Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 190: Khám bệnh



Edit: cơm trắng chan cà phê

Sau khi phó bản thành phố Lam Cảng sụp đổ kết thúc, quân đoàn Vô Song nhận được chiến thắng vang dội đầu tiên, Chu Khiêm cũng được ngợi ca hết lời, phong thần trong lòng người chơi.

Người chơi và con bạc cấp cao trong đại sảnh trò chơi liên tục spam tin nhắn, ai cũng khen Chu Khiêm thật mạnh, Chu Khiêm thật giỏi.

Lần này có rất nhiều người chơi tham gia, và cũng có rất nhiều con bạc được trông thấy màn đánh ngoạn mục của nhóm Chu Khiêm.

Chỉ tiếc cho những người chơi và con bạc không tham gia phó bản chỉ được nhìn thấy những người này liên tục vuốt mông ngựa Chu Khiêm chứ không thật sự biết được anh lợi hại như thế nào. Bởi lẽ hệ thống có chế độ "Đề phòng tiết lộ nội dung".

Trước khi người chơi lên cấp S, con bạc bình thường có thể quan sát trực tiếp qua màn hình, còn con bạc cấp cao có thể quan sát người chơi từ cấp S trở lên có thể xem những phó bản khác qua bản phát lại. Khi đó, hệ thống không sợ "bị tiết lộ nội dung", cho phép mọi người có thể tùy thích thảo luận về phó bản. Vì người chơi dưới cấp S không chủ động liên lạc với họ, cũng không thể xem những nội dung phó bản trên cấp S.

Nếu người chơi bình thường muốn thăng cấp nhanh mà không muốn động não, không muốn mạo hiểm, cách nhanh nhất chính là nhờ thầy mình tham gia phó bản.

Sau khi người chơi lên cấp S, ngoại trừ con bạc cấp cao có thể quan sát từ phòng chờ, hệ thống sẽ không cung cấp thêm những video, hình ảnh liên quan đến phó bản.

Cho nên, dù tập trung đông đúc ở trong đại sảnh, nghe nhiều người bàn tán nhưng họ không biết rốt cuộc Chu Khiêm đã làm gì.

Sau một phó bản, quân đoàn Vô Song đã chiêu mộ được 80 thành viên.

Số lượng thành viên đông, số lượng đồng tiền vàng, điểm kinh nghiệm, giá trị sinh mạng cống hiến cho quân đoàn cũng sẽ nhiều hơn. Vì vậy hệ thống đã xếp hạng quân đoàn Vô Song lên hàng thứ năm.

Mọi người chỉ thắc mắc một điều. Vì sao Chu Khiêm chỉ là phó chỉ huy, còn vị trí chỉ huy của quân đoàn Vô Song lại bị bỏ trống.

Ngay từ đầu, Chu Khiêm đã bật chức năng che tên của mình. Vì anh muốn Ngô Nhân làm vua, còn anh sẽ làm quân sư ẩn mình phía sau.

Anh giấu thân phận mình, chờ đến thời khắc mấu chốt thì lại bước ra ánh sáng khiến đối thủ trở tay không kịp hoặc chỉ mang lại cảm giác sung sướng khi trêu đùa người khác.

Nhưng Ngô Nhân đã chết.

Sau đó, vì mướn sức người, Chu Khiêm cũng phải tiết lộ thân phận của mình.

Hai phần kế hoạch này của anh đều đã tan tành.

Trước khi mất lí trí, anh đã biết rõ.

Nhưng anh lại không hay biết gì về tình hình hiện tại của quân đoàn.

Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.

Khu phòng bệnh số 1. Phòng bệnh số 302.

Tối hôm qua khi vừa đăng xuất khỏi trò chơi, trạng thái tinh thần của Chu Khiêm và Tề Lưu Hành đã kiệt quệ, họ đã ở thành phố Lam Cảng một thời gian quá dài, hệ thống cho họ 2 tháng nghỉ ngơi. Các chức năng cơ thể suy nhược nên khi vừa quay lại thế giới hiện thực, cả hai đều mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ở nơi khác, Hà Tiểu Vĩ không yên tâm nên đã từ Cao Thiết đi đường suốt đêm để đến thăm hai người. Vì lo lắng nên hắn không thể ngủ trên dường đi, sáng sớm xuất hiện ở trên hành lang phòng bệnh, hai chân hắn đã lung lay, gần như không thể trụ nổi.

Nhưng khi vừa bước vào phòng 302, hắn liền tỉnh táo lại ngay ——

Chăn gối trên hai giường bệnh nằm trơ trọi trên mặt đất, ly, chén nằm lăn lóc khắp nơi, vải bọc ghế bị cắt nham nhở, bông rơi vãi khắp nơi.

Ba y tá và Tề Lưu Hành bị thương trên trán đang đè Chu Khiêm phát điên ở trên giường.

Y tá có kinh nghiệm đầy mình, dùng cơ hội chuẩn xác tiêm một liều thuốc vào tay Chu Khiêm, giúp anh an tĩnh lại. Các y tá còn lại thở dài một hơi, thuần thục trói anh lại, cột chặt vào giường bệnh.

Sau đó, vài bác sĩ khác bước vào đẩy Chu Khiêm đi.

Vài tiếng sau, họ đẩy Chu Khiêm quay về.

Buổi chiều, Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành đi đến văn phòng bác si.

Nhưng bác sĩ chữa trị cho Chu Khiêm là Lịch Học Hải không có ở đây.

Một bác sĩ khác hỏi Hà Tiểu Vĩ: "Anh là người nhà của bệnh nhân?"

Hà Tiểu Vĩ đáp: "Tôi là bạn của cậu ấy. Cậu ấy không còn người thân. Có chuyện gì bác sĩ cứ nói với tôi."

"Được rồi. Bác sĩ Lịch đến thành phố bên cạnh tham gia một hội nghị, ngày mai mới trở về. Chiều nay chúng tôi đánh giá lại tình hình của cậu Chu. Theo lý thuyết..." Bác sĩ thở dài một hơi: "Bệnh của cậu ấy đã chuyển biến xấu rất nhiều. Đến mức không thể tưởng tượng nổi."

"Có nghĩa là sao?" Hà Tiểu Vĩ nhíu mày.

Thật ra khi nhóm bác sĩ đang khám bệnh cho Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ cũng đã nghe Tề Lưu Hành nói qua. Sáng nay, Tề Lưu Hành còn đang say giấc, nhưng cậu bỗng cảm thấy có dự cảm không lành nên đã mở mắt dậy. Có lẽ trong quá trình tham gia trò chơi, cậu đã rèn luyện được sự nhạy bén trước nguy hiểm, giúp cậu kịp thời mở mắt, cứu cậu thoát chết một mạng.

Khi Tề Lưu Hành mở mắt liền nhìn thấy Chu Khiêm cầm một con dao gọt hoa quả lao về phía mình.



Bệnh nhân ở khu bệnh số 1 đều là người có bệnh nhẹ, chắc chắn không gây nguy hại đến người khác hoặc cho chính mình. Phần lớn họ đều tự nguyện ở lại đây, an dưỡng chữa bệnh, hoàn toàn không có cơ chế quản lý nghiêm khắc.

Đây là lí do vì sao Chu Khiêm lại dễ dàng có con dao gọt hoa quả trong tay.

Nếu không phải Tề Lưu Hành tỉnh giấc kịp thời, nhanh chóng lăn qua bên cạnh né đi, cậu chắc chắn đã bị Chu Khiêm đâm một nhát.

Cậu chỉ bị đập đầu vào tường, cánh tay bị thương nhẹ, ít nhất không chết.

Hà Tiểu Vĩ lén hỏi Tề Lưu Hành: "Cậu ấy thật sự điên rồi? Không phải giả bộ?"

Tề Lưu Hành trả lời: "Trước đây anh ấy nói với em là sẽ giả bộ phát điên để trà trộn vào khu X, bởi vì Bạch Trụ ở khu X. Đó là điều thứ nhất. Nhưng bây giờ Bạch Trụ đã chết trước mặt chúng ta, như vậy thì có nghĩa là gì?"

"Thứ hai, anh ấy ở đây lâu như vậy, đã nằm lòng các quy định, muốn giả điên để trà trộn vào không khó; hoặc không cần giả điên, thật ra anh ấy vẫn có cách khác để vào... Vì sao anh ấy lại lựa chọn cách nguy hiểm nhất? Không gạt anh, ánh mắt lúc muốn giết người vào sáng nay của Chu Khiêm không hề giống như đang giả bộ."

"Thật ra chúng ta đi theo anh Khiêm đã lâu rồi, cũng biết kĩ năng diễn xuất của anh ấy như thế nào. Nhưng khi nãy... không giống như là diễn."

Nói đến đây, Tề Lưu Hành lặng người đi. Cậu thở dài một hơi: "Sáng nay Chu Khiêm thật sự đã muốn giết em."

Hà Tiểu Vĩ ngày càng lo lắng hơn: "Sau này ở trong trò chơi thì cậu ấy phải làm sao đây?"

Tề Lưu Hành lại thở dài: "Lần này nghỉ ngơi tương đối lâu, đến tận 2 tháng. Chúng ta còn hi vọng, anh ấy chắc chắn có thể khỏi bệnh."

Một lúc lâu sau, Tề Lưu Hành nhất mạnh: "Anh ấy là Chu Khiêm."

Anh ấy là Chu Khiêm.

Điều này quả thực đã khích lệ được Hà Tiểu Vĩ.

Cho nên hắn tin tưởng lặp lại: "Đúng vậy. Cậu ấy là Chu Khiêm."

Bây giờ, bác sĩ nhìn Hà Tiểu Vĩ, nói: "Dựa theo phán đoán bước đầu của chúng tôi, bây giờ Chu Khiêm có trạng thái bị kích thích, luôn tấn công người khác, vì vậy cần chuyển sang khu phòng bệnh số 2 hoặc thậm chí là... khu X."

Hà Tiểu Vĩ liền bất an: "Nhưng khu X giam giữ rất nhiều tội phạm! Chu Khiêm ——!"

Khu phòng bệnh số 1 có tính chất như điều dưỡng.

Khu X lại chẳng khác gì một nhà tù.

Bác sĩ nói: "Cậu yên tâm, ở khu X, các bệnh nhân đều được ở trong các phòng đơn, phòng cũng luôn được khóa kín. Mỗi bệnh nhân đều được giám hộ khắt khe, bạn của cậu chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì."

"Ngoài ra, nếu cậu lo lắng, tôi sẽ đem báo cáo giám định trước cho cậu. Bác sĩ Lịch là người nắm rõ tình trạng bệnh của Chu Khiêm nhất. Anh ấy sẽ là người quyết định cuối cùng."

...

Ngày hôm sau, Lịch Học Hải quay lại.

Khi Lịch Học Hải đang nghe các bác sĩ khác báo lại tình hình, Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành đang chờ ở bên ngoài văn phòng.

Vất vả mới thấy người ra, Lịch Học Hải liền nói với họ: "Chúng ta có thể gặp đàn anh của tôi, anh ấy là chuyên gia về lĩnh vực thôi miên, giỏi hơn tôi rất nhiều, tôi muốn dẫn Chu Khiêm đến chỗ anh ấy để khám và chữa bệnh, xem thử liệu pháp thôi miên có thể giúp tình trạng bệnh của cậu ấy chuyển biến tốt đẹp được hay không."

"Bây giờ các bác sĩ đều đề nghị chuyển cậu ấy đến khu X. Nhưng các cậu cũng biết nơi đó là như thế nào rồi. Chỗ đó không khác gì nhà tù. Cho nên, trừ khi bất đắc dĩ không còn cách nào khác, trừ khi Chu Khiêm thật sự không còn đường cứu... Tôi không muốn dùng đến biện pháp cực đoan như vậy."

Hà Tiểu Vĩ thở phào một hơi: "Vậy thì tốt quá. Cảm ơn bác sĩ!"

Không ngây thơ như Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành nhạy bén hỏi một câu: "Phòng khám tâm lý kia ở đâu và chúng ta sẽ đi khi nào?"

Ánh mắt lãnh đạm của thiếu niên tràn ngập cảnh giác. Đối diện với ánh mắt này, Lịch Học Hải chỉ cúi đầu viết vài dòng lên sổ khám bệnh, sau đó đóng nắp bút máy, bỏ cây bút vào trong túi áo trước ngực.

Cây bút bị lệch qua một bên, Lịch Học Hải chỉnh lại cho cây bút đứng thẳng rồi mới nói với hai người: "Chiều nay chúng ta sẽ xuất phát. Và ——"

Nhìn Tề Lưu Hành, Lịch Học Hải hỏi: "Tình trạng của cậu sao rồi, cậu còn nhìn thấy em trai không?"

Tề Lưu Hành gật đầu: "Còn. Nhưng bây giờ em ấy không có ở đây. Nhưng khi tôi nghĩ đến thì em ấy thường sẽ xuất hiện."

Tề Lưu Hành còn một điều chưa nói. Khi ở trong trò chơi, em trai chưa từng xuất hiện. Cậu chỉ gặp em trai mình ở trong thế giới hiện thực.

Lịch Học Hải lại hỏi: "Có phải cậu sắp 18 tuổi rồi không?"

"Hả?... À, phải." Tề Lưu Hành gật đầu.

Cậu tò mò vì sao Lịch Học Hải lại đột nhiên hỏi điều này.

Nhưng Lịch Học Hải không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: "Chúng ta có thể thảo luận tỉ mỉ về tình trạng cụ thể của cậu trên đường đi, xem như hôm nay tôi đã kiểm tra cho bệnh nhân trong phòng cậu. Các cậu đi ăn cơm đi, buổi chiều tôi sẽ đến đón."



Gật đầu một cái, Lịch Học Hải liền xoay người rời đi.

...

Chiều. Quán cà phê trên đường Tân Hà.

Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ đang ngồi ở đây.

Trước đó, họ đã cùng Lịch Học Hải dẫn Chu Khiêm đến gặp phòng khám tâm lí, gặp được đàn anh cảu Lịch Học Hải, thăm quan cả phòng trị liệu thôi miên. Họ không đủ mặt dày để ở đó ăn chực uống chực, vì vậy đến quán cà phê này chờ.

Hà Tiểu Vĩ nhấp một ngụm cà phê: "Đàn anh của bác sĩ Lịch khá bệ vệ, nhưng trông vẫn là một người hiền hậu. Hi vọng bác sĩ có thể giúp được Khiêm."

Nghĩ đến mất mát của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ lại thở dài một hơi.

Năm đó chia tay, hắn chỉ còn nửa cái mạng. Nhưng ít nhất cô gái mà hắn yêu vẫn còn sống. Bạch Trụ thì không thể biết chắc.

Đối diện hắn, Tề Lưu Hành nghiêm túc uống một ngụm nước ép, sau đó cậu nhíu mày.

Hà Tiểu Vĩ: "Sao thế? Chua quá hả?"

"Không phải." Tề Lưu Hành lắc đầu: "Em cứ cảm thấy có gì đó không ổn."

...

Phòng khám tâm lý, phòng trị liệu thôi miên.

Chu Khiêm tỉnh lại, nhúc nhích tay chân, hai tay nắm thành quyền, muốn tấn công người khác hoặc là chính mình theo bản năng.

Tay chân bị trói chặt đã cản hành động này lại.

Ngay sau đó, có người tiêm cho anh một liều thuốc, chất lỏng lạnh lẽo chạy dọc trên cánh tay, anh từ từ an tĩnh lại.

Đồng tử tan rã, giường tự động nâng lên. Một lúc lâu sau, Chu Khiêm nửa nằm nửa ngồi nhìn người trước mặt.

Trước mặt anh là một người mặc áo blouse trắng, trong túi kẹp một chiếc bút máy thẳng đứng, người này có một gương mặt thanh tuấn, nghiêm túc.

Chu Khiêm chớp mắt, ánh mắt mê mang đầy vô tội, cả người ngoan ngoãn vì thuốc đã có tác dụng.

Không biết anh còn nhớ được người trước mặt hay khong.

Lịch Học Hải hỏi: "Còn biết tôi là ai không?"

Chu Khiêm bắt đầu ngấm thuốc an thần gật gật đầu: "Biết. Anh là bác sĩ Lịch."

Sau đó anh đánh giá bác sĩ Lịch từ trên xuống dưới: "Này, sao anh không mua thêm đồ mới đi? Anh là con bạc của tôi mà, anh kiếm được nhiều tiền lắm rồi còn gì."

Lịch Học Hải: "..."

Mơ màng chớp chớp mắt, Chu Khiêm lại hỏi: "Có phải tôi... tình trạng của tôi không ổn?"

"Làm sao cậu biết?" Lịch Học Hải hỏi: "Nghe miêu tả của họ, tôi còn nghĩ rằng cậu đã hoàn toàn mất trí."

"Sau khi rời khỏi trò chơi, tôi không tỉnh táo phần lớn thời gian, nhiều kí ức cũng rất mơ hồ. Thậm chí tôi còn cảm thấy... Sau khi ra ngoài, tôi đã đến thẳng nơi này."

"Nơi này không phải bệnh viện Xuân Sơn, cho nên tôi đoán chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó cho nên tôi mới bị anh mang đến đây... Kết hợp với vài dòng kí ức ngắn, hẳn là tôi đã phát điên và mất khống chế, đúng không?"

"Trước đây tôi đã đốt đồ, xong việc tôi vẫn nhớ rõ. Nhưng lần này tôi hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì trong lúc phát điên... May là khi tôi tỉnh lại thì vẫn rất thôn minh, còn biết suy nghĩ, đúng không nào?"

Thấy Lịch Học Hải lắc đầu, Chu Khiêm cười cười, sau đó ánh mắt anh ngày một tan rã hơn. Thuốc thấm dần, anh có cảm giác như cả người mình đang lênh đênh trên một đám mây.

Anh kể về những gì mình trải qua nhưng lại có cảm giác như mọi thứ hoàn toàn không liên quan đến mình.

"Bác sĩ Lịch, có phải tôi đã hoàn toàn mất khống chế không? Chiếc hộp mà anh cho tôi nhìn thấy trong đầu, có phải nó... nổ rồi không?"

"Lần đầu tiên tôi mất khống chế là ở trong trò chơi, vì tôi phát hiện ra Bạch Trụ thật sự thích tôi. Lần đó cảm xúc đã tràn ra ngoài vì tôi quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức chiếc hộp không thể kiềm lại được."

"Còn bây giờ... Là vì tôi quá đau khổ, đau khổ tới mức chiếc hộp nổ tung. Anh thấy rồi đúng không? Bạch Trụ đã chết rồi."

Nói xong, Chu Khiêm hốt hoảng nhìn Lịch Học Hải: "Bác sĩ Lịch, tôi đã gây phiền phức lớn cho anh rồi. Lúc trước anh phải chữa trị cho cô gái thất tình ở bên cạnh phòng tôi đến tận nửa năm, cô ấy mới có thể xuất viện."

"Trường hợp của tôi có lẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với cô ấy."

 
— QUẢNG CÁO —