Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 3: Tầng ba



“Ào ào ào”

Tiếng nước chảy vọng ra từ nhà vệ sinh, Lý Uyển đứng ở dưới vòi hoa sen, vuốt ve mái tóc dài của mình trong vô thức. Trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh cái chết thảm của Thẩm Phỉ Nhi, cô co rúm lại, không nhịn được mà hướng mắt nhìn ra phía ngoài —— Bóng người Vương Cường chiếu qua cửa kính khiến cô yên tâm hơn mấy phần, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Gương ở trên bồn rửa tay đã bị hơi nước làm mờ, Lý Uyển tiện tay lau lau, từ trong gương nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Không biết tại sao nhưng khi nhìn vào bản thân trong gương, Lý Uyển lại cảm thấy có gì đó kì lạ… Cảm giác giống như là đang bị ai đó nhìn chăm chú.

Lý Uyển sợ hãi dời tầm mắt, cúi đầu xuống muốn lấy cái lược, nhưng tay mới duỗi ra nửa đường thì dừng lại. Ở dưới góc phải của tấm gương đầy hơi nước chẳng biết từ lúc nào có một dấu tay nho nhỏ. Cái dấu tay đó quá nhỏ, giống như là dấu tay của một đứa trẻ tiện tay in lên. Nhưng nhà vệ sinh là phòng kín… Thì lấy đâu ra một đứa trẻ con?

Lý Uyển vội vã thu tay về, lùi về sau một bước. Cùng lúc đó, cô lại một lần nữa cảm thấy được ánh mắt quái dị kia —— Nó giống như đến từ phía sau, nhưng sau lưng cô lại là cánh cửa sổ đã sớm bị đóng lại. Lý Uyển đứng ngây người tại chỗ, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống, bên tai không nghe thấy tiếng nước chảy mà chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

“Lý Uyển… Lý Uyển…”

Có người đang nhẹ nhàng gọi tên cô, ngữ điệu kéo dài, âm u quỷ dị vô cùng.

Lý Uyển run rẩy, chậm rãi nghiêng đầu nhìn. Ở phía sau lưng cô, cánh cửa vốn đóng chặt chẳng biết từ lúc nào đã mở ra. Ngoài cửa sổ là đêm đen tối tới mức đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, còn có bóng cây mơ hồ. Ngoài ra thì chẳng có gì hết. Lý Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhất định là bản thân đã nghe nhầm, tự nhủ trong lòng là nơi này chẳng có gì cả.

Một giây sau, cô lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của một người phụ nữ ở phía sau.

“Lý… Uyển…”

Ở bên cửa sổ, xuất hiện một cái đầu trắng bệch, khóe môi nhếch lên, nhìn về phía cô rồi nở một nụ cười vô cùng vặn vẹo.

Đó… Đó là đầu của Thẩm Phỉ Nhi.

“Aaaaaaaaa!”

“Tiểu Uyển! Tiểu Uyển!”

Bên ngoài nhà vệ sinh, Vương Cường ôm chặt lấy Lý Uyển, gào lên bên tai cô.

“Em nhìn anh đi, nơi này không có thứ gì cả! Tiểu Uyển!”

“Cô ta ở đó!” Lý Uyển suy sụp nói: “Thẩm Phỉ Nhi đang ở bên trong! Còn có cả dấu tay và đầu của cô ta! Cô ta, cô ta đang nhìn em cười a!”

Sắc mặc Vương Cường lập tức thay đổi, vội vã hướng về trong nhà vệ sinh nhìn rồi nói: “Ở đó không có gì hết, là do em suy nghĩ nhiều thôi, chúng ta quay về nghỉ đi…”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Một giọng nói đột ngột vang lên, Lý Uyển và Vương Cường bị dọa sợ đồng thanh hét lớn.

“…”

Trương Phỉ Nhiên lúng túng ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về phía hai người còn lại hỏi: “Tôi nhìn đáng sợ lắm sao?”

Tiếu Kha Ngải cười hì hì nói: “Anh bị bọn họ coi là quỷ rồi nha.”

“Thật sự có quỷ đấy!”

Lý Uyển nói, “Trên gương có dấu tay của trẻ con, ngay chỗ cửa sổ còn có Thẩm Phỉ Nhi nữa! Chính mắt tôi nhìn thấy!”

Lâm Kiều đi vào nhà vệ sinh kiểm tra một lượt, sau đó nhìn Lý Uyển đang thấp thỏm nói: “Ở đây không có thứ gì cả.”

Vương Cường lập tức nói: “Em xem, rõ ràng chính là em nhìn nhầm rồi. Đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta quay về nghỉ ngơi đi.”

Lý Uyển còn muốn nói điều gì đó, nhưng Vương Cường không muốn ở lại đây, cương quyết kéo cô trở về phòng.

Lâm Kiều nhìn chằm chằm phòng vệ sinh một hồi, mãi cho tới khi Tiếu Kha Ngải vỗ vai cậu, nói: “Đi thôi, về ngủ.”

Ban ngày bọn họ ở căn nhà đó tìm kiếm cả một ngày, không tìm thấy bất cứ thứ gì giá trị, mà do cầu thang bị thiêu rụi nên không có cách nào lên tầng hai, cuối cùng cũng chỉ đành quay về.

Tiếu Kha Ngải một mình ở lại dưới tầng một, sau khi nói lời tạm biệt cậu ta, Lâm Kiều đi lên tầng thì thấy Trương Phỉ Nhiên đang ở cửa tầng hai chờ cậu.

Trên hành lang không bật đèn, cả người Trương Phỉ Nhiên chìm trong bóng tối, không thấy rõ được nét mặt.

Lâm Kiều thoáng dừng bước lại, sau đó vẻ mặt như thường tiến tới trước mặt hắn, nói: “Không đi nghỉ ngơi sao?”

Trương Phỉ Nhiên cười nói: “Chuẩn bị đi đây.”

Chào hỏi đơn giản, hai người đều trở về căn phòng của mình.

Ở trong một căn phòng khác, Lý Uyển co rúc ở trong chăn, cho dù Vương Cường có dỗ dành thế nào cũng nhất quyết không chịu thò đầu ra.

Vương Cường: “Rốt cuộc là em đang sợ cái gì chứ, không phải là…”

Hắn còn chưa nói xong, liền bị Lý Uyển run rẩy mà chen ngang: “Anh nghe xem, có phải là… Có phải là có âm thanh gì đó không?”

Vương Cường nói: “Em chắc nghe nhầm rồi, có tiếng  gì đâu?”

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Hắn ta vừa dứt lời liền nghe thấy âm thanh truyền tới từ tầng trên.

Vương Cường: “…”

Thanh âm kia nghe giống như là tiếng trẻ con đang chơi bi, viên bi khẽ lăn trên sàn nhà, truyền đến từ phía trên trần nhà xuống.

“Trẻ con!” Lý Uyển kêu lên, “Lúc em đang tắm nhìn thấy dấu tay của trẻ con! Là quỷ, quỷ tới rồi!”

“Được rồi!”

Vương Cường không nhịn được nữa, nói: “Em lớn như vậy rồi còn tin cái này! Đợi anh lên tầng trên xem thử.”

Hắn rõ ràng không chịu được Lý Uyển khùng khùng điên điên như vậy, nên quyết định đứng dậy đi ra ngoài. Phòng của bọn họ ở tầng hai, còn tầng ba thì không có người ở. Vương Cường cũng không có ý định đi lên thật, hắn chỉ là đi loanh quanh ở đầu cầu thang, rồi xoay người quay về.

Chính vào lúc này, anh ta nghe thấy một tràng cười nhẹ nhàng.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười đó không biết từ đâu truyền tới, giống như là tiếng cười của trẻ con nô đùa, đồng thời kèm theo cả tiếng “Cộc cộc” của bi rơi xuống đất, giống như thật sự có một đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ trên tầng vậy. Vương Cường không biết vì sao, đột nhiên lùi lại, tầm mắt dừng lại ở phía tầng ba. Tầng ba không bật đèn, sau cầu thang là một vùng tối đen không nhìn thấy năm đầu ngón tay. Vương Cường chăm chăm nhìn vào chỗ đó, nhấc chân dọc theo cầu thang đi lên từng bước một.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Tiếng bi rơi càng ngày càng rõ ràng, rất nhanh, Vương Cường dừng ở hành lang tầng ba, ngẩng đầu ——

Ở phía cuối hành lang, một đứa trẻ sắc mặt tái nhợt đứng đó, trong tay nó cầm một nắm bi, thả từng viên xuống đất.

Vương Cường sợ hãi run rẩy, đột nhiên giật mình, đến khi ý thức quay trở lại hắn mới nhận ra mình đang đứng ở chỗ nào, trên mặt lập tức lộ rõ vẻ hoảng sợ.

“Cút! Cút ngay! ”

Vương Cường hét lên, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng mới chỉ vừa xoay người, đứa trẻ vốn đang đứng ở cuối hành lang đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm.

Cho tới lúc này, Vương Cường mới nhìn rõ thứ đứa nhỏ cầm trong tay không phải là viên bi gì cả, mà là con ngươi… dính đầy máu.

“A a a a a!”

Rắc rắc.

Lâm Kiều mơ một giấc mơ, mơ thấy giữa bãi đất đổ nát, cuối cùng cậu cũng gặp lại được người mất tích suốt ba năm qua. Người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng ở trước mặt, ánh mắt sâu như biển, tựa như muốn làm cho người ta chìm sâu vào trong đó.

Lâm Kiều nhìn thẳng vào mắt hắn mấy giây, sau đó nhặt đá lên hướng thẳng về phía mặt hắn ném.

Người đàn ông: “…”

Lâm Kiều: “Chia tay, cút.”

Một giây sau, cậu liền tỉnh giấc.

—— Là bị âm thanh bên ngoài đánh thức. Có vật nặng nào đó từ trên cầu thang rơi xuống, kèm theo là tiếng xương gãy. Cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, tiếng hét chói tai của Lý Uyển phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cô ta cao giọng khóc lớn, chính là kêu tên Vương Cường.

Lâm Kiều khoác thêm áo, vội vàng cầm lấy thanh đoản đao trên đầu giường lao ra khỏi phòng. Trên cầu thang tầng ba là thi thể của Vương Cường. Hai mắt anh ta trợn ngược, cổ bị vặn một góc rất không tự nhiên, đã ngừng thở.

Lý Uyển: “A Cường!”

Hai chân cô ta mềm nhũn ngã ra đất, suýt nữa ngất xỉu.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Trương Phỉ Nhiên cũng lao ra, nhìn thảm cảnh ở bên ngoài hành lang, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Máu tươi trên thân thể Vương Cường chậm rãi lan rộng, nhuốm đỏ sàn nhà. Phảng phất như có sức mạnh nào đó chỉ dẫn, máu tươi hợp thành một hàng chữ hiện lên trước mặt tất cả mọi người —

——- Tiêu diệt ác quỷ trong thôn, để sống sót.

Trương Phỉ Nhiên lẩm bẩm nói: “Tự nhiên lúc này lại xuất hiện nhiệm vụ…”

Lâm Kiều nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh xác Vương Cường, nhìn chằm chằm vào hàng chữ bằng máu, vì sợ hãi quá độ mà mặt mũi vặn vẹo, khẽ cau mày.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Trên cầu thang đột nhiên xuất hiện tiếng bi rơi, Lý Uyển lại hét lên thảm thiết, Lâm Kiều ngẩng đầu, xông lên tầng ba.

Âm thanh từ một nơi sâu của tầng ba truyền tới, Lâm Kiều bật đèn, ánh đèn vàng miễn cưỡng chiếu sáng hành lang chật hẹp, ở hai vách tường ố vàng trong không khí cũng toàn mùi mục nát ẩm thấp. Ở cuối hành lang, một cánh cửa sổ cũ nát đang mở bị gió thổi, vang vọng âm thanh “Kẽo kẹt”. Ngón tay Lâm Kiều nắm chặt đoản đao, từng bước từng bước lại gần cửa sổ kia, đẩy cửa sổ mở rộng thêm.

“Lâm Kiều!”

Phía sau lưng bỗng chốc vang lên tiếng gọi của Trương Phỉ Nhiên, Lâm Kiều quay đầu lại. Trong chớp mắt, một cánh tay lạnh lẽo trắng bệch từ ngoài cửa sổ lao tới tóm chặt lấy cổ tay Lâm Kiều, muốn đem cậu từ trong cửa sổ kéo ra ngoài!

Lâm Kiều không chút do dự rút đao, ánh đao lóe lên chém một nhát ra ngoài, một cơn gió lạnh lẽo lướt qua, cửa sổ trong nháy mắt mở toang, cánh tay kia cũng biến mất. Lâm Kiều nhìn ra ngoài. Ở phía ngoài, rừng cây chập chờn trong gió, tầng tầng bóng cây phản chiếu trên hai bên vách tường, giống như những bóng ma tùy ý nhảy nhót.

Trương Phỉ Nhiên chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Kiều, hỏi: “Ở đây có gì không?”

Lâm Kiều liếc mắt nhìn hắn ta, bình tĩnh đáp: “Không có thứ gì cả.”

Trương Phỉ Nhiên “Ồ” một tiếng, sau đó lại nói tiếp: “Vương Cường chết rồi, không cứu được.”

Vương Cường là từ trên cầu thang ngã xuống mà chết, trước lúc chết có vẻ như đã gặp phải thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Mà Lý Uyển ở cùng hắn ta cũng vô cùng suy sụp, nửa ngày sau mới có thể miễn cưỡng lên tiếng. Tiếu Kha Ngải bị Trương Phỉ Nhiên đánh thức, lúc cậu ta tỉnh dậy vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nói bản thân ngủ ở tầng một, căn bản không nghe thấy âm thanh gì.

“Tiêu diệt ác quỷ trong thôn? Đây là nhiệm vụ của chúng ta?”

“Phải.” Trương Phỉ Nhiên đáp: “Theo như Lý Uyển nói, Vương Cường có lẽ đã gặp phải quỷ, con quỷ kia hẳn là một đứa trẻ con.”

Tiếu Kha Ngải đáp: “Vậy, Thẩm Phi Nhi có khi nào…”

Vù——

Nhưng vào đúng lúc này, một cơn gió như có như không thổi qua, thổi đến mức bật tung một cánh cửa.

Tiếu Kha Ngải: “…”

Lâm Kiều xoay người, đóng lại cửa sổ phía sau lưng mình.

“Chỉ là gió thôi.” Cậu nói: “Trời sắp sáng rồi.”

Tiếu Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm: “Trời sáng thì tốt, tới lúc đó đi hỏi mọi người xung quanh ở đây…”

Lâm Kiều đột nhiên bịt miệng cậu ta lại, đặt ngón tay trỏ ở trước miệng, ra hiệu im lặng.

Tiếu Kha Ngải: “???”

Lâm Kiều hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho Tiếu Kha Ngải nhìn về phía đó, một giây sau, tóc gáy của Tiếu Kha Ngải dựng đứng hết cả lên.

Bọn họ lúc này đều đang ngồi ở tầng một, mà ở đầu cầu thang tầng hai, không rõ từ khi nào có nhiều hơn một bóng đen… Đang đứng im ở đó, không hề chuyển động mà nhìn bọn họ.
— QUẢNG CÁO —