Hải: “Ít giả bộ với tôi. Tới chỗ này, đều là muốn tìm hộp hủy diệt.”
Đường Nghiên Tâm: “Đúng, tôi chính là đến tìm hộp hủy diệt, anh có biết cái đồ đó đang ở chỗ nào không?”
Hải: “…”
Hải: “Các người không phải đi cùng nhau sao?”
Đường Nghiên Tâm: “Tôi không biết anh ta.”
Tùng Cách: “Tôi cũng không quen anh ta.”
Ngay đến cả ‘Búp bê’ cũng lặng lẽ đi đến bên cạnh Tùng Cách, phân rõ ranh giới với Mạt.
Mạt: ???
Hải nghi ngờ nhìn họ rồi nói: “Lại không được sống yên ổn qua ngày rồi, luôn luôn có người không biết gì đến quấy rầy vợ chồng chúng ta.” Lẩm bẩm một lúc, anh ta nói với họ: “Muốn biết tin tức của hộp ma thì tự mình vào trong thôn hỏi thăm. Tôi có thể miễn cưỡng thu nhận các người ở nhà của tôi qua đêm…Nếu không vận mệnh sẽ trách tôi quá mức tàn nhẫn. Cảnh cáo ở đằng trước, đừng gây chuyện! Nếu không các người sẽ đẹp mặt đấy.”
Nói đến vận mệnh, Hải rất tự nhiên tỏ ra biểu cảm dịu dàng.
Không nhận được nhiều thông tin từ anh ta, Đường Nghiên Tâm đi dọc theo cánh đồng đến một ngôi nhà khác. Ngôi nhà này được xây gần như đối diện với nhà Hải, trong thông chỉ có hai ngôi nhà nằm gần nhau như vậy, có chút động tĩnh gì, hai bên đều có thể nghe được.
Cửa nhà đóng chặt, giống như không có người.
Tùng Cách lại nói: “Bên trong có âm thanh.”
Búp bê đi lên gõ cửa.
“Thùng thùng thùng thùng thùng!”
Không có ai lên tiếng trả lời, Tùng Cách nhảy lên mái nhà với động tác nhẹ nhàng. Nhà trong thôn đều làm bằng gỗ nhưng kiểu dáng không giống nhau. Nhà của Hải có sân thượng nhưng nhà này lại có mái dốc, còn có nhiều cửa sổ trên mái.
Tùng Cách có thể nằm trên mái nhà có độ dốc lớn mà không bị trượt xuống.
Sau khi quan sát một lúc, anh trực tiếp tiêu sái từ trên cao nhảy xuống, khi tiếp đất biến thành một con mèo đen rồi lại biến thành hình dạng con người. Có vẻ như anh thoải mái hơn trong hình dạng con mèo.
“Bên trong có một cậu bé béo mũm mĩm đang ngủ, còn ngáy…Tiếng vừa rồi anh nghe được chắc là tiếng ngáy của cậu bé.”
Không thể phá cửa đi vào được, chỉ đành phải đi những nhà khác xem trước.
Trên đường, Tùng Cách hỏi búp bê: “Anh có tên không?”
Búp bê gật đầu.
Tùng Cách: “Anh tên là gì?”
Búp bê ngồi xổm xuống, nhặt một khối đá lên, ở trên bờ ruộng viết: anh trai——
Sau đó ngẩng đầu nhìn Tùng Cách, đôi mắt xanh như băng của anh ta có chút nheo lại rõ ràng.
Tùng Cách: ???
Búp bê tiếp tục viết: tên của tôi là anh trai.
Tùng Cách quay lại hỏi Đường Nghiên Tâm: “Anh có thể giết chết anh ta không?”
“Tùy anh.” Đường Nghiên Tâm nhắc nhở anh: “Người này không dễ đối phó.”
Bất cứ ai dám thèm muốn tên của chính mình, dù là con người hay bất kỳ loài nào khác, đều phải có đủ dũng khí. Kể từ thời điểm búp bê tự xưng là anh trai lần đầu tiên nhìn thấy cô, lòng tham cố gắng muốn giấu đã hoàn toàn bại lộ trước mặt cô——thú vị! Người này là ăn vong linh mà sống.
Kết cục khiêu khích Tùng Cách, chính là nhận vài cái móng vuốt.
Búp bê cũng thật sự lợi hại, da không hề bị rách một chút nào, cũng không biết được làm từ chất liệu gì. Trong quá trình chiến đấu, các khớp trên cơ thể anh ta rất chậm với lạc hậu. Rõ ràng ý thức chiến đấu cũng không tệ, nhưng độ linh hoạt lại bị hạn chế…So ra còn chưa bằng con người có thân thủ tốt, chứ đừng nói đến con mèo vốn có đặc điểm là dẻo dai và linh hoạt.
Sau khi Tùng Cách trở thành đao linh, không còn ham muốn giết người nữa. Nói muốn giết chế búp bê, thật ra chỉ là nói mà thôi, hoạt động gân cốt xong thì dừng tay, tâm trạng hay thay đổi trước còn tức giận, lập tức có thể cười hỏi: “Anh không biết nói chuyện phải không?”
Búp bê lắc đầu.
Anh ta lại viết trên mặt đất: tôi thật sự gọi là anh trai.
Tùng Cách sâu kín nhìn anh ta một cái, rồi đuổi theo Đường Nghiên Tâm.
Trong thôn này có mấy trăm hộ gia đình, họ đều có tên đặt biệt kỳ lạ, có người tên là Điện, có người gọi là Nguyệt, có người tên là Hoa, giống như nhìn thấy cái gì, thì đều có thể lấy để đặt tên. Người dân trong thôn làm việc vào lúc bình minh, nghỉ ngơi vào lúc hoàng hôn, họ rõ ràng cũng không bài xích bốn người từ bên ngoài vào, khi được hỏi về ‘Hộp Hủy Diệt’, họ không có phản ứng gì khác thường, nhưng đại bộ phận đều nói chưa từng nghe qua ‘Hộp Hủy Diệt’ bao giờ.
Có một số ít người biết, thì lý do thoái thác cũng vô cùng thống nhất.
“Tôi già quá rồi, không nhớ đã nghe thấy từ ‘Hộp Hủy Diệt’ ở đâu, nhớ không nổi.”
Cảm giác trực giác của Đường Nghiên Tâm là tất cả mọi người ở đây đều rất lợi hại, thoạt nhìn dường như chỉ là những con người bình thường, nhưng trên người lại mang trong mình sức mạnh quy tắc tương tự như cô.
Cô là vương của vong linh, những người này cũng là vương của một chủng tộc nào đó sao?
Càng kỳ quái hơn chính là, người dân trong thôn tuổi tác không lớn, thậm chí không có một người tóc bạc, nhưng lại cố tình nói “Già rồi”, nhưng lại không giống như đang nói dối.
Đi đến con suối duy nhất trong thôn, chàng trai vừa ném mồi tôm xuống nước, vừa nhìn thấy bốn người thì đứng lên nói: “Tôi đã sớm để ý tới các người! Vẫn luôn đợi các người đến đây.”
“Anh là ai?”
Mạt vốn im lặng suốt đường đột nhiên lên tiếng, Đường Nghiên Tâm lạnh lùng liếc anh ta một cái, chợt nghe thanh niên nói: “Tôi tên là Thái Dương, là ngư dân duy nhất trong thôn. Đến đây, các người tới gần một chút.”
Đường Nghiên Tâm không hề động đậy.
Mạt rất nghe lời tới gần anh ta.
Thái Dương mất hứng nhìn chằm chằm ba người không hề động đậy, lại không vì lời của bọn họ mà tức giận, tiếp tục nói: “Tôi biết các người đến tìm ‘Hộp Hủy Diệt’. Nhớ rõ, chỉ có tôi là người duy nhất thật sự muốn các người tìm được chiếc hộp ma, những người khác trong thôn đều muốn các người từ bỏ. Tìm không thấy hộp ma, các người sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này.”
Đường Nghiên Tâm: “Tìm được hộp ma thì chúng tôi có thể rời khỏi đây?”
Thái Dương: “Đương nhiên, hộp ma có thể thực hiện tất cả nguyện vọng.”
Đường Nghiên Tâm: “Hộp ma là lối ra?”
Thái Dương nhíu mày: “Cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”
Mạt xen miệng vào: “Anh làm thế nào chứng minh được là bản thân đứng ở phe chúng ta?”
Thái Dương: “Tôi sẽ nói cho các người manh mối có liên quan đến hộp ma.”
Sau đó, Thái Dương liền nói cho bọn họ, manh mối về hộp ma ở trong giỏ của Vận Mệnh. Trong thôn mọi người đều nói, trên mảnh vải hoa trong chiếc giỏ có một bí mật mà mọi người đều muốn biết.
“Chờ lấy được vải hoa, các người lại tới đây tìm tôi. Tôi mỗi ngày đều ở bên suối câu cá, trong thôn người người đều thích ăn cá tôm, lại chỉ có tôi nguyện ý làm người đánh cá chăm chỉ nhất.”
Con suối đã là đến thôn trang bên cạnh, Đường Nghiên Tâm tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi qua cây cầu nhỏ quay lại nói với Mạt: “Mặt của anh là do vật liệu mới của người ngoài hành tinh làm ra à?”
Mạt: “Tôi không hiểu ý của cô.”
Đường Nghiên Tâm: “Nếu không phải, chứng minh anh không phải là người mặt dày đến thế. Có chút liêm sỉ, có thể cút xa một chút được không. Kéo tôi vào khu vực ký quái này, không cảm thấy áy náy chút nào đã đủ ghê tởm rồi, còn đi theo tôi làm gì? Làm ra chuyện như vậy, còn mong đợi tôi thật sự liên thủ với anh tạo tổ đội để thông quan khu vực sao? Bệnh thần kinh*!”
* Bệnh Xà tinh” (蛇精病) thực ra là cách đọc trại đi của “bệnh thần kinh” (神经病)
Mạt: “Tôi còn nghĩ cô sẽ không để ý, dù sao…việc ai thông quan khu vực đều giống nhau.”
Đường Nghiên Tâm nhìn anh ta vài giây, rồi quyết đoán xoay người đi.
“Tại sao mình phải giảng đạo lý với một tên thần kinh làm gì.”
Cô lẩm bẩm lầu bầu.
Ánh mắt của Tùng Cách quét qua Mạt, sát ý trong mắt càng đậm hơn.
Búp bê đi phía sau sờ mặt mình, quyết đoán đi theo sau…Da mặt của anh ta được làm bằng vật liệu mới của người ngoài hành tinh, đủ dày! Có thể đi cùng.
Để lại một người đứng đó suy nghĩ, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Vì sao bỗng trở nên khó chịu như vậy?
……….
Cuối cùng Đường Nghiên Tâm cũng thoát khỏi đường nâu đi đến rìa phía đông, bức tường gỗ cao chót vót kiên cố đến mức trông không giống như được làm từ gỗ, cô từ bỏ ý định tìm lối ra từ đây.
Đường Nghiên Tâm trước khi mặt trời lặn trở về nhà Hải, Vận Mệnh đang ở đằng sau nhà chuẩn bị bữa tối. Trên bàn ăn có một nồi súp lớn màu đỏ, cô dùng thìa khuấy đều nước súp, phát hiện ra bên trong chứa đầy hoa chưa từng thấy, còn có thịt thái lát.
Màu đỏ có lẽ là do hoa nhưng cách trình bày của món súp thì…Có một món súp có màu sắc kỳ lạ ở trong khu vực vong linh, con người sẽ mất cảm giác thèm ăn sau khi nhìn thấy nó.
Hai mòn còn lại cũng rất lạ, một móng có màu xanh lam, một món có màu xanh lá cây.
Đường Nghiên Tâm trong lòng bình luận: như một bàn bày đồ cực độc.
Trên bàn còn có bát đĩa và đũa cho khách, Mạt đã ngồi xuống đang chờ bữa ăn, nhìn thấy ba người cũng mỉm cười đáp lại.
Đường Nghiên Tâm không để ý tới anh ta, đi vào phòng bếp. Giỏ đựng quả mơ đặt tùy ý ở trên sàn bếp, Vận Mệnh nghe được tiếng bước chân, quay người nói: “Đợi một chút, lập tức có thể ăn cơm.”
Đường Nghiên Tâm: “Tôi muốn ăn quả mơn.”
Vận Mệnh lấy ra một chiếc đĩa trống, đổ quả mơ ra khỏi giỏ rồi đưa cho cô.
Đường Nghiên Tâm nhận lấy, lại nói: “Tôi muốn xem giỏ.”
Vận Mệnh lắc đầu từ chối: “Giỏ không thể cho cô, ngay cả chồng tôi Hải cũng không chạm vào được. Cô nhanh đi ra ngoài đi!”
Sợi tơ trong suốt lặng lẽ cuộn tấm vải hoa trong giỏ lại, nhưng Vận Mệnh lại đặt chiếc giỏ vào ngăn tủ phía trên, giây phút cửa tủ đóng lại, sợi tơ đã đứt, đây là lần đầu tiên sợi tơ cực bền bị đứt.
Đường Nghiên Tâm chỉ có thể đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài cô nhìn thấy chủ nhân ngôi nhà đối diện xuất hiện. Anh ta đang dùng chìa khóa để mở cửa, vậy mà là Thái Dương.
Thái Dương gần như cũng trong nháy mắt phát hiện ra sự tồn tại của Đường Nghiên Tâm, vốn là định nói gì đó với cô, nhưng vừa nhìn thấy Hải trở về nhà, lập tức chạy vào nhà, đóng cửa lại một tiếng “rầm”.
Đường Nghiên Tâm: “Anh ta giống như có chút sợ anh.”
Hải kiêu ngạo nói: “Không phải vậy đâu, là vô cùng sợ tôi.”
[Tôi đã có một phát hiện kinh hoàng…Các người có cảm thấy ‘hoa’ trông hơi giống với hoa thần của chúng ta không? Hơn nữa vị thần giống như vậy cũng không chỉ có một vị.]
[Cậu không phải là muốn nói có một thôn của thần linh trong khu vực vong linh đó chứ?]
[Nhưng Hải cùng Hải Thần bệ hạ cũng không giống nhau, hơn nữa hai vị thần linh đã ngã xuống cũng không phải vợ chồng.]
[Có chút vui mừng, CP của mình rõ ràng đã muốn BE lại bỗng nhiên bắt đầu phát đường.]
[Mọi người đều biết, thần linh của toàn bộ vũ trụ đều là những mũi tên hướng tới nữ thần vận mệnh.]
[Cái này tôi bắt buộc phải battle một chút, những bức chân dung của Hải Thần hiện có có thể căn bản không liên quan gì đến Hải Thần thật. Các vị thần của thế hệ trước không thích thể hiện, cũng không bao giờ lộ chân diện của mình với người khác.]
[Cậu bé Thái Dương cùng không thể nói cũng có vài phần tương tự nhau, nếu vẻ ngoài của anh hùng không thể diễn tả được làm ôn hòa đi một chút, chiều cao thấp hơn, còn có thể giống đến bảy phần.]
[Thần Khuyển, tôi đang ở cánh đồng tuyết, chờ anh đến chiến!]
[Trong phòng phát sóng trực tiếp đừng gọi bằng tên thân mật, việc này liên quan đến chủ đề nhạy cảm. Lỡ đâu phòng phát sóng trực tiếp bị chặn thì chúng ta sẽ đi ăn ở chỗ nào?]