7. Diệp Di có vẻ không tin tôi nhanh chóng từ bỏ như vậy.Cô ta lại cố tình nhắc đến chủ đề của ngày hôm qua."Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải gặp gia đình của cô gái đó, khuyên họ sớm đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần điều trị.""Tôi chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy buồn nôn.""Thích anh mình, hành vi biến thái đến mức nào chứ?"Không đợi người khác trả lời, Giang Hạc đã không nặng không nhẹ gõ đũa xuống bàn.Anh ấy vừa cười vừa liếc nhìn Diệp Di."Phẫn nộ đến thế sao?""Người không biết còn tưởng anh trai cô bị làm sao ấy."Tôi lại có chút ngẩn ngơ nhìn Giang Hạc.Anh ấy đang nói giúp tôi sao...?Sắc mặt Diệp Di đột nhiên trở nên lạnh lùng.Cô ta thu lại nụ cười, dứt khoát nói thẳng."Tôi không thể không phẫn nộ, bạn tôi bị em gái nuôi của gia đình anh ấy nhòm ngó, tôi thấy rất ghê tởm."Diệp Di nhìn tôi, cười không chút khách sáo."Những lời này của tôi chẳng phải là nói cho cô nghe sao."Những người không biết chuyện đều hít một hơi, ngay lập tức nhìn về phía tôi.Tôi đờ đẫn nhìn thẳng vào mắt Diệp Di, đầu óc quay cuồng, nhưng tôi không biết phải phản bác thế nào.Để chặn họng tôi, cô ta lấy ra một cuốn sổ từ trong túi.Vốn được cất trong phòng tôi, nhưng lúc trước không hiểu sao lại mất.Bây giờ xem ra là do cô ta theo Tư Yến đến nhà tôi.Tự tiện lấy trộm.Diệp Di mở cuốn sổ trước mặt mọi người, đọc to những tâm sự thời thiếu nữ của tôi."Không muốn coi anh ấy là anh trai nữa, vì tôi phát hiện ra rằng tôi có vẻ thích anh ấy rồi.""Đừng đọc nữa."Tư Yến lên tiếng ngắt lời.Anh khinh thường giật lại cuốn sổ, ném xuống bên cạnh tôi.Bực bội nói với Diệp Di:"Đọc mấy thứ rác rưởi này làm gì."Tôi như thể toàn thân đông cứng, thậm chí không có cảm giác xấu hổ vô cùng.Ngay khi tôi nghĩ rằng trò hề này sẽ kết thúc trong sự ngạc nhiên của mọi người.Thì người bên cạnh tôi nhặt cuốn sổ của tôi lên.Anh ấy đột nhiên đặt tay lên vai tôi, ôm tôi vào lòng.Anh ấy nhìn Diệp Di, giọng điệu vô lại."Cô bị bệnh à?""Đến cả nhật ký bạn gái tôi viết cho tôi mà cô cũng trộm."Anh ấy nhìn Tư Yến không có chút cảm xúc, giọng điệu chậm rãi."Bạn gái cậu đúng là không sạch sẽ."Tất cả mọi người lại một lần nữa sửng sốt.Tôi ngẩng đầu lên trong vòng tay anh ấy, chậm chạp nhìn anh ấy.Diệp Di lại cười lạnh:"Trong nhật ký của cô ta viết là anh trai cô ta." Giang Hạc cười."Cô ấy từ nhỏ đã gọi tôi là anh Giang Hạc."Diệp Di bị cãi lại đến tức giận, lời nói cũng buông thả hơn."Thật sao?""Bây giờ anh lại ở bên một cô bé mà anh đã nhìn lớn lên từ nhỏ, anh không thấy mình là đồ súc vật sao?"Giang Hạc bóc một cây kẹo m út, ngậm vào miệng, cười gật đầu."Ừ, tôi là đồ súc vật.""Thì sao?""Mẹ kiếp, tôi cũng chẳng yêu em gái cô, cô kích động cái gì?"Tư Yến đứng chắn trước mặt Diệp Di, vẻ mặt hơi chùng xuống."Giang Hạc.""Cậu quá đáng rồi."8. Giang Hạc buông tôi ra, trực tiếp ném que kẹo m út vào người anh.Anh ấy cười khẩy:"Quá đáng cái con khỉ.""Cậu mặc kệ em gái mình bị bắt nạt, lại bênh vực người ngoài.""Tư Yến, từ bao giờ cậu lại trở thành người tệ bạc như vậy?"Mũi tôi cay cay.Trong sự chỉ trích và khinh thường vô tận của Tư Yến và Diệp Di, thậm chí có lúc tôi cũng tự nghi ngờ bản thân.Chỉ có Giang Hạc là không chút do dự đứng trước mặt tôi.Trước khi những lời đàm tiếu đến, anh ấy đã chặn hết tất cả vì tôi.Đáy mắt Tư Yến u ám khó hiểu."Cậu biết cái gì, cậu có tư cách gì chất vấn tôi?"Giang Hạc khẽ cười lạnh.Anh ấy kéo tôi đứng dậy, đi về phía cửa."Đợi đã."Tư Yến nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tôi."Sao tôi không biết em gái tôi yêu cậu?"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó Tư Yến sẽ đứng ở phía đối diện với tôi, trở thành người làm khó tôi nhiều nhất.Trên môi anh nở nụ cười tự tin."Nếu hai người đã ở bên nhau, hay là hôn nhau trước mặt mọi người đi?""Giống như thế này."Nói rồi anh kéo Diệp Di vào lòng, bóp cằm cô ta hôn xuống.Ngay sau đó, tầm nhìn của tôi bị một bàn tay che mất."Đừng nhìn, bẩn mắt."Giang Hạc khẽ lè lưỡi, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.Đợi đến khi Giang Hạc buông tôi ra, Diệp Di đã hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay Tư Yến.Người đàn ông đối diện ánh mắt thoả mãn, nhìn thẳng vào tôi."A Ngữ, em có muốn hôn thử Giang Hạc không?