần tăng thu phục ngươi.”

“Muốn thu phục ta? Về tu luyện thêm một trăm năm đi.” Đôi mắt đẹp của Diệu Yên phun lửa.

Thẩm Mạc và Giang Lưu đồng thời nhảy lên, mỗi người ngăn một người.

Giang Tiểu Tư sốt ruột chạy tới đứng giữa hai bên.

“Đại sư, Diệu Yên tuy hành sự hơi nóng nảy nhưng không phải là loại tà ác,nếu có điểm nào có lỗi với ông thì tôi xin thay cô ấy nhận tội đượckhông?”

“Chị có lỗi với hắn?” Diệu Yên giận dữ chỉ vào Diệc Hưu,“Là hắn có lỗi với chị. Chị chờ hắn tám trăm năm. Lên trời xuống đất tìm hắn khắp nơi. Khó trách vì sao không thể tìm được, hóa ra hắn trốn vàotrong miếu làm hòa thượng.”

Diệc Hưu hít sâu một hơi, kiên nhẫngiải thích:”Thí chủ, cho dù lời cô nói là thật thì cũng là chuyện từ mấy trăm năm trước, đã sớm qua rồi, pháp hiệu hiện thời của bần tăng làDiệc Hưu, không phải người mà cô nói. Mong rằng thí chủ nghĩ thoáng ra,đừng cố chấp nữa.”

Lửa giận của Diệu Yên lại bùng lên, Giang Tiểu Tư ôm chặt lấy eo cô từ phía sau: “Diệu Yên, bây giờ ông ấy là hòathượng, chuyện trước kia đã không còn nhớ rõ nữa, chị nói gì với ông ấycũng vô dụng a.”

Diệu Yên tỉnh táo lại, hai nắm tay buông thõng rồi lại nắm chặt, lại buông.

“Được, ngươi cứ chờ đi, dù lên trời xuống đất ta cũng sẽ tìm được ức hồn đanđể ngươi nhớ lại chuyện cũ. Dù thế nào đi nữa ta cũng muốn giải quyết rõ ràng với ngươi.”

Diệu Yên tức giận bay thẳng lên trời tạo thành một lỗ thủng trên tầng mây, chẳng mấy chốc đã mất hút.
— QUẢNG CÁO —