Người trong thôn nhìn thấy Đường Nghiên Tâm đều trừng mắt nhìn cô.
Tùng Cách đã đi hỏi thăm, biết được rằng khi một đám Phố Tộc đến xâm chiếm, Vận Mệnh không may ngã xuống, đồng thời có rất nhiều vị thần thuộc thế hệ trước đã chết chiến trường cùng cô ấy. Sự oán giận của những người trẻ tuổi với Phố Tộc đã lên đến đỉnh điểm, họ không chỉ đứng về phía công lý, căm ghét Phố Tộc vì biết được sự tổn hại do Phố Tộc gây ra, mà còn là nỗi đau cá nhân——Phố Tộc đã hại chết thân nhân bạn bè vợ của bọn họ.
Hận thù khiến cho các vị thần cùng Phố Tộc nhất định không chết không ngừng.
Đường Nghiên Tâm quay đầu lại, cửa của nhà gỗ mở rộng, có thể nhìn rỗ Hải ngồi ở đó. Cái chết của Vận Mệnh khiến anh ấy vô cùng thống khổ, ngay cả chiến hỏa bên ngoài cũng không khơi dậy tinh thần chiến đấu của anh ấy.
Mọi thứ trên thế giới dường như không còn liên quan gì đến anh ấy nữa, anh ấy từ một quả chín mọng tràn đầy sức sống trở thành một quả xấu héo úa mốc meo.
Mà đây chính xác là điều mà một số người muốn thấy.
Thái Dương dẫn theo một vị thần được cho là có khả năng phát hiện lời nói dối đến phòng nhỏ, nhìn thấy Đường Nghiên Tâm thì giống như một con linh cẩu nhìn thấy thịt, nóng lòng muốn vạch trần danh tính của cô.
Lúc này những người trẻ tuổi vây quanh Thái Dương đều dùng ánh mắt khác nhau nhìn Đường Nghiên Tâm, nếu như lần trước bọn họ bị lời nói ngọt ngào của thần Thái Dương xúi giục mà không biết chân tướng, hiện tại bọn họ có lòng hận thù sâu sắc, nếu cô thật sự là Phố Tộc…Những người này tuyệt đối không tha cho cô.
Trên thực tế, Đường Nghiên Tâm thật sự là Phố Tộc.
Đã không còn một Vận Mệnh khôn ngoan dịu dàng đứng trước mặt bảo vệ cô trong căn nhà phía sau nữa.
Mạt thật sự đáng chết!
Tùng Cách tiến lên một bước, trong mắt tràn đầy tinh thần chiến đấu.
“Ai dám tiến lên một bước, sẽ phải chết dưới đao của tôi.”
Không biết ai nói: “Trên tay ngươi không có đao.”
Tùng Cách nhìn về phía người nói chuyện, đối phương đột nhiên nắm cổ mình, không ai nhìn thấy anh ta phải chịu đòn tấn công gì, nên chỉ có thể dùng thuật tương tự trị liệu cho anh ta.
Tùng Cách lạnh lùng nói: “Tôi chính là đao.”
“Các người còn dám động thủ?!”
Thần Thái Dương ở trong đám đông hô lớn: “Nữ thần đáng thương tin lời của gian tế, không cần thận tiết lộ kế hoạch chống lại Phố Tộc của thôn…Giết chết gian tế, vì người dân trong thôn báo thù, vì cha mẹ thân nhận bạn bè vợ của chúng ta báo thù!”
Đường Nghiên Tâm: “Cái gì mà giết tôi báo thù, tay tôi có dính một giọt máu tươi của thôn dân sao? Thái Dương, anh sợ cũng chả phải là chiến sĩ chính nghĩa, một lòng muốn bảo vệ thôn đi. Anh nhất định phải bám lấy Vận Mệnh, chỉ vì tranh quyền đoạt lợi. Thừa nhận điều này, có khó đến vậy không?”
Sắc mặt Thái Dương không hề thay đổi: “…Đến lúc này, cô còn muốn dùng lời nói dối trá mê hoặc người khác sao.”
Đường Nghiên Tâm từ đầu đến cuối giống như một người ngoài cuộc cực kỳ bình tĩnh, đối mặt với tình huống cực kỳ bất lợi, cô vẫn có thể đưa ra lý lẽ bằng chứng để lên tiếng: “Nếu tôi thật sự là gián điệp do Phố Tộc phái tới, Phố Tộc có thể hành động như một tên ngốc vạch trần danh tính của tôi trước mặt các người sao? Làm ơn đi, coi kẻ thù mạnh như kẻ ngốc sẽ chỉ khiến bản thân trông cũng ngu ngốc thôi. Các người bị đánh bại, nếu tôi thật sự là gián điệp sớm chột dạ chạy trốn, còn có thể đứng ở nơi này chờ các người tới bắt sao? Muốn giết tôi thì cứ làm đi, không cần đội mũ lên đầu tôi. Đến đi!”
Chính là cái nhìn xem hề nhảy nhót này kích thích sâu sắc thần Thái Dương.
Thái Dương: “Đừng nghe cô ta nói nhảm, nữ thần Vận Mệnh thông minh chính là bị lời nói cô ta mê hoặc nên mới có thể ngã xuống. Thủ lĩnh Phố Tộc đều gọi cô ta là ‘vương’, cô ta chắc chắn có quan hệ với Phố Tộc. Thà rằng giết sai, còn hơn buông tha. Giết chết cô ta!”
Những lời này một lần nữa kích thích lòng hận thù của nhóm người trẻ.
Ngay cả khi không có logic trước sau, vẫn có hiệu quả tốt như vậy, đơn giản là bởi vì: không phải người cùng nhà, nên tâm khác.
Đường Nghiên Tâm cởi bỏ lớp ngụy trang, khí tức cường đại bao trùm khiến người ta không thở nổi. Năng lực hắc ám mạnh mẽ khiến toàn thân cô toát ra một luồng hơi thở xấu, như một làn sương đen chuyển động.
Thần Thái Dương thầm nghĩ: đối phương cũng không phải yếu đuối, trận này hiển nhiên là đánh ác liệt! Nên đánh thế nào để có thể loại bỏ những thôn dân không bị anh ta thuyết phục, đồng thời tiêu diệt đối thủ và cứu người của mình?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì thấy ba người vừa còn muốn chiến đấu lại như bôi mỡ ở chân, trực tiếp bỏ chạy.
Thần Thái Dương: “…”
Nhóm thôn dân trẻ tuổi: “…”
Nói hèn là hèn luôn được sao?
Ba người chạy ba hướng khác nhau.
Thần Thái Dương: “Còn đờ người ra đó làm gì? Mau đuổi đi!”
…….
Trên đường ra ngoài thôn Đường Nghiên Tâm đã đoán ra, chiếc hộp dưới cây phù tang là cái bẫy rập.
Trong kho kiến thức của cô có một món đồ chơi tên là ‘Búp Bê Nga’, con búp bê sơn màu đẹp nhất lớn nhất chứa vài thậm chí cả chục con búp bê, sau khi lấy hết ra có thể sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ nhất.
Bọn họ giống như đang ở trong một cái hộp, mỗi lần mở hộp gỗ ra, không gian lập tức co lại.
Vừa rồi Mạt không đi theo Thái Dương cũng rất hợp lý. Bởi vì lúc này hẳn anh ta đang ở dưới gốc cây phù tang, không qua đây.
Đường Nghiên Tâm không chọn cách bắt anh ta dưới gốc cây phù tang, đó là chui đầu vô lưới, chỉ biến thành một con mèo, thu nhỏ mục tiêu, liều mạng lao ra khỏi thôn.
Một thế lực lớn trong khu vực này, thôn thần linh, cô đã gần như biết hết, đã đến lúc phải đến chỗ Phố Tộc nhìn xem, nếu có thể rút lui về thế giới bên ngoài ‘bức tường gỗ’ cùng với Phố Tộc thì quá tốt, không chừng có thể tìm ra sự thật của khu vực này.
Đáng tiếc cô không thể chạy trốn, cả thôn truy lùng cô, cô không chạy trốn là chuyện bình thường. Quân chia thành ba đường không thể phá vỡ được bố cục của Thái Dương, không lo cái gì hết, chỉ cần đuổi theo Đường Nghiên Tâm là được.
Đây chính là đang nhắm vào cô.
Đường Nghiên tâm thả hình dạng con mèo của mình ra, đứng trên đó. Nếu chạy không thoát, vậy thì chỉ có thể nghênh chiến! Nơi này đã bị cô giăng những sợi dây vô hình, Thần Thái Dương dẫn đầu nhảy lên mái nhà giống như một chiếc bàn ủi nóng đỏ khiến nhiệt độ tăng mạnh.
Thái Dương cũng không lỗ mãng, hét lên một tiếng: “Thần giáp thái dương.”
Thái Dương trong bộ giáp thần thánh đang phát ra ánh sáng chói mắt, bước từng bước sức nóng từ cơ thể anh ta làm tan chảy tất cả những sợi tơ vô hình.
Vẻ mặt Đường Nghiên Tâm trở nên nghiêm trọng.
Cô để nhiệt độ thiêu đốt đến khó chịu, năng lượng đen trong cơ thể sôi sục, nếu trận chiến kéo dài quá lâu, cô có thể biến thành vũng nước rồi bốc hơi.
Thái Dương: “Cô là người đầu tiên không dùng vũ khí chiến đấu bằng tay không với tôi…Không, là Phố Tộc.”
Máu thịt mô phỏng biến mất, Đường Nghiên Tâm lộ nguyên hình, một thân xương trắng như ngọc thuần khiết.
Nhìn thấy bộ xương này, không ai có thể nghĩ đến loài tà ác, dưới ánh nắng vàng, bộ xương trắng phát sáng màu trắng thánh thiện như thiên thần, so với Đường Nghiên Tâm trong hình dạng con người còn lộng lẫy và đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Ngay cả vũ khí của thần linh áo giáp của Thái Dương cũng có thể làm tan chảy, nó được cho là vũ khí bảo vệ cứng rắn nhất trong số các vị thần, nhưng nó gần như bị phá vỡ bởi nắm đấm của một bộ xương.
“Woa!”
Những người phía dưới kinh ngạc há hốc miệng, nhưng lại bị tiếng gầm của Thái Dương đánh thức, mới nhớ ra mình đang đánh nhau theo nhóm chứ không phải chỉ xem hai người đấu tay đôi. Đều lần lượt xông tới, Đường Nghiên Tâm cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nhưng lại bởi vì hạn chết không thế giết người mà do dự ở giây phút cuối cùng, không thể một quyền đập nát đầu của thần Thái Dương.
Thần Thái Dương ban đầu bị dọa đến sợ, nỗi sợ tử vong khiến anh ta co rúm người lại.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, anh ta rất nhanh phát hiện được cái gì…Kinh ngạc nhìn Đường Nghiên Tâm, giống như nhìn thấy một con thỏ không ăn cỏ.
Đường Nghiên Tâm bị ánh mắt của anh ta xúc phạm.
Thần Thái Dương được cứu ra khỏi vòng vây, nhưng không nói gì, thậm chí còn cười ác liệt với Đường Nghiên Tâm.
…Cho dù biết người này đến từ Phố Tộc, cũng sẽ không thực sự làm hại đến thần linh.
Điều mà Thần Thái Dương đang nghĩ. Bây giờ anh ta khẳng định có thể giết chết cô.
Thần Thái Dương: tôi cũng không phải là hiện thân của chính nghĩa gì.
Nếu bị bao vây, Đường Nghiên Tâm sẽ không thể sống sót.
Vấn đề lớn nhất là cô không thể giết được những người này, thậm chí không thể làm họ bị thương nặng.
Đúng lúc này, hai thanh đao xương xuất hiện trước mặt Đường Nghiên Tâm, giúp cô đỡ được một đòn chí mạng.
“Tùng Cách …”
[Đường Đường, chạy đi!]
Nhưng cô không thể chạy, thần Thái Dương âm hiểm đã phát hiện ra bí mật của Đường Nghiên Tâm, dùng thủ đoạn âm hiểm nhốt cô trong phạm vi mái nhà. Một vị thần trẻ đã biến sinh lực của mình thành sợi dây trói buộc cô, nếu cô muốn chạy trốn thì phải thoát khỏi gông cùm, thoát khỏi gông cùm chính là mạng sống của vị thần đã trói buộc cô.
Thần Thái Dương gian trá đã dẫn mọi người rời khỏi mái nhà, cho phép các vị thần có khả năng tấn công tầm xa lên sân khấu.
Vô số năng lượng hướng về bộ xương dâng trào, những viên ngọc bạc trên song đao phát sáng, một tấm khiên tưởng chừng như mỏng manh nhưng lại rất cứng rắn bao bọc chặt bộ xương, trong bảy phút, tấm khiên cũng chưa bị vỡ vụn.
Bởi vì mục đích của tấm khiên không phải là cứng đối cứng, mà là hấp thu năng lượng…Nhưng Tùng Cách có thể hấp thụ bao nhiêu năng lượng?
Đường Nghiên Tâm nhìn đao xương trước mặt cô đầy những vết nứt lớn nhỏ.
Sự đau đớn mà Tùng Cách đang trải qua bây giờ không thể diễn tả bằng lời, con mèo đen quật cường không phát ra một tiếng rên rỉ, lẳng lặng chặn mọi đòn tấn công.
[Khi anh hoàn toàn vỡ vụn, có thể khiến cho không gian xung quanh sinh ra chấn động. Thừa dịp khi đó, em nhanh chóng chạy đi.]
Đường Nghiên Tâm phẫn nộ đến mức không nói lên lời.
Điều tuyệt vọng là cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tùng Cách chậm rãi vỡ vụn, thậm chí nhịn không được tự hỏi mình: Tôi nỗ lực chưa đủ sao? Tại sao tôi không thể giành chiến thắng ngay cả khi không buông tha một cơ hội nào để trở nên mạnh mẽ? Thậm chí phải hy sinh đồng đội của mình để đổi lấy cơ hội sống sót?
Quy tắc chết tiệt, không thể giết người chết tiệt!
Vết nứt trên lưỡi đao xương ngày càng lớn, năng lượng vốn đã bão hòa trong viên ngọc đã bắt đầu tràn ra, tạo ra chấn động không gian sẽ là cơ hội duy nhất để Đường Nghiên Tâm trốn thoát.
[Có câu hiện tại không nói, sợ không còn cơ hội.]
Tùng Cách bình tĩnh nghênh đón cái chết, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
[Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh cảm thấy anh thật sự đáng yêu.]
Khi đó, anh là một con mèo đen, phát hiện có du khách xông vào khu vực của mình, kích động vội vàng xem đồ chơi mới…Khi thấy Đường Đường đáng yêu trong đám đông. Anh không hiểu sao lại cảm thấy rằng, nếu để cô bé ở đây làm đồ chơi cho mình thì thật đáng tiếc, không bằng ở lại làm bạn chơi với anh.
“Răng rắc…”
Đao xương phát nổ, vỡ thành bột.
Không gian rung chuyển, sức mạnh trói buộc cô biến mất, các vị thần đang bao vây cũng bị sóng khí đánh bật ra.
Bây giờ muốn chạy, tuyệt đối là thời cơ tốt nhất.
“A a a…”
Đường Nghiên Tâm không có chạy.
Trong nháy mắt, cơ thể cô bốc cháy lên ngọn lửa trắng xanh.
Hạn chế cuối cùng bị ngọn lửa trong biển ý thức đốt thành tro, cái chết của Tùng Cách hoàn toàn khiến lý trí của cô hoàn toàn biến mất, một khi vong linh cố chấp, thì chính là không sợ cái chết.
Cô nhìn chằm chằm vào Thái Dương cách đó không xa, những gai xương mọc ra từ khớp tay, lóe lên hàn quang.
Không ai sẽ hoài nghi độ sắc bén của gai xương, đều không dám tiến lên.
Những bộ xương khô như từ địa ngục la sát từng bước đi tới thôn dân.
Đúng lúc này, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, bởi vì trong ý thức của cô vang lên một giọng nói quen thuộc, thuộc về Tùng Cách người mà cô cho rằng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
[Đường Đường, anh hình như không có việc gì???]
Toàn bộ lửa giận trong nháy mắt bộc phát, Đường Nghiên Tâm tìm được một quả cầu ánh sáng đủ màu sắc trong biển ý thức, mơ hồ có thể phân biệt được vũ khí hình chữ L bên trong…Quả thực không sao, hơn nữa giống như ngụy trang, hai thanh đao trên dưới tách ra, tựa hồ cuối cùng đã hợp thành một, đạt được trạng thái cuối cùng của đao linh: lưỡi hái.
Tuy rằng không nhìn rõ hình dáng của lưỡi hái nhưng Đường Nghiên Tâm đã hiểu.
Sức mạnh của tất cả những đứa ngốc thần linh đã tôi luyện được song đao, cái gọi là không phá thì không xây được, còn phải nhớ vào hỏa lực đầy đủ của thần Thái Dương.
Đường Nghiêm Tâm thay đổi phương hướng, nhắm về phía bên ngoài thôn.
Mạt nấp trong bóng tối thấy cô đi xa, ngồi bệt xuống đất, vừa băng bó trán vừa lẩm bẩm: “…Mình càng ngày càng giống nhân vật phản diện rồi. Haizz, rõ ràng là vì giữ gìn thế giới hòa bình mà.”
Quỷ biết Phố Tộc…Vong linh không phải không có nhiều tình cảm sao?
Khi đao linh mất đi, vong linh đứng đầu không có cảm xúc của con người vậy mà thực sự có nước mắt.
Này ai có thể nghĩ đến được???
………..
Sau khi Tùng Cách nói rằng mình không sao, thì chìm vào giấc ngủ sâu.
Đường Nghiên Tâm trên chiến trường bắt được một Phố Tốc trông có vẻ rất lợi hại, đối phương vừa thấy cô thì hô lớn ‘tộc của ta có vương’, dường như vừa mới nhận ra sự tồn tại của một vị vua. Rất kỳ lạ, phản ứng của những người trong thôn thần linh với cái này hoàn toàn không giống.
Đường Nghiên Tâm bảo hắn dẫn cô trở lại trận địa của Phố Tộc——Phố Tộc là đến thôn thần linh từ những gợn sóng do bức tường gỗ tạo ra, mỗi lần rút lui, họ sẽ xuyên qua bức tường gỗ.
Có thể thấy được phía sau bức tường gỗ có một không gian.
Đường Nghiên Tâm không có cách để xuyên qua nó, không có nghĩa là Phố Tộc không có cách đưa cô xuyên qua bức tường gỗ.
Quả nhiên, như cô dự đoán, cô rời khỏi thế giới hộp một cách suôn sẻ.
Nơi này không có ánh sáng, một mảnh tối đen.
May mắn là Đường Nghiên Tâm có thể nhìn thấy trong bóng tối, đang định để Phố Tộc dẫn đường thì thấy Phố Tộc bên cạnh mình đôi chân đang nhấc lên khỏi mặt đất lơ lửng trên không, như một khinh khí cầu hình người với vẻ mặt đờ đẫn. Lúc đầu hắn ta còn có thể chậm rãi đáp lại lời nói của Đường Nghiên Tâm, sau đó dần dần biết thành hoàn toàn mất đi ý thức.
Đường Nghiên Tâm rất nhanh phát hiện ra, có rất nhiều đồ đạc như vậy trong bóng tối, rất rõ ràng là trong không gian này có vấn đề.
Những Phố Tộc đến thế giới hộp này mới là ‘sống’, khi không cần thiết nữa, những Phố Tộc quay trở lại không gian tối tăm thậm chí không phải là sinh vật sống thực sự, không gian này đã chết.
Nhưng mà, một số dấu vết hoạt động của Phố Tộc cũng sẽ bị lưu lại trong không gian tối tăm này.
Đường Nghiên Tâm lúc đầu nghĩ như vậy, cô thường xuyên nhìn thấy Phố Tộc giết chết một sinh linh rồi khoái trá ăn luôn chiến lợi phẩm, cũng thường nhìn thấy Phố Tộc cắn nuốt lẫn nhau.
Có Phố Tộc sinh ra từ thời kỳ hỗn độn, sau đó lớn lên, rồi lại bị giết chết.
Sau đó, cô thấy một số câu chuyện diễn ra, giống như là tái hiện lại những điều đã xảy ra.
Ví dụ như nữ thần Vận Mệnh đứng trước bục cống phẩm, nói chuyện với chiếc hộp gỗ dát bạc.
Chẳng hạn như chiếc hộp gỗ ngồi một mình trên bục cống nạp, chịu đựng nỗi cô đơn vô tận.
Ví dụ như kế hoạch tấn công Phố Tộc của các vị thần linh đã bị thần Thái Dương cố tình tiết lộ cho Phố Tộc, anh ta cùng thống lĩnh Phố Tộc đã đạt được thứ gì đó qua hợp tác bí mật.
Đường Nghiên Tâm ngày càng cảm thấy đây không chỉ là dấu vết hoạt động do một số người để lại.
Không gian tối giống như nơi lưu trữ tất cả những ký ức không mong muốn.
Những thứ này là ký ức của ai?
Ở trong không gian tối tăm, cô dần dần hiểu được khái niệm thời gian, không biết bao lâu sau cô mới nhìn thấy Thái Dương lần nữa.
Thái Dương giống như đang tìm đồ gì đó, tìm rất lâu…Cuối cùng tìm được chỗ đặt hộp gỗ.