Âm thanh kia không lớn, nhưng lại vô cùng chói tai. Ken két ken két, giống như tiếng ma sát của một vật cứng nào đó, càng nghe càng cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy.
“Trương Tiêu Lam?”
Lam Nguyệt Thược từ trong chăn thò đầu ra, nhìn thấy một người nằm ở giường đối diện, không nhịn được gọi một tiếng.
“Trương Tiêu Lam, cô đang mài răng à???”
“Ken két ken két…”
Không có ai đáp lại, âm thanh kia cũng không hề dừng lại.
Trong căn phòng vang lên tiếng mài răng đầy quỷ dị, Lam Nguyệt Thược im lặng một lúc, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà vươn mình ngồi dậy, đi tới bên cạnh Trương Tiêu Lam.
“Này, tiếng mài răng của cô ồn quá, dừng ngay lại đi.”
“…”
Trương Tiêu Lam nằm trong chăn giống như không hề nghe thấy, trước sau vẫn đưa lưng về phía cô. Lần này khiến cho Lam Nguyệt Thược có chút tức giận, trực tiếp đi tới đẩy cô ta một cái ——
Nhưng mà cô lại chẳng chạm vào cái gì cả.
Chăn nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhưng bên trong chăn… Không có một bóng người.
Âm thanh mài răng cuối cùng cũng im lặng, sắc mặt của Lam Nguyệt Thược cũng theo đó mà thay đổi.
“… Không, không thể nào…”
Cô kinh hoảng lùi về sau vài bước, quay đầu chạy ra khỏi phòng —— cũng vào khoảnh khắc cô chạy ra ngoài, thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
“A a a a a a a a ——!!”
Tiếng kêu kia là từ đằng xa truyền đến, tuy không quá rõ ràng, nhưng lại có thể cảm nhận được sự đau đớn và tuyệt vọng vô cùng. Sắc mặt mấy người canh ở bên ngoài lập tức thay đổi, đúng lúc đó thì bắt gặp Lam Nguyệt Thược từ trong phòng chạy ra.
“Là Trương Tiêu Lam!”
Lam Nguyệt Thược chưa hết sợ hãi, chỉ tay vào trong phòng, nói “Trương Tiêu Lam biến mất rồi!”
“Sao có thể?!”
Văn Lộ Na bỗng nhiên đứng dậy, “Cô ta không phải vẫn luôn ở trong phòng à, có lúc nào đi ra ngoài đâu?!”
Tần Phú và Lâm Kiều liếc mắt nhìn nhau, lập tức hướng về phía tiếng kêu thảm thiết kia đuổi theo. Những người khác cũng đuổi theo sát ở phía sau, không ai dám tụt lại.
Cũng không lâu sau đó, bọn họ tìm được Trương Tiểu Lam đang hấp hối ở trước cửa bệnh viện ——
Cô nằm trên mặt đất, bị một vật sắc nhọn mổ tung bụng. Ruột và nội tạng từ lỗ hổng kia trượt dài trên mặt đất, bọt máu cùng đất cát lẫn lộn lại với nhau.
Máu tươi tràn đầy trên mặt đất, một bàn tay của Trương Tiêu Lam còn hơi co giật, con ngươi giãn ra, run rẩy đưa tay hướng về những người khác… Một giây sau, bàn tay hết sức lực mà buông thõng xuống mặt đất, không còn nhúc nhích.
“…”
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi, trong lúc nhất thời không có ai muốn mở miệng nói chuyện.
Trương Tiêu Lam chết rồi, cùng mấy người chết trước đó giống hệt nhau, đều mất đi một bộ phận cơ thể — lần này là tay phải.
Không có ai biết được tại sao Trương Tiêu Lam lại xuất hiện ở đây và cũng không ai biết cô đi ra ngoài một mình kiểu gì. Cô ta có thể là muốn chạy trốn ra ngoài, mà cánh cửa bệnh viện tâm thần vẫn khóa lại như cũ, chưa hề mở ra.
“Tay phải cũng đã gom đủ…”
Tiếu Kha Ngải lẩm bẩm nói, trong mắt xẹt qua sợ hãi, “Vậy thì không phải là chỉ còn thiếu phần đầu thôi sao?”
Không có ai trả lời câu hỏi của cậu ta, bởi vì bọn họ đều biết rõ đây là sự thực.
Lâm Kiều nhìn chằm chằm thi thể của Trương Tiêu Lam trên mặt đất một lúc, nói: “Xác của viện trưởng vẫn còn ở đây.”
Tiếu Kha Ngải nói: “Vậy thì sao chứ, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không có chuyện một cái xác chết bỗng dưng bò dậy rồi giết người đâu nhỉ.”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Chỉ có xác của viện trưởng là còn nguyên vẹn, đầu của hắn có thể trở thành mục tiêu của hung thủ.”
Tiếu Kha Ngải sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Kiều.
“Không sai, viện trưởng là ngoại lệ.”
Văn Lộ Na nói, “Trong những người bị giết, chỉ có hắn là toàn thây, nếu quả thật hung thủ có được cái đầu cuối cùng, chúng ta nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiếu Kha Ngải nói: “Vậy chúng ta bây giờ mang xác viện trưởng về đi.”
Cậu ta vốn là muốn khiêng thi thể viện trưởng lên, nhưng sau khi nhìn thấy tử trạng dữ tợn của viện trưởng, liền do dự.
Tần Phú thấy vậy liền tiến về phía trước, nhấc tay viện trưởng lên, đem cái xác khiêng ở trên vai, nói: “Đi thôi, chúng ta đi về trước.”
Lâm Kiều liếc mắt nhìn bờ vai của hắn một cái, không lên tiếng.
Mọi người trở về phòng, đem thi thể viện trưởng khóa ở trong một cái phòng trống.
Sau khi trở về Tiếu Kha Ngải đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Lâm Kiều nói: “Đúng rồi, còn có Vương Na! Thi thể của Vương Na vẫn còn ở trong nhà bếp, đầu của cô ta có thể bị mang đi hay không?”
“Thế nhưng cô ta đã mất đi một cái chân, theo lý mà nói hẳn là sẽ không trở thành mục tiêu của hung thủ nữa đâu.”
Lâm Kiều trầm tư nói, “Nếu không thì những người khác cũng sẽ bị hung thủ lấy mất đầu.”
“Thi thể?”
Văn Lộ Na kinh ngạc nói, “Trong phòng bếp làm gì có thi thể của Vương Na, các người đang nói cái gì vậy?”
Tiếu Kha Ngải nhìn về phía cô, nói: “Tôi đã từng nói qua với các người rồi mà, lúc trước tôi và Lâm ca đã tìm thấy những mảnh vụn thi thể của Vương Na trong phòng bếp.”
Sắc mặt Văn Lộ Na lập tức thay đổi, nói: “Tôi lúc trước đi qua nhà bếp, không hề nhìn thấy mảnh vụn thi thể nào cả, lúc đó còn tưởng rằng là đã được các người dọn dẹp rồi…”
“…”
Tiếu Kha Ngải kinh ngạc đến không nói ra lời, Tần Phú nhìn về phía Lâm Kiều, nói: “Chúng ta trở về nhìn xem.”
Lâm Kiều: “Được.”
Nhà bếp từ khi Vương Na chết rồi thì không có người nào đặt chân vào nữa, Lâm Kiều vẫn còn nhớ rõ vị trí mà mình tìm thấy thi thể của Vương Na, lúc đó mấy khối thịt còn rơi ra ngoài, đầu của Vương Na cũng bị lăn xuống dưới chân kệ nấu ăn.
—— Thế nhưng lần này khi cậu quay trở lại, thi thể Vương Na đã biến mất.
“Sao lại có thể không tìm thấy?”
Tiếu Kha Ngải chạy vọt tới, trên mặt khó nén được sự khiếp sợ, “Không thể nào! Lúc đó tôi và Lâm ca đều nhìn thấy, thi thể của cô ta ở chính vị trí này này, căn bản là không có ai dám động vào!”
Trên sàn nhà đừng nói tới một mảnh vụn thi thể miếng, thậm chí ngay cả một vết máu cũng không có —— chỉ có chút máu tươi còn dính lại bên cạnh tủ, điều đó chứng tỏ nơi này từng thực sự có một cái xác chết.
“Nếu như mục tiêu của hung thủ là muốn phần đầu, tại sao còn muốn mang cả thân thể đi?”
Văn Lộ Na cau mày nói, “Có khi nào cô ta vẫn còn ở nơi này?”
Lam Nguyệt Thược bị dọa sợ, run rẩy nói: “Không thể nào, chẳng lẽ nào một cái xác chết còn có thể bước đi rồi trốn vào một góc để chơi trốn tìm với chúng ta sao?”
Văn Lộ Na nói: “Nhưng đã biến mất thì chắc chắn không hề bình thường, chúng ta có nên đi tìm nó không?”
Cô nói xong thì nhìn về phía Tần Phú, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Tìm,”
Tần Phú nói ngắn gọn, “Tất cả mọi người cùng hành động.”
Muốn ở trong bệnh viện tâm thần mà tìm một cái xác thì đương nhiên không phải chuyện gì đơn giản. Mọi người chỉ có thể cô gắng hết sức, bắt đầu tìm kiếm từ tầng ba.
Lúc trước, Tần Phú và Văn Lộ Na đã từng lục soát qua tầng ba, nơi này phần lớn là những căn phòng bị khóa trái, chỉ có mấy phòng có thể đi vào, nhưng mà bên trong lại trống rỗng, cũng không có thứ gì.
Tầng ba rất nhanh thì tìm xong, không thu hoạch được gì, mọi người lại đi xuống tần hai. Lam Nguyệt Thược dọc đường đi đều kinh hồn bạt vía, không dám tụt lại phía sau, cũng không dám đi ở phía trước, vẫn luôn đi ở vị trí chính giữa, Tiếu Kha Ngải thì lại tụt xuống cuối cùng.
Hiện tại đã là buổi tối, hành lang lầu hai mở đèn, ánh đèn miễn cưỡng rọi sáng vách tường hai bên. Lam Nguyệt Thược máy móc từng bước theo sát Văn Lộ Na phía trước, đột nhiên nhớ tới nơi này là nơi mà Ngô Nguyệt Minh chết, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy giống như có cơn gió lạnh lẽo thổi qua, thổi đến mức cả người cũng run lên cầm cập.
Cô nhỏ giọng nói: “Đã trễ thế này rồi, hay là chúng ta trở về đi thôi…”
Không có ai đáp lại, mấy người phía trước thật giống như không hề nghe thấy lời của cô.
Lam Nguyệt Thược đưa tay kéo lấy tay Văn Lộ Na, nhưng bàn tay mới đưa tới nửa chừng, thì dừng lại ở giữa không trung.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cử động của mấy người phía trước không biết tại sao trở nên đặc biệt cứng ngắc quỷ dị… Thật giống như không phải là người sống.
Lam Nguyệt Thược hoảng sợ, nỗi sợ hãi cứ lan tỏa ở trong lòng, cô theo bản năng muốn kêu thành tiếng, sau đó nhớ đến Tiếu Kha Ngải ở phía sau, lập tức quay đầu lại ——
Dưới ánh sáng ảm đạm của hành lang, một cái bóng người tay chân vặn vẹo chậm rãi đi vào trong bóng tối. Phần lưng của nó lọm khọm, hai tay thật dài buông thõng, ở trên tường phản chiếu ra một bóng đen kịt.
Lam Nguyệt Thược: “A ——!”
——
Cuối tầng hai có một cánh cửa sổ, ngoài cửa sổ là núi rừng đen kịt, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống, núi rừng ở dưới ánh trăng tựa như những con quỷ đang điên cuồng nhảy múa.
Trong đêm tối thật giống như có thứ gì đó đang lẩn trốn vào trong núi rừng, nhưng khi cậu nhìn kĩ lại một lần nữa, cũng không có gì thay đổi.
Tần Phú ở bên cạnh cậu, thấy vậy liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bên ngoài thật giống như có thứ gì đó, “
Lâm Kiều nói, “Nhìn không rõ lắm.”
Tần Phú: “Để tôi xem một chút.”
Hắn tới gần một chút, vai kề sát bên cạnh Lâm Kiều. Cách một lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được rõ ràng bắp thịt ấm nóng cuồn cuộn không ngừng.
Lâm Kiều đột nhiên lùi về phía sau một bước.
Tần Phú: “?”
Lâm Kiều mặt không hề cảm xúc: “Anh vừa rồi có vác xác của viện trưởng trên vai.”
Tần Phú: “…”
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đẽ của cậu, và từ bên trong đôi mắt đen láy ấy có thể nhìn thấy rõ sự ghét bỏ.
“… Tôi vác cái xác ở bên vai kia mà.”
“Nhưng tay của anh đã chạm vào cái xác.”
“…”
Thật khó chiều.
Tần Phú nghĩ thầm.
Quả nhiên không hề dễ nuôi.
“Được rồi, vậy thì để tôi thay bộ quần áo khác.”
Lâm Kiều nói: “Anh có quần áo?”
Tần Phú nói: “Trong thẻ có.”
Bên trong thẻ card cấp bậc bạch ngân có không gian lưu trữ, hắn cũng không hề có ý định giấu Lâm Kiều về thân phận của mình.
Lâm Kiều trầm ngâm nói: “Nếu như đã có thể mang quần áo, tại sao không mang theo chút vũ khí để phòng thân?”
Tần Phú nói: “Thẻ bạch ngân đúng là có không gian lưu trữ, nhưng mà chỉ giới hạn một ít đồ dùng hằng ngày, vũ khí thì không có cách nào để mang vào.”
Lâm Kiều cúi đầu liếc nhìn thanh đoản đao của mình.
Cậu nhớ đến thời điểm mình vừa mới lên tàu hỏa, balo leo núi đeo trên lưng cứ thế mà biến mất, chỉ còn sót lại một thanh đoản đao. Lúc đó Trương Phỉ Nhiên nói cho cậu biết mỗi người chỉ có thể mang một món đồ lên xe, chỉ là không biết tiêu chuẩn của sự lựa chọn này là gì.
Cậu đem chuyện này hỏi, sau đó nhận được câu trả lời của Tần Phú: “Đồ vật được lưu lại là ngẫu nhiên, hoặc là món đồ mà cậu ghét nhất, hoặc là món đồ quý giá nhất của cậu.”
Lâm Kiều liếc mắt nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của hắn.
À ra thế.
Tần Phú: “Vậy thanh đoản đao này của cậu là —— “
Lâm Kiều lạnh lùng nói: “Ghét nhất.”
Tần Phú: “…”
“Vậy thì tôi với cậu đều xui xẻo như nhau đó, “
Văn Lộ Na khều khều sợi dây chuyền đeo trên cổ, nhún vai nói, “Đây là sợi dây chuyền mà bạn trai cũ của tôi để lại, bị tôi ghét bỏ ném đi.”
Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy Lam Nguyệt Thược ở phía sau kêu lên một tiếng.
“A!”
Văn Lộ Na bị dọa hết hồn, lập tức quay đầu lại nhìn về phía cô: “Làm sao vậy?”
Lam Nguyệt Thược khiếp sợ nhìn chằm chằm bọn họ, lập tức quay đầu muốn chạy —— sau đó bị Văn Lộ Na một phát bắt được.
“Chuyện gì xảy ra? Cô nhìn thấy cái gì sao?”
Văn Lộ Na lắc lắc vai Lam Nguyệt Thược, hét lên “Này! Này! Nhìn tôi!”
Lam Nguyệt Thược hoảng sợ nhìn cô, sau khi nghe thấy giọng Văn Lộ Na, tâm trạng từ từ ổn định lại.
“Tôi… Tôi vừa nãy thấy các người rất kỳ quái, “
Cô lẩm bẩm nói, “Các người thật giống như một đám quỷ… Đúng, tôi thật sự đã nhìn thấy quỷ! Là ở chỗ đó!”
Cô chỉ tay về phía đầu thang gác, chỉ thấy ở nơi đó trống rỗng, không có thứ gì.
“…”
Văn Lộ Na trầm mặc vài giây, nói, “Tôi phát hiện có thứ không được bình thường.”
Lam Nguyệt Thược nói: “Đúng không! Chính là chỗ đó!”
“Không, không phải ở đó, “
Lâm Kiều chậm rãi cau mày, nói “Là ở chỗ chúng ta.”
—— Trong bọn họ… Có người không một tiếng động mà mất tích.