Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 186: Nghịch lân



Edit: cơm trắng chan cà phê

Trên đời này có rất nhiều người lập lời thề, trong đó có cả thề độc với trời xanh. Nhiều lúc, con người dễ dàng thề độc là vì họ cho rằng tất cả là giả, chỉ là một dạng mê tín, thuận tiện nói một hai câu, sao có thể thật sự ứng nghiệm.

Nhưng trong trò chơi có một đạo cụ tên 【 Hộp ngôn linh 】.

Thề với hộp ngôn linh thì nhất định phải thực hiện theo lời thề, nếu không sẽ mất mạng.

Cách đây không lâu, trong thế giới nồi nấu quặng, Chu Khiêm đã thề với Ngô Nhân trước hộp ngôn linh: "Được rồi, nếu không nhìn thấy cô bé thì tôi sẽ không quan tâm. Nhưng nếu cô bé đã ở trước mắt tôi và bị bắt nạt, chắc chắn tôi sẽ không để yên..."

Khi đó, Chu Khiêm không hề nghĩ rằng mình sẽ bất cẩn vi phạm lời thề.

...

Để đối phó với Chu Khiêm, Mục Sư đã sắp xếp sẵn nhiều con cờ, y sẽ xem xét tình huống để lựa chọn đâu là con cờ vô dụng, đâu là con cờ mạnh nhất có khả năng lật ngược ván bài của mình.

Trong đó, Kha Vũ Tiêu chính là một trong những con cờ mạnh nhất.

Kha Vũ Tiêu dùng một thân phận mới tiếp cận Tề Lưu Hành ở bên cạnh Chu Khiêm; nhưng bản chất, hắn vẫn là em gái của Ngô Nhân. Mà Chu Khiêm hiển nhiên không hề hay biết thân phận sau của Kha Vũ Tiêu. Vì ngay cả Ngô Nhân cũng không biết chuyện này. Nếu Ngô Nhân nhìn thấy Kha Vũ Tiêu trong trò chơi, hắn cũng không thể nào liên tưởng được đến người em gái ở thế giới thực của mình.

Khi ngồi trong hàng ngũ con bạc xem video Chu Khiêm và Ngô Nhân sử dụng 【 Hộp ngôn linh 】, Mục Sư ngay lập tức bắt lấy cơ hội tuyệt diệu đó, sử dụng con cờ Kha Vũ Tiêu.

Mọi đường đi nước bước của Mục Sư đã hành hình.

Vẫn còn nhiều con cờ chưa xuất hiện đều bị vứt bỏ, chỉ còn Kha Vũ Tiêu là quân át chủ bài được đẩy ra ngoài ánh sáng.

Một khi nắm bắt được cơ hội này, việc giết những đồng đội bên cạnh Chu Khiêm sẽ khiến việc giết Chu Khiêm trở nên dễ dàng hơn.

Cho nên, trong phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》, Kha Vũ Tiêu thẳng tay giết chết Tề Lưu Hành ngay khi có cơ hội, diệt trừ hiểm họa lớn sau này cho quân đoàn Đào Hồng...

Nhưng đó chỉ là thủ thuật che mắt của Mục Sư mà thôi.

Sách lược này trông không có khuyết điểm, nhưng thực tế lại rất khó thực hiện. Vì đồng đội của Chu Khiêm đã nhiều hơn và mạnh hơn. Ví dụ như Chu Khiêm đã có thể chiêu mộ được rất nhiều người rồi thành lập nên quân đoàn Vô Song.

Ngoài ra, bên cạnh cậu ta còn có Bạch Trụ.

Bạch Trụ là người chơi cấp Thần mạnh nhất, gần như là một sự tồn tại vô địch. Ai có thể giết được người này?

Còn lợi dụng quy tắc của phó bản để giết Chu Khiêm cũng là một chuyện khó làm.

Chu Khiêm có thể nhìn thấu được quy tắc của hệ thống trong thời gian ngắn, giống như hệt một người bạn lâu năm của người thiết kế trò chơi, hiểu rõ tính cách của đối phương. Những người có mưu đồ lên kế hoạch đẩy Chu Khiêm vào chỗ chết thì đều có kết cục ngược lại.

Giết Chu Khiêm vốn là một chuyện có mức độ khó cao.

Nhưng với Mục Sư, y có thần may mắn trong tay, Ngô Nhân, 【 Hộp ngôn linh 】, thậm chí cả Chu Khiêm, tất cả đã tự mình tạo lập thành con đường tắt nhanh nhất để y có thể thực hiện được kế hoạch giết người của mình.

Cho nên việc giết Tề Lưu Hành chỉ là trò che mắt Chu Khiêm.

Mục đích thật sự của họ là khiến Chu Khiêm thù hận Kha Vũ Tiêu, muốn giết chết Kha Vũ Tiêu.

Kha Vũ Tiêu giết Tề Lưu Hành, chặt đầu thiếu niên, phanh thây ném xác thiếu niên vào nồi nấu thức ăn...

Thật ra hắn không cần quan tâm mình có giết chết được Tề Lưu Hành hay không, vì trong phó bản, chỉ cần dùng lông chim vàng và đồng hồ tích tắc cũng có thể hồi sinh người chơi.

Nhưng làm như vậy sẽ khiến Chu Khiêm nổi sát tâm, đó là điều chắc chắn.

Vì vậy việc Kha Vũ Tiêu làm từ đầu đến cuối chỉ là để kích phát sát ý của Chu Khiêm, khiến Chu Khiêm căm hận mình đến tận xương tủy.

Khi phó bản còn chưa bắt đầu, Kha Vũ Tiêu đã cố ý sử dụng đạo cụ xuất hiện trước mặt nhóm Chu Khiêm, nói rằng hắn cũng ở trong thế giới Lam Cảng sụp đổ.

Khi đó Chu Khiêm buộc phải lựa chọn rời đi hoặc ở lại, giết chết Kha Vũ Tiêu.

Ngay thời khắc đó, Chu Khiêm đã bước vào một cái bẫy giăng sẵn từ lâu.

"Người như Chu Khiêm chắc chắn không thể ngờ rằng khi cậu ta sinh ra sát ý với Kha Vũ Tiêu là cậu ta đã trúng chiêu. Cậu ta đúng là rất giỏi, nhưng cũng quá mức tự phụ và tùy hứng. Cậu thấy không, cậu ấy vẫn thua tôi thôi."

Mục Sư đã nói như vậy.

Bây giờ, Mục Sư đã quay về địa bàn của quân đoàn Đào Hồng.

Trước mặt y, trên giường băng là một người đàn ông gầy yếu, gương mặt tái nhợt nhưng ngũ quan cực kì tinh tế. Lồng ngực của người đàn ông đang phập phòng, tức nghĩa đã có hô hấp/

Thấy thế, Mục Sư nhếch miệng cười.

Ở bên cạnh, ánh mắt Tạ Hoa Doanh cũng lóe lên tia vui mừng.

Im lặng nhìn Tạ Hoài một lúc lâu, Tạ Hoa Doanh nghiêng đầu nhìn Mục Sư rồi nhàn nhạt cười.

"Sao vậy?" Mục Sư hỏi.

Tạ Hoa Doanh chỉ nói: "Thật ra việc ông cố tình đi gặp Chu Khiêm cũng là một hành vi tự phụ. Ông đang cho cậu ta thấy rằng từ đầu đến cuối ông không hề thăm dò phó bản, cũng không thực hiện nhiệm vụ với nhóm sát nhân, căn bản là không sử dụng bất kì sức lực nào. Là bởi... ông biết cậu ta chắc chắn sẽ chết. Bây giờ, cậu ta biết rằng những nỗ lực cậu ta cố gắng trong phó bản hoàn toàn vô dụng. Và ông đã đến chế giễu cậu ta."

"Tôi làm như vậy... Là vì tôi tự phụ, muốn chế giễu cậu ta?"

Mục Sư cười nói: "Cũng không hẳn. Trong cuộc sống, kỳ phùng địch thủ vốn cũng xuất phát từ sự tôn trọng, tôi muốn gặp mặt cậu ấy một lần trước khi cậu ấy chết. Tôi chỉ nghĩ như vậy thôi."

Im lặng một lát, Tạ Hoa Doanh hỏi: "Ông không sợ rằng chính vì như vậy nên Chu Khiêm sẽ đoán được hết mọi thứ sao? Cậu ấy rất thông minh."

"Đoán được hết mọi thứ thì sao? Cậu ta sẽ cứu ai? Cứu "Kha Vũ Tiêu" của Tề Lưu Hành, hay là cứu "em gái" của Ngô Nhân?"

"Thời gian hoàn thành nhiệm vụ ẩn chỉ có 30 phút. Trước đó, cậu ta cũng đã phải đối phó với nhóm sát nhan, dẫn dắt đồng đội của mình sống sót. Làm sao cậu ta có đủ thời giờ để nghĩ đến việc Kha Vũ Tiêu tâm thần phân liệt? Ngay cả tôi cũng không thể làm được việc đó."

Tạm dừng một chút, Mục Sư nói tiếp: "Chu Khiêm không còn thời gian nữa. Dù không giúp Tề Lưu Hành báo thù, cậu ta cũng cần phải giết Kha Vũ Tiêu để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không thì cậu ta sẽ giết ai?"

"Cần phải giết 3 người để hoàn thành nhiệm vụ. Đây là điều kiện duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ ẩn. Không giết Kha Vũ Tiêu, những đồng đội Chu Khiêm dẫn theo sẽ chết; giết Kha Vũ Tiêu, mọi nhân cách trong người Kha Vũ Tiêu cũng sẽ chết theo."

"Ngay từ ban đầu... Kha Vũ Tiêu đã ủng hộ kế hoạch sáng lập địa ngục của tôi. Cậu ta bằng lòng dùng sinh mạng của mình để cống hiến. Chờ đến khi cười nhạo Chu Khiêm thỏa thê, chờ đến khi Chu Khiêm nhận ra mình đã thua, dù Chu Khiêm không giết cậu ta, Kha Vũ Tiêu cũng sẽ tự sát..."

Mỉm cười với Tạ Hoa Doanh, Mục Sư hỏi: "Chu Khiêm có đoán được hết mọi thứ thì cũng chỉ có thể dựa vào việc tôi sử dụng 【 Cánh cửa tùy ý 】để rời khỏi phó bản. Nhưng ngay lúc đó đã không còn kịp nữa rồi. Cô nghĩ xem, với một kế hoạch tỉ mỉ, chặt chẽ như vậy, Chu Khiêm dù có đoán được hết mọi thứ thì có thể trốn đi đâu được?"

"Dù cậu ta có là thần tiên, cậu ta cũng không thể phá vỡ thế cục này."

"Em gái của Ngô Nhân là Kha Vũ Tiêu, Chu Khiêm vô tình quen biết Ngô Nhân, lập lời thề với Ngô Nhân bằng 【 hộp ngôn linh 】, như vậy chẳng khác gì ông trời đang giúp tôi."

Nói đến đây, Mục Sư nở một nụ cười vui sướng.

Một lúc lâu sau, y lại nói: "Đúng rồi, nói đi cũng phải nói lại..."



Ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Thiện Thành trên màn hình cách đó không xa: "Người này ẩn nấp lâu như vậy mà không bị phát hiện."

Tạ Hoa Doanh nhìn Thiện Thành, rồi lại nhìn về phía Tạ Hoài đang nhắm mắt.

"Trước đây chủ nhân thường xuyên khen ngợi Thiệu Xuyên. Ngài ấy đã trưởng thành bên cạnh Thiệu Xuyên. Tôi vẫn luôn cho rằng chủ nhân vốn tôn kính và sùng bái Thiệu Xuyên. Ngài ấy luôn nói bản lĩnh, sức mạnh của ngài ấy đều nhờ vào Thiệu Xuyên. Đáng tiếc là cuối cùng họ đi trên hai con đường khác nhau."

Mục Sư cảm khái: "Với hai người họ, sự khác nhau đó cũng chỉ có thể rơi vào tình trạng ngươi chết ta sống. May mắn là tôi theo Tạ Hoài."

Lại nhìn màn hình, y nheo mắt nói: "Nhiều người đều cho rằng trong trò chơi, sức mạnh của người đứng đầu càng lớn thì diện tích lãnh thổ của quân đoàn càng rộng. Không một ai nghĩ rằng hai người họ lại hỗ trợ lẫn nhau."

"Diện tích của Lam Cảng rộng lớn như vậy, khi chúng ta hoàn toàn thâu tóm tất cả... Sức mạnh của ngài Tạ sẽ khôi phục được ít nhất một nửa. Vậy là đã đủ. Kế tiếp ——"

"Bây giờ chúng ta cùng nhau xem khoảnh khắc Chu Khiêm thất bại đi."

...

Trong trò chơi.

Máu thịt tung tóe, Chu Khiêm đứng trước Kha Vũ Tiêu, gần như sẽ hứng trọn tất cả.

Nhưng Bạch Trụ đã kịp thời chạy tới chặn lại hết thảy.

Vươn một tay, Bạch Trụ ôm chặt Chu Khiêm, một tay khác giơ lên trán anh: "Em sao rồi?"

Hai tay Chu Khiêm ôm lấy ngực, ở đó có một cảm giác vô cùng kì lạ, khiến cả người anh chìm trong sự sợ hãi mơ hồ.

Đó không phải sự sợ hãi liên quan đến sinh tử mà là sự sợ hãi vì không thể nắm chắc được đáp án trong tay.

Bất chợt, lồng ngực bộc phát nỗi đau đớn kịch liệt, cả người Chu Khiêm đổ đầy mồ hôi lạnh.

Vì đau đớn nên cả người Chu Khiêm co quắp lại, cổ cong lên. Trong nỗi thống khổ, Chu Khiêm đem đầu hướng sát về phía Bạch Trụ theo bản năng.

"Chu Khiêm, em sao rồi?"

Bàn tay Bạch Trụ dịu dàng đè lên ngực Chu Khiêm, chậm chạp xoa bóp để giảm bớt đau đớn.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là —— vì sao Bạch Trụ vẫn bình tĩnh như cũ?

Đặc biệt là Hà Tiểu Vĩ, trong chớp mắt, hắn còn nghĩ Bạch Trụ thật sự bị điên, sự trả giá của Chu Khiêm hoàn toàn không có nghĩa lí gì.

Nhìn thấy Chu Khiêm khác thường, hiểu rõ 【 hộp ngôn linh 】 là gì, Hà Tiểu Vĩ mếu móc khóc thành tiếng, muốn giành lấy Chu Khiêm từ tay Bạch Trụ để kiểm tra tình huống của cậu.

Hà Tiểu Vĩ không thể làm được điều đó vì hắn đã bị Ẩn Đao chặn lại.

Tiếp theo —— Chu Khiêm ngưng đọng thời gian.

Chu Khiêm và Bạch Trụ đã đứng ngoài dòng thời gian. Chỉ có hai người tạm thời thoát khỏi sự ràng buộc của thời gian bình thường.

Ở trong dòng thời gian tĩnh lặng, Chu Khiêm dính sát cả người vào Bạch Trụ theo bản năng, trong ngực như bị lửa thiêu đốt khiến cả người anh run lên không ngừng.

Anh không thể hình dung rõ sự thống khổ này là như thế nào. Có một ngọn lửa vô hình đang điên cuồng chạy dọc khắp cơ thể anh, nó không chỉ xâm nhập vào cốt tủy mà còn như muốn thiêu đốt từng ngóc ngách linh hồn.

Dán mặt vào cổ Bạch Trụ, hai tay Chu Khiêm ôm chặt lấy y, vì quá đau nên mồ hôi ra đầy trên người, làm ướt cả quần áo Bạch Trụ.

Chu Khiêm rên rỉ bên tai Bạch Trụ: "Anh Trụ, em đau. Em đau quá."

Bạch Trụ cúi đầu hôn lên trán Chu Khiêm, dịu dàng nói: "Nghịch lân* có tác dụng phụ. Em kiên nhẫn một chút."

*Nghịch lân (逆鳞): điểm yếu của mỗi con rồng nằm ở vảy trước yết hầu

Chu Khiêm tạm thời không thể nói chuyện. Chút sức lực ít ỏi còn lại cũng chỉ đủ để anh há miệng, hung hăng cắn xuống. Vì lực quá mạnh nên trong miệng Chu Khiêm toàn là mùi máu tươi.

Anh ghét nhất là máu.

Nhưng anh không ghét máu của Bạch Trụ.

Chu Khiêm dùng hết sức mình có để cắn răng vào da thịt Bạch Trụ.

Cho đến khi phát tiết đủ, anh mới mở to đôi mắt đỏ ngầu, thở bên tai Bạch Trụ: "Đây là kí hiệu của em dành cho anh. Bạch Trụ, anh không được gạt em."

"Không gạt em." Bạch Trụ dịu dàng đáp, giọng điệu đầy vỗ về.

Mồ hôi dính đầy mắt, gương mặt điển trai của Bạch Trụ dần nhòe đi trong tầm nhìn của Chu Khiêm.

Vô thức chớp chớp mắt, Chu Khiêm như lạc vào kí ức trong nhà thờ vài tiếng trước.

—— Dưới ô cửa kính rực rỡ, trước giá chữ thập, họ hôn nhau đầy mãnh liệt.

Khi đó, tình dục dường như trở thành lễ đường màu trắng của tình yêu.

Khi hai môi chạm nhau, đầu lưỡi quấn quýt, Chu Khiêm cảm giác được Bạch Trụ cho mình ăn một thứ.

"Anh cho em ăn gì vậy?"

"Kẹo, ngọt lắm."

"Nhưng em không thấy ngọt. Ăn xong thì tim nóng quá."

Chu Khiêm nói xong, Bạch Trụ nghiêng người hôn lên tai anh, trầm thấp nói: "Thứ em ăn là anh. Nghịch lân của anh."

Chu Khiêm ăn nghịch lân của Bạch Trụ.

Theo truyền thuyết, rồng có nghịch lân, nếu chạm phải sẽ kích phát cơn tức giận của rồng.

Dưới cổ rồng có một chiếc vảy hình trăng non, một khi bị đụng vào, rồng sẽ cảm thấy đau đớn.

Đó là nghịch lân, là nhược điểm lớn nhất của rồng.

Thân thể của Bạch Trụ cũng không giống như truyền thuyết, nhưng vị trí vẫn ở chỗ cũ.

Nghịch lân trên người y là thứ quan trọng nhất, là thứ gắn liền với giá trị sinh mạng và trung tâm của tinh thần lực, cũng là nhược điểm duy nhất của y.

Khi nghịch lân bị thương, sinh mạng và tinh thần lực của Bạch Trụ cũng sẽ trực tiếp bị ảnh hưởng.

Nếu không kịp thời tu bổ, Bạch Trụ chắc chắn sẽ chết.

Trong nhà thờ, Chu Khiêm hỏi: "Em ăn nghịch lân của anh? Anh Trụ, anh muốn làm gì?"



Bạch Trụ đáp: "Đặt nó vào ngực em, nó sẽ ổn thôi, nó không bị thương, anh cũng sẽ không bị thương. Lỡ có chuyện xảy ra, em và anh sẽ cộng sinh với nhau."

"Em và anh cộng sinh, sau đó thì sao?" Nhiệt độ trong mắt Chu Khiêm liền rút đi.

Nhớ lại nụ hôn của Bạch Trụ trước lời hứa hẹn, ánh mắt sắc bén của anh mới khôi phục vài phần nhu hòa.

—— Bạch Trụ đã hứa rằng: "Anh sẽ không rời khỏi em lần thứ hai."

"Chu Khiêm, anh sẽ không rời khỏi em lần thứ hai."

"Em phải tin tưởng anh."

Bây giờ, Bạch Trụ tiếp tục lặp lại ước hẹn này bên tai Chu Khiêm, dịu dàng mà vỗ về: "Được rồi, em khôi phục lại dòng thời gian đi, em còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm."

Chu Khiêm không đáp, không biết là vì đau đớn đã hút hết sức lực hay là vì nguyên nhân khác.

Một lúc lâu sau, Chu Khiêm mới nâng hai tay ôm lấy gương mặt của Bạch Trụ.

Nhìn thẳng vào mắt y, Chu Khiêm nói: "Em biết rồi. Còn chuyện quan trọng phải làm. Còn một vở kịch hấp dẫn phải diễn. Anh..."

Buông tay ra, Chu Khiêm cầm xương Thần.

Ngay sau đó, thời gian khôi phục tốc độ bình thường.

Tim đập nhanh đến mức muốn vỡ tung, Chu Khiêm lại phun một ngụm máu, khiến ngực Bạch Trụ nhiễm đỏ một màu.

Anh đau đến mức không thể chịu nổi, cảm giác như trái tim bị đâm thủng, nhưng anh không cúi đầu nhìn. Chu Khiêm một mực nhìn thẳng vào Bạch Trụ trước mặt.

Anh không biết rằng ngay ngực mình có một lỗ thủng đầy máu và thịt nát.

Ai nhìn vào cũng cảm thấy rợn người. Sức mạnh của hộp ngôn linh quá khủng bố.

Nhưng một sự kiện bất ngờ đã xảy ra, ngay lỗ thủng đó chợt truyền ra một nguồn sức mạnh cực lớn khiến cho thân thể của Bạch Trụ gần như hóa lỏng hoàn toàn ——

Trong chớp mắt, Bạch Trụ, cả phần xác lẫn phần hồn, đều bị hút vào trong lỗ thủng kia.

Mất hết điểm chống đỡ, hai đầu gối Chu Khiêm mềm nhũn, ngã rạp xuống mặt đất.

Đau đớn trải dài khắp cơ thể khiến anh cong người lên.

Ánh sáng từ cánh cửa thủy tinh cách đó không xa soi rọi lên người anh, khiến máu thịt đỏ tươi nhiễm một lớp bụi sáng.

Mọi người đều ngỡ ngàng trước tình cảnh trước mắt.

Có lẽ vì đau nên Chu Khiêm bắt đầu phát ra những âm thanh mơ hồ.

Đột nhiên, chữ "ngôn" trên trán anh phát lực, nó bay lên cao, phát ra một luồng sáng vàng nhợt nhạt.

Ngay sau đó, một thứ nửa trong suốt bay ra từ người Chu Khiêm, bị con chữ kia hấp thụ.

Một lát sau, chữ "ngôn" tan biến trong gió.

Đó là quá trình 【 hộp ngôn linh 】hấp thụ linh hồn từ chủ thể tạo lập lời thề.

Đến bây giờ, Chu Khiêm vẫn còn bình yên vô sự.

Bạch Trụ lại biến mất.

Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành, Ẩn Đao chứng kiến tất cả đều ngây ngẩn cả người.

—— Chẳng lẽ Bạch Trụ... đã dùng phương thức nào đó đã thay Chu Khiêm hứng trọn hình phạt của hộp ngôn linh?

Chu Khiêm thật sự không thể vượt qua nên Bạch Trụ mới làm như vậy?

Chu Khiêm quỳ trên mặt đất, im lặng không nói gì, tựa như quên hết mình còn nhiệm vụ ẩn phải hoàn thành, quên cả những đồng đội mình cần phải dẫn dắt.

Anh như mất cả linh hồn, chỉ biết ngồi im trên mặt đất như một cái xác vô tri.

Hà Tiểu Vĩ nhìn đến khó chịu, đi đến bên cạnh anh, dìu anh ngồi xuống, nhìn về phía phần ngực của anh, xác nhận ở đó không còn vết thương thì mới an tâm.

Sau đó hắn kiểm tra trán của Chu Khiêm, xem anh có phát sốt không, hỏi: "Ừm Khiêm à... Cậu còn bị thương ở đâu không? Còn đau không?"

Chu Khiêm cúi đầu không nói gì, mí mắt rũ xuống.

Một lúc lâu sau, "ting" một tiếng, một chiếc vảy từ trong túi hành lí của Chu Khiêm tự động nhảy ra, hóa thành rồng con.

Rồng con sốt sắng nhìn Chu Khiêm, tiến tới nắm lấy góc áo anh, bất an phát ra những âm thanh không ai hiểu.

Chu Khiêm không đáp lời, âm thanh của rồng con lại gấp gáp hơn.

Nó dùng đuôi quấn lấy cánh tay Chu Khiêm, sau đó tung người nhảy lên, giơ tay chạm vào mặt anh, tiếp tục: "A.... A?... Cha? A?..."

Rồng con sốt ruột hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, nó di chuyển liên tục trong lồng ngực Chu Khiêm, cuối cùng mất thăng bằng té xuống mặt đất.

Cuối cùng Chu Khiêm cũng có phản ứng, vươn tay ôm rồng con lên, phủi bụi trên người nó.

Mỗi khi Chu Khiêm nhìn rồng con, ánh mắt luôn mang theo ý cười.

Nhưng hiện tại, ý cười kia không còn, ánh mắt của anh tĩnh lặng đến mức không có một tia cảm xúc.

Nhìn rồng con, anh chỉ hờ hững hỏi: "Không phải con không thích cha sao?"

"A a ——" rồng con liều mạng lắc đầu.

Chu Khiêm nhìn nó chăm chú, hầu kết lăn lộn, nói: "Anh ấy chết rồi."

Đồng tử của rồng còn trợn to vì không tin nổi.

Sau đó "lách tách" vài tiếng, nước mắt của nó rơi xuống.

Rồng con không biết thu nước mắt. Nó cảm thấy nghi hoặc, giơ tay xoa hai mắt nhưng cũng không thể lau được.

Nhưng nó không hiểu. Nó không hiểu vì sao nó lại rơi nước mắt.

Cũng như nó không hiểu, vì sao cha nó lại chết.

 
— QUẢNG CÁO —