Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 199: Độ kiếp



Edit: cơm trắng chan cà phê

Đối với Chu Khiêm, sống là một quá trình dài lâu và đầy hiểm nguy. Anh luôn đi trên một sợi dây thép, bên dưới là bụi gai sắc nhọn và biển lửa.

Đôi khi anh sẽ gặp được một làn hơi sưởi ấm, ví dụ như Bạch Trụ từng ở bên cạnh anh một thời gian ngắn. Tiếc rằng dây thép của Bạch Trụ đã đứt gãy, y đã rơi xuống vực thẳm trước Chu Khiêm.

Anh không thể oán trách Bạch Trụ, chỉ có thể an ủi bản thân rằng hai người không có duyên.

Sau đó anh cũng gặp một vài đồng đội, dây thép của họ tạm thời trùng lấp với anh, giao vào nhau, song hành cùng nhau, là bởi vì mọi người bị trói buộc với nhau từ lợi ích của mình.

Chu Khiêm biết anh không thể mang đến cho họ thứ họ muốn, họ cũng sẽ rời đi.

Trong đời, anh không thể dựa dẫm vào ai, anh chỉ có thể đi một mình.

Chu Khiêm bị một con rồng dẫn vào trong trò chơi.

Con rồng đó đã biến thành Thần Nghệ Bạc, nó siết cổ anh, ánh mắt đầy sát ý mà nói: "Ánh sáng của đom đóm mà muốn sóng vai cùng nhật nguyệt?"

Nó cũng hóa thành Khương Dư Thanh, vây khốn Chu Khiêm trong thế giới tinh thần, bắt anh trải qua những năm tháng chiến tranh xưa cũ, cuối cùng ôm lấy ký ức của chính mình rồi chết đi.

Chu Khiêm nhớ ra, con rồng đó sẽ hóa thân thành Boss của mỗi phó bản, đẩy anh vào đường cùng.

Có lẽ nếu anh chết đi, nó cũng sẽ rời bỏ anh, tiếp tục tìm một người khác thích hợp hơn để giúp nó chuyển hóa. Nhưng nếu anh vẫn còn sống, anh sẽ trở thành lựa chọn của nó.

Nhưng vì sao anh phải dựa vào sự sắp đặt của nó?

Chu Khiêm thề rằng anh cần phải sống đến cùng, nhưng không phải vì muốn giúp đỡ con rồng đó mà là để giết nó.

Ký ức của anh dừng lại ở đó, khi sát ý ấp ủ cao trào đỉnh điểm, trước mắt Chu Khiêm lại xuất hiện hình ảnh con mắt xanh đổ máu như nước mắt, nụ hôn hoang đường quái dị cùng lời "xin lỗi" kia.

Quái vật mang ký ức của Bạch Trụ vì sao lại hôn mình?

Quái vật không thích mình.

Chẳng lẽ Bạch Trụ thích mình?

Nhưng vì sao anh ấy thích mình mà lại không từ mà biệt?

Ừm, cẩn thận nghĩ lại thì mẹ cũng thích mình, nhưng mẹ cũng đã phản bội mình.

Có lẽ Bạch Trụ cũng thích mình, nhưng chỉ như vậy mà thôi.

Chu Khiêm suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không tìm ra được đáp án.

Nhưng anh cảm thấy đáp án đó cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả sau cùng.

Vì quái vật không phải Bạch Trụ.

Còn Bạch Trụ, dù cho y có mang tình cảm gì với anh đi chăng nữa, y cũng đã lựa chọn rời đi.

Vậy thì cần xử lý con quái vật này như thế nào?

Chu Khiêm nghĩ rằng anh là người có thù tất báo, vì vậy cần phải giết chết nó.

Lùi một vạn bước, con quái vật như vậy...

Sao có thể cho phép nó sống trên đời?

Nó sẽ hại chết rất nhiều người, kể cả Chu Khiêm.

Suốt 3 ngày tiếp theo, Chu Khiêm vẫn được Kỷ Nhạc Tri dẫn đến phòng bên cạnh, ở chung một chỗ với quái vật.

So với địch ý lần đầu tiên đối diện với quái vật, Chu Khiêm đã thu hết mọi sát ý và phòng bị vào nơi sâu nhất, tỏ vẻ ngoan ngoãn phối hợp với đối phương.

Mỗi khi nở nụ cười tươi ngoan hiền, Chu Khiêm đều sẽ nhận được một đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn mình. Con quái vật như cảm kích vì anh bằng lòng giúp đỡ nó, nhưng nó cũng biết rõ mọi thứ chỉ là giả vờ. Nó không vạch trần, thể hiện sự dung túng và nuông chiều cho anh.

Bảy ngày trôi qua thật nhanh.

Chu Khiêm nghe nói đã đến lúc quái vật cần hoàn thành bước chuyển hóa cuối cùng.

Trước đêm đến phòng của quái vật, Chu Khiêm nhìn thấy một chiếc hộp giấy ở trong đầu mình.

Anh nhớ trước khi Lịch Học Hải rời đi đã từng nhấn mạnh về chiếc hộp này.

"Tôi biết cậu hận tôi lừa dối cậu. Nhưng thật ra chúng tôi chỉ muốn tạo ra thần mà thôi. Trên đường đến với chân lý sẽ cần sự hi sinh, đúng không? Ông trời sẽ cảm thấy biết ơn sự hi sinh của cậu."

"Chỉ cần nó hóa thần thành công, cậu sẽ là người lập công, cậu sẽ nhận được vô số khen thưởng."



"Chu Khiêm, cậu nhìn thấy những video đó rồi đúng không? Cậu còn dám nhảy lầu, cậu đã điên thành cái dạng gì rồi? Cậu không nhớ rõ chuyện gì, cậu nghĩ lại đi, bệnh cậu đã nghiêm trọng đến mức nào?"

Than nhẹ một hơi, Lịch Học Hải nói tiếp: "Để nhiệm vụ tạo ra thần của chúng tôi hoàn thành, tôi vẫn muốn khắc phục khó khăn để giúp đỡ cậu. Lần này cậu phát bệnh là vì cậu đã mở chiếc hộp cảm xúc."

"Qua nhiều ngày trị liệu, tôi đã giúp cậu dựng lại chiếc hộp này, giúp cậu cất giữ cảm xúc vào trong. Nhưng cậu phải nhớ rõ, không bao giờ được mở chiếc hộp này ra, đặc biệt khi gặp tình huống nguy hiểm."

"Đã đến lúc ngả bài, anh cảm thấy tôi vẫn còn tin tưởng anh sao?" Chu Khiêm nói: "Anh cũng chẳng khác gì con quái vật kia, cả hai đều muốn tính kế tôi. "Tạo thần" cái gì chứ, rõ ràng các người muốn tạo ra quái vật."

"Chu Khiêm, cậu là một người thông minh, cậu nên đưa ra lựa chọn chính xác. Tôi nói lại, nếu cậu mở chiếc hộp đó ra thêm một lần nữa, cậu sẽ thật sự phát điên."

"Đúng là nếu cậu mất trí, không thể giúp chúng tôi tạo thần, mọi tâm huyết của chúng tôi đều đổ sông đổ biển. Nhưng để khiến chúng tôi thất bại, để giết chết quái vật trong mắt cậu... cậu thật sự chấp nhận trả một cái giá đắt như vậy sao?"

"Cậu đã điên một lần, nếu lại phát điên lần thứ hai, dù có là bác sĩ giỏi nhất cũng khó lòng giúp cậu. Cậu sẽ điên suốt cả đời."

Lịch Học Hải dùng thân phận Mục Sư cũng đã nói với Vân Tưởng Dung những lời này.

"Tôi đoán rằng Chu Khiêm sẽ không tin tôi. Tôi không cho cậu ấy mở chiếc hộp đó ra thì cậu ấy chắc chắn sẽ mở nó ra. Nhưng tôi không lừa cậu ấy, nếu cậu ấy thật sự phát điên thêm một lần nữa, cậu ấy không thể dẫn đường cho Bạch Trụ."

"Bạch Trụ không thể hóa thần sẽ bị Thiệu Xuyên tự tay giết chết."

"Còn Chu Khiêm... Cậu ấy phát điên thì sẽ chết ở trong trò chơi. Hoặc cậu ấy không vào trò chơi nữa sẽ vi phạm vào quy tắc, tử vong tại chỗ."

"Nếu Chu Khiêm tin lời tôi, không mở chiếc hộp ra.. Thì là một con người lí trí, cậu ấy sẽ tự tay giết Bạch Trụ."

"Cho nên tôi rất tò mò, khi ký ức của cậu ấy khôi phục thì cậu ấy sẽ hối hận như thế nào. Đến lúc đó, tôi đã xây dựng địa ngục mà mình muốn, tôi sẽ đích thân đi hỏi cậu ấy."

"Cô thấy không, dù là chọn con đường nào, cả Chu Khiêm và Bạch Trụ chỉ có con đường chết."

...

Bây giờ. Chu Khiêm đang ngồi trên xe lăn.

Cửa sắt "ầm ầm ầm" mở ra.

Chu Khiêm được Kỷ Nhạc Tri đẩy vào trong phòng.

Lần này, Kỷ Nhạc Tri hiếm thấy mà không nói gì.

Chu Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua. Người đẩy anh một mình đối mặt với quái vật trong phòng là Kỷ Nhạc Tri nhưng trông đối phương lại có cảm tưởng như đang lẳng lặng chờ chết.

Khẽ liếc nhìn Kỷ Nhạc Tri, Chu Khiêm nhìn nữa, quay đầu nhìn con quái vật có những bộ phận tan tác khắp phòng.

Hôm nay trông nó thật an tĩnh, nội tạng lơ lửng trên cao cũng không có động thái gì to lớn.

Chu Khiêm đứng lên, đi qua lớp máu thịt tàn khuyết, những mạch máu dính nhớp rơi vãi khắp nơi... chủ động đến gần quái vật.

Đây là lần đầu tiên quái vật im lặng nằm trên giường, để cho người khác nhìn thấy rõ gương mặt của nó.

Phía sau còn có một bộ phận như là não, không biết hộp sọ đang nằm ở đâu.

Dù cảnh tượng vô cùng đáng sợ nhưng gương mặt của nó vẫn thật đẹp. Trong đó, một nửa là gương mặt của con người, là gương mặt của Bạch Trụ mà Chu Khiêm quen biết.

Đó là gương mặt của thiếu niên 16 tuổi.

Nhưng một nửa gương mặt còn lại thì khác, làn da sần sùi, mọc sừng và đầy vảy.

Bây giờ quái vật nhắm cả hai mắt, có lẽ đang giúp các nhà nghiên cứu làm gì đó.

Sau khi cửa sắt hoàn toàn đóng lại, Chu Khiêm nghe thấy loa thông báo lên tiếng: "Chúng tôi đã tạm thời tiêm thuốc gây mê cho Bạch Trụ và đã cho cậu ấy uống thuốc để hoàn thành bước chuyển hóa cuối cùng."

"Quá trình hóa thần có yêu cầu chặt chẽ về mặt thời gian. Trong khoảng thời gian này, thân thể của Bạch Trụ sẽ trong trạng thái bị gây mê, chúng tôi đã dùng thủ thuật để kích phát sóng điện não của cậu ấy, giúp cậu ấy mở không gian tinh thần của mình."

"Chúng tôi cũng sẽ đồng bộ hóa sóng điện não của cậu, giúp cậu vào được không gian kia. Cậu là người chăn chiên của Bạch Trụ, chuyện này không có gì khó khăn với cậu."

"Chu Khiêm, chúng tôi không thể can thiệp vào không gian tinh thần của Bạch Trụ, chúng tôi cũng không biết các cậu sẽ gặp gì."

"Nhưng trước đây cậu đã từng vào không gian tinh thần của Bạch Trụ nhiều lần. Có thể cậu cũng sẽ gặp lại cảnh tượng cũ. Cho nên cậu không cần quá lo lắng, cậu sẽ biết cách dẫn đường cho Bạch Trụ."

"Có lẽ các cậu sẽ gặp lũ lụt, cậu chỉ cần tìm một con thuyền, tìm Bạch Trụ, sau đó dẫn cậu ấy lên thuyền là được. Nếu cậu gặp dịch bệnh thì cậu cần tìm thuốc đặc trị, tìm Bạch Trụ, chữa trị cho cậu ấy..."

"Hoặc mọi chuyện cũng có thể rất đơn giản. Khi cậu ấy cần di chuyển, cậu có xe, vậy thì chỉ cần chở cậu ấy đi tiếp thôi."

"Tóm lại, chỉ có một nguyên tắc duy nhất, cậu phải bảo vệ chính mình trước, sau đó tìm Bạch Trụ, giúp cậu ấy sống sót."

"Chu Khiêm, chúc cậu thành công."



"Nếu nhiệm vụ của cậu thất bại, chúng tôi sẽ cố gắng bảo đảm an toàn cho cậu, kéo cậu quay về thế giới thực. Còn Bạch Trụ... Chúng tôi chỉ có thể sử dụng thuốc gây mê rồi giết cậu ấy."

...

Chu Khiêm ngồi trên xe lăn, nghe theo hướng dẫn của ban quản lý đứng trong một góc phòng. Trong góc có một vật dụng như hai mảnh nam châm, anh dùng nó dán lên hai huyệt thái dương.

Chu Khiêm liền cảm thấy thật buồn ngủ.

Trước khi nhắm mắt, Chu Khiêm nhìn thấy những vật thể dạng bột màu xanh nhạt trôi xuống từ giữa phòng, chúng được một đôi bàn tay vô hình dệt thành những sợi chỉ chính xác, từng mạch máu, từng mảnh thịt và từng bộ phận đều được nối kết lại với nhau.

Thậm chí Chu Khiêm còn nhìn thấy những sợi huỳnh quang phát ra ánh sáng xanh từ gương mặt của người nằm trên giường nối với phần cổ ở trên cao.

Chu Khiêm không thể nhìn được gì nữa, anh nhắm mắt, rơi vào một thế giới tối đen.

Anh tìm thấy một chiếc đèn pin, anh bật công tắc. Anh đang đứng trên một con đường đầy máu thịt và xương khô.

Thế giới này như được tạo nên từ sự chết chóc.

Không biết vì sao Chu Khiêm lại có cảm giác quen thuộc với nơi này.

Anh nhớ lại lời nhắc nhở từ loa thông báo, anh là người chăn chiên, trước đây anh đã vào không gian tinh thần của quái vật.

Tiếc rằng anh không nhớ gì, chỉ có thể từ từ thăm dò về phía trước.

Một lát sau, Chu Khiêm nhìn thấy một lớp học quen thuộc.

Dừng chân trước cửa lớp, nhìn qua ô cửa kính, Chu Khiêm nhìn thấy Bạch Trụ ngồi ở trong phòng, xung quanh là những chiếc bánh kem xếp đầy bàn.

Chu Khiêm nhớ rằng đây là lúc anh giúp Bạch Trụ tổ chức tiệc sinh nhật.

Khi đó, hai người vừa lên lớp 3.

Chu Khiêm nhớ rằng hai người ngồi trên bục giảng, cùng nhau ăn bánh kem, anh còn trét kem lên mặt Bạch Trụ, cuối cùng còn chọc ghẹo lớp trưởng ngoan hiền: "Lớp trưởng, không phải cậu là người nề nếp à? Sao bây giờ lại ngồi trên bục giảng với tớ? Lần này cậu phải cùng tớ viết bản kiểm điểm rồi."

Nhưng lần này Chu Khiêm không nhìn thân khi còn nhỏ ở trong lớp học.

Không có ai tổ chức sinh nhật cho Bạch Trụ, cậu bé lại ngồi lọt thỏm giữa những chiếc bánh to trông càng cô độc hơn.

Thế giới này nguy hiểm như thế nào?

Trong đầu Chu Khiêm vừa lướt qua suy nghĩ này, mặt đất liền ầm ầm rung chuyển —— động đất!

Tai nạn đáng sợ bất ngờ xảy ra, lớp học ấm áp lung lay sụp đổ.

Chu Khiêm nhíu mày nhìn đứa trẻ nhỏ bé đứng một mình trong lớp. Bạch Trụ vẫn ngồi trên bục giảng, lặng lẽ ăn bánh kem một mình.

Cảm giác được động đất, cậu bé chỉ hơi nhíu mày, sau đó vẫn tiếp tục ăn bánh kem —— dường như cậu bé không hề có ý định chạy trốn.

Bây giờ cậu bé có biết bản thân đang độ kiếp không?

Hay là người này đã sa vào giấc mộng cũ, nói cách khác là chìm trong trí nhớ của Bạch Trụ, nên không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra?

Một cục đá rơi xuống, sượt ngang qua mũi Bạch Trụ. Trên sàn nhà đã rung lắc dữ dội, nền đất đổ sụp xuống.

Nhưng Bạch Trụ nhỏ bé không hề dao động. Cậu bé chỉ im lặng dùng đầu ngón tay phết một miếng kem, trét lên trán mình, giống như Chu Khiêm ngày trước từng làm.

Không thấy Chu Khiêm nhỏ đâu.

Cho nên Bạch Trụ nhỏ đã thay cậu bé, tự mình làm.

Chu Khiêm trơ mắt nhìn mọi thứ qua ô cửa kính.

Anh cảm thấy anh hẳn là không nên làm gì. Anh chỉ cần mặc kệ Bạch Trụ nhỏ chết là được. Đến lúc đó, quái vật sẽ mất trí, quá trình hóa thần thất bại, các nhân viên nghiên cứu sẽ giết nó.

Nhưng Chu Khiêm vẫn phá vỡ cửa kính, nhảy vào trong phòng.

Anh tò mò, anh muốn hỏi Bạch Trụ nhỏ một vài vấn đề.

Ngay lúc này, trước mặt anh chợt xuất hiện một chiếc hộp giấy.

Chu Khiêm ngay lập tức nhận ra đó là chiếc hộp giấy cất giữ cảm xúc của mình.

Bảy ngày trước, trước khi Lịch Học Hải phản bội anh rồi rời đi đã dặn dò anh không được mở nó ra, nếu không anh sẽ phát điên, không một ai có thể cứu được anh nữa.

Trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của Lịch Học Hải, Chu Khiêm hờ hững đứng trước chiếc hộp giấy, đặt tay lên trên, tạm dừng ba giây, anh dứt khoát mở nó ra.