Trong dinh thự, bá tước phu nhân cũng không phải là bá tước phu nhân, còn bá tước vốn đã chết thì hóa ra lại chưa chết… Mọi chuyện bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người. Mà hiện tại, bọn họ lại bị nhốt ở trong một không gian tối tăm, cùng với một cái lối ra đã bị khóa kín.
Lâm Kiều ngồi ở trên bậc thang, Tần Phú ngồi sát xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay của cậu.
Lâm Kiều liếc hắn một cái, không nhúc nhích.
Tần Phú hết sức tự nhiên mà nắm cả bàn tay của thanh niên vào trong lòng bàn tay của mình, khẽ nói: “Cậu nghĩ thế nào về chuyện này?”
“Bá tước phu nhân là bá tước giả trang thành, “
Lâm Kiều nói, “Thế nhưng không biết tại sao hắn ta lại muốn giết chết cả vợ mình cùng với tình nhân.”
Tần Phú nói: “Khả năng đầu óc có vấn đề.”
Lâm Kiều: “Đúng là có khả năng này.”
Viện trưởng của bệnh viện tâm thần mà họ gặp qua ở thế giới trước đó cũng là một kẻ điên vô cùng vặn vẹo và cố chấp, so với vị bá tước T này đúng là không phân được cao thấp, xem ai bệnh hơn ai.
Hai người yên lặng ngồi ở trên bậc thang, một lúc sau, Lâm Kiều định đem tay của mình rút ra, kết quả không chỉ không rút ra được, còn bị Tần Phú nắm thật chặt.
“Tay cậu hơi lạnh, “
Tần Phú nói, “Có lạnh không?”
Hắn vừa nói vừa dùng bàn tay khô ráo ấm áp của mình xoa nắn ngón tay hơi lạnh của Lâm Kiều, nhiệt độ thông qua da thịt tiếp xúc cuồn cuộn truyền đến không ngừng, Lâm Kiều ban đầu vốn còn muốn tránh ra thì lập tức yên tĩnh bất động.
Tần Phú chú ý đến vẻ mặt của Lâm Kiều, càng nhìn càng cảm thấy thanh niên vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, bộ dạng được mình sưởi ấm nhìn giống như con mèo nhỏ đang híp mắt tắm nắng, chỉ thiếu điểm không lười biếng duỗi người mà lăn lộn.
Nhân lúc Lâm Kiều lười biếng không động đậy, Tần Phú ấn đầu của cậu về mình, sau đó hôn khẽ lên trán cậu một cái.
“Đi thôi, chúng ta đi những nơi khác nhìn xem.”
Tiếu Kha Ngải, người vẫn luôn lặng lẽ ăn cẩu lương mà theo dõi toàn bộ quá trình, giờ lại bị cho ăn thêm bơ: “…”
Cậu nghiến răng kèn kẹt, phủi mông một cái đứng lên, đi theo sau hai người.
Đi xuống cầu thang chật hẹp, ba người lại trở về bên trong hành lang đen kịt. Lúc này, cây nến trong tay Tần Phú đã bốc cháy nửa đoạn, ánh nến ảm đạm chập chờn, bốn phía tối đen giống như ác thú nhìn chằm chằm, khẽ vung vẩy nanh vuốt sắc nhọn.
Bọn họ dọc theo con đường vừa nãy trở về, một lần nữa đi tới trước gian phòng ngủ sang trọng, trên đất là những miếng gạch vỡ nằm rải rác, thi thể bá tước phu nhân vẫn như cũ không thấy đâu.
Tiếu Kha Ngải nói: “Chúng ta giờ đi đâu? Đã không còn đường rồi.”
“Sẽ có đường thôi, “
Lâm Kiều nói, “Đi tới chỗ mấy bức chân dung kia tìm một chút đi.”
Khi lần đầu tiên tiến vào hành lang treo đầy chân dung, bọn họ chú ý nhiều đến các nhân vật trong bức tranh, nhưng ít chú ý đến các họa tiết và chi tiết khác của tranh. Lần này quay lại, ba người bắt đầu quan sát kĩ những đồ vật, chi tiết khác trong tranh, cố gắng tìm những thông tin còn sót.
Chân dung đã có từ nhiều năm trước. Trong tranh, dù là người già nua hay trẻ tuổi thì đều dùng một loại ánh mắt nhìn chằm chằm ba người trong hành lang. Sau một khoảng thời gian thì sẽ cảm thấy tầm mắt của bọn họ lạnh lẽo, thẫn thờ mà lại quỷ dị.
Tần Phú đứng ở trước chân dung của bá tước cùng phu nhân, khẽ vuốt ve lên khung viền của bức chân dung cổ xưa. Ánh nến nhảy nhót, hắn nhạy bén nhìn thoáng qua có cái gì thay đổi, lập tức giơ cao cây nến trong tay.
Ánh nến mờ nhạt chiếu trên bức tranh, sáng lóe lên, những nét vẽ cũng trở nên rõ ràng hơn, chỉ là có một chỗ không giống bình thường. Nếu không để ý thì khi nhìn lên sẽ không phát hiện được, mà một khi đã phát hiện, sẽ cảm thấy đặc biệt ngột ngạt ——
Đó là đôi mắt của bá tước.
Tần Phú khẽ nhướn mày, hắn đưa tay ra chạm vào đôi mắt của bá tước thì phát hiện nó không hề bằng phẳng, mà hơi phồng lên.
Lâm Kiều thấy thế thì hỏi: “Bên trong đó có vật gì không?”
“Có.”
Tần Phú lấy thanh đoản đao của Lâm Kiều, sau đó đâm từng chút một vào trong bức tranh —— chỉ nghe thấy tiếng “Xì xì”, một dòng máu tươi từ đôi mắt bá tước chảy xuống, kết hợp vẻ mặt lạnh lùng, âm trầm của bá tước thì có một loại cảm giác quái dị không thể diễn tả được.
Tần Phú rút thanh đoản đao ra, sau đó phát hiện có một con mắt được cắm trên lưỡi đao. Mà trong bức chân dung, con mắt của bá tước đã lõm xuống dưới, lộ ra một cái nút màu đỏ nhiễm đầy máu tươi.
Đây rõ ràng là một cơ quan, Tần Phú không chút do dự ấn nó xuống. Ngay lập tức, trên sàn nhà vang vọng tiếng ầm ầm, tro bụi mù mịt —— trong một trận chuyển động lớn, vách tường xoay chuyển chín mươi độ, lộ ra một lối đi ở phía sau.
Lối đi này nhìn vô cùng quen thuộc, bởi vì ở phía cuối lối đi, chính là căn phòng mà bọn họ rơi xuống lúc đầu.
Tiếu Kha Ngải oán trách một tiếng: “Đây không phải là trở về vạch xuất phát sao?”
“Không, không giống nhau.”
Lâm Kiều chỉ tay về một hướng, chỉ thấy đối diện căn phòng kia còn xuất hiện thêm một cánh cửa gỗ. Cửa gỗ chỉ khép lại một chút, và nó dẫn đến một nơi khác.
—— khi mọi người đẩy cánh cửa ra thì phát hiện bọn họ vậy mà đã thần kỳ trở về tầng một của dinh thự, cách đó không xa chính là phòng ăn.
Lúc này xung quanh đều đã tắt đèn, bóng tối bao trùm đại sảnh trống rỗng. Lâm Kiều bước chân thật nhẹ lẻn vào phía trong đại sảnh, sau đó nhìn về phía bức tượng làm bằng đường ở cạnh bàn ăn.
Bức tượng đường mới được đặt ở bên cạnh vị trí của bá tước phu nhân, Lâm Kiều thử dịch chuyển nó một chút thì phát hiện nó rất nặng.
“Bức tượng đường này rất nhẹ, “
Tần Phú đi đến một bên khác của bàn ăn, nói, “Thế nhưng cái này lại rất nặng.”
Tiếu Kha Ngải: “Còn có cả cái này nữa, cái này cũng rất nhẹ.”
Trong số những bức tượng đường, có hai bức tượng có trọng lượng không giống những cái khác. Tiếu Kha Ngải gõ gõ đầu của tượng đường, phát hiện vỏ ngoài của nó rất cứng rắn, cũng chỉ có thể gõ chứ không làm gì khác được.
Cậu ta nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tần Phú nói: “Chuyển về đi.”
Lâm Kiều cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Bọn họ di chuyển hai bức tượng làm bằng đường kia về căn phòng đầu tiên, đặt nó ở bên cạnh lò sưởi.
Lò sưởi trong tường đã bị bỏ hoang lâu ngày nên khá tàn tạ, mấy người phải tốn một chút thời gian để dọn dẹp các mảnh vỡ linh tinh trong lò sưởi, sau đó thì châm lửa.
Ngọn lửa bùng cháy hừng hực, ánh lửa nhảy nhót nhiễm đỏ cả vách tường. Hai bức tượng bằng đường được để cạnh lò sưởi, bị ngọn lửa nuốt chửng.
Chúng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” mà từ từ tan chảy, một mùi thơm nồng tràn ngập trong phòng. Thế nhưng rất nhanh sau đó, vị ngọt kia dần biến thành mùi hôi gay mũi, giống như ruồi nhặng bay lởn vởn trong không khí, đuổi đi cũng không được.
Vỏ ngoài của bức tượng đã hóa thành nước đường sền sệt, trong đó có một bức tượng tan ra rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn thấy lớp bên trong của vỏ đường… Đó là một thân thể cháy đen.
Tiếu Kha Ngải đột nhiên im lặng không lên tiếng, cậu ta nhẹ nhàng kéo Lâm Kiều một cái. Lâm Kiều theo hướng cậu ta chỉ nhìn sang —— Ở một góc không có ánh lửa chiếu tới, có một người phụ nữ cả người máu me đầm đìa, dưới mái tóc dài rối tung là một đôi con mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào trong lò sưởi.
Một bức tượng sau khi đã tan chảy hết thì lộ ra bên trong là một cỗ thi thể nám đen. Nữ quỷ từ trong góc tường từng bước một đi ra, trực tiếp bay vào bên trong cỗ thi thể… “Oanh” một tiếng, thi thể tan vỡ thành một đống màu đen xám.
Tiếu Kha Ngải nói: “Đây là Heller sao? Vậy còn người kia… “
Khi cậu nhìn bức tượng đường còn lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vỏ bọc đường tan chảy, lộ ra bên trong là một gương mặt trắng bệch vô hồn… Là Tôn Tân Nhã.
Lâm Kiều lập tức kéo Tôn Tân Nhã ra khỏi lò sưởi trong tường, thân thể thiếu nữ mềm mại mà ngã trên mặt đất, cả người dính đầy nước đường ngọt ngào, nhưng đã không còn hơi thở.
“Hóa ra cô ấy không phải là mất tích, mà là bị làm thành tượng đường.”
Tiếu Kha Ngải nói, “Vậy những người khác…”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Có thể đã bị làm thành thịt ăn.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Cậu ta nhìn chằm chằm thi thể Tôn Tân Nhã vài giây, không hiểu sao có chút cảm giác khiến người ta sợ hãi, vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác.
Hai bức tượng đường đã bị đốt sạch, chỉ còn sót lại hai cái xác. Ba người ở trong căn phòng đợi một lúc, sau đó Tiếu Kha Ngải nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta không đi sao?”
Lâm Kiều nói: “Đi thôi.”
Cậu vừa dứt lời thì khóe mắt có thứ gì thoáng vụt qua, ngay lập tức hét lên: “Cẩn thận!”
Hai chữ “Cẩn thận” này còn chưa kịp nói xong, đã có một thân hình mạnh mẽ đánh tới. Lâm Kiều cùng Tần Phú kịp thời né tránh, chỉ có Tiếu Kha Ngải không kịp phản ứng, bị hắn ta trực tiếp ném vào trong lò sưởi!
Lâm Kiều: “Giữ lấy tay tôi!”
Mọi chuyển xảy ra quá nhanh, chỉ ngắn ngủi mấy, cậu định đưa tay ra kéo Tiếu Kha Ngải lại, nhưng chỉ kịp chạm tới đầu ngón tay của đối phương——
Ầm!
Ngọn lửa đột nhiên bùng lên dữ dội, cả người Tiếu Kha Ngải rơi vào trong ngọn lửa, trong nháy mắt bị ngọn lửa mãnh liệt nuốt chửng!
“Tiếu Kha Ngải!!”
Con ngươi của Lâm Kiều co rút lại kịch liệt, cậu muốn xông qua, lại bị Tần Phú ôm chặt lấy.
“Không sao đâu!”
Tần Phú ôm chặt lấy eo Lâm Kiều, ghé vào lỗ tai cậu rồi trầm giọng nói, “Cậu nhìn kỹ đi, cậu ta không sao cả!”
Lâm Kiều bị giọng nói trầm thấp của hắn làm cho bình tĩnh lại, khi nhìn kĩ lại mới phát hiện người rơi vào trong lò sưởi vốn không phải là Tiếu Kha Ngải, mà là… Bá tước phu nhân.
Bá tước phu nhân, hay là nói bá tước T ở trong ngọn lửa đang kịch liệt giãy dụa. Tóc giả của hắn rơi vào bên trong ngọn lửa, quần áo lộng lẫy cũng bị thiêu đốt thành tro. Khuôn mặt hắn bởi vì quá đau khổ mà vặn vẹo đến biến dạng, hắn giống như muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết nhưng lại bị một đôi tay trắng bệch che miệng lại —— cũng lúc đó, có một đôi tay từ trong ngọn lửa duỗi ra, ôm chặt lấy eo của hắn, không cho hắn từ bên trong lò sưởi chạy ra ngoài.
Ánh lửa điên cuồng nhảy nhót, giống như vũ điệu tới từ địa ngục. Một mùi khét của thịt nướng tràn ngập trong căn phòng, xuyên qua ngọn lửa hừng hực kia, Lâm Kiều nhìn thấy chuyện cũ của dinh thự.
—— Bá tước tính cách ngang ngược đang cãi nhau với bá tước phu nhân, trong lúc nhất thời lấy dây siết cổ vợ mình, sau đó đem thi thể nàng chôn vào trong vách tường. Heller không cẩn thận phát hiện ra bí mật này, cũng bị bá tước ném vào trong lò sưởi, sau đó dùng đường bọc quanh thi thể.
Kế tiếp thì dinh thự có oan hồn quấy phá, bá tước cũng bởi vậy mà trở nên điên điên khùng khùng. Hắn che giấu nguyên nhân cái chết của vợ mình và tình nhân, rồi giả trang thành bá tước phu nhân, sau đó dùng thân phận này sống tới bây giờ.
Tách ——
Lò sưởi trong tường bập bùng ánh lửa, giống như tiếng cười cao giọng the the của ác ma. Lâm Kiều tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Tiếu Kha Ngải bên cạnh đang bình yên vô sự.
“… Cậu tại sao lại thoát được thế?”
Tiếu Kha Ngải vừa mới thoát chết trong gang tấc, hiện tại còn đang mơ màng, không nghe thấy lời nói của Lâm Kiều.
Tần Phú nói: “Cậu ta giờ đã là người chơi cấp bậc bạch ngân rồi.”
Hắn đi tới vỗ vai của Tiếu Kha Ngải, Tiếu Kha Ngải như người vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mơ, khẽ giật mình.
“A! Xảy ra chuyện gì?!”
“Lấy thẻ của cậu ra đi, “
Tần Phú nói, “Nhìn xem có gì thay đổi không.”
Tiếu Kha Ngải nghe vậy thì lấy thẻ của mình ra —— đó là một tấm thẻ bạc sáng rực, tỏa sáng lấp lánh, tinh xảo tuyệt đẹp.
“Người chơi cấp bậc bạch ngân có hai mạng sống, nhưng chuyện này cũng không phải là khởi tử hoàn sinh, mà là chuyển đổi cái chết.”
Tần Phú nói, “Bá tước vừa nãy đã giết cậu, nhưng người chết không phải là cậu, mà là hắn ta —— đây chính là chuyển đổi cái chết”
Tiếu Kha Ngải im lặng nghe xong, nói: “Vậy giờ tôi chỉ còn một cái mạng?”
Tần Phú: “Đúng vậy.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Cậu ta ôm lấy thẻ bạc của mình, rưng rưng muốn khóc.
Lâm Kiều thở phào nhẹ nhõm, khẽ an ủi cậu.
“Không sao đâu, lần này không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.”
Tần Phú nhìn quanh bốn phía, nói: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này.”
Ngọn lửa trong lò sưởi bỗng nhiên bùng lên dữ dội, có vài tia lửa bắn ra xung quanh. Trong nháy mắt, cả gian phòng đã trở thành một biển lửa.
“Cháy rồi!”
“Chạy, chạy nhanh lên!”
Ngọn lửa mãnh liệt nuốt chửng toàn bộ dinh thự, xung quanh là cảnh tượng người hầu vội vã chạy trốn. Khói lửa tràn ngập khắp mọi nơi, hẳn rằng những chuyện cũ đẫm máu xảy ra ở đây đã được định sẵn sẽ bị trôn vùi.
Vào lúc dinh thự to lớn sụp đổ trong biển lửa, ba người Lâm Kiều đã rời khỏi khu rừng, đi đến trạm xe lửa dưới chân núi.
Tàu hỏa màu xanh lặng lẽ dừng ở trong sân ga, Tần Phú đột nhiên dừng bước, kéo Lâm Kiều lại.
Lâm Kiều quay đầu lại, nhìn thấy Tần Phú đang lấy ra một sợi dây chuyền, sau đó đeo lên cổ cậu.
Mặt dây chuyền treo một thứ gì đó, lạnh lẽo chạm vào da thịt, Lâm Kiều rũ mắt nhìn xuống, phát hiện đó là một chiếc nhẫn bạc màu trắng.
“Cái này là cho cậu.”
Lâm Kiều: “… Ừ.”
Tần Phú khẽ mỉm cười: “Một khi đã nhận nó thì sẽ trở thành người của tôi, không thể đổi ý.”
Lâm Kiều đem sợi dây chuyền tháo xuống.
Tần Phú: “…”
Hắn cười ra tiếng, một cánh tay ôm quanh eo Lâm Kiều, tay còn lại thì xoa ở sau gáy của cậu, áp trán vào trán Lâm Kiều.
“Tôi phải trở về một khoảng thời gian, “
Tần Phú nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của Lâm Kiều, thấp giọng nói, “Đợi tôi ở thế giới tiếp theo, được không?”
Giọng nói của hắn trầm thấp đầy lưu luyến, hơi thở nóng rực phả ở bên tai Lâm Kiều, có chút tê dại.
Lâm Kiều im lặng mấy giây, nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Phú, nói: “Nếu anh mà không trở lại, tôi sẽ không cần anh nữa.”
Tần Phú nói: “Không cho phép không cần tôi.”
Hắn theo phản xạ có điều kiện nói ra câu này, nói xong thì ôm Lâm Kiều chặt hơn một chút, bổ sung: “Tôi nhất định sẽ trở về.”
Lâm Kiều không nói gì cả.
Tần Phú nhìn chằm chằm mặt thanh niên một lúc, sau đó cười khẽ cười: “Hôn một chút nhé.”
Lâm Kiều mặt không hề cảm xúc: “Không.”
“Hôn một chút thôi.”
“Không.”
“Hôn đi mà.”
“Không.”
Tần Phú dùng tay giữ gáy của Lâm Kiều, trực tiếp hôn lên môi cậu.
Lâm Kiều: “…”
Nụ hôn của Tần Phú mạnh mẽ và bá đạo, giống như những đợt sóng khổng lồ nhấp nhô liên tục trên biển lớn, vô cùng hung hăng, trong chớp mắt lật ngược con thuyền duy nhất trên khơi.
Tuy rằng Tần Phú không biểu hiện cảm xúc nhiều trên mặt, nhưng dục vọng chiếm hữu của hắn đối với thanh niên thì giống như đã khắc sâu vào xương tủy. Sau khi hôn xong, Tần Phú ôm chặt lấy Lâm Kiều, vuốt nhẹ sợi tóc của cậu, không thỏa mãn mà hôn lên môi cậu một lần nữa.
“Tên thật của anh đúng là Phó Miễn.”
Hơi thở đan xen, Tần Phú thấp giọng nói, “Em không nhận nhầm người.”
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Kiều sững sờ, lập tức nhìn về phía Tần Phú, nghe thấy hắn nói thêm: “Anh vẫn chưa khôi phục được ký ức, nhưng anh biết rằng em nhất định là của anh.”
Lâm Kiều: “…”
Ngón tay thon dài của Phó Miễn nhẹ nhàng vuốt ve quanh eo Lâm Kiều bên, khẽ nói: “Không phải sao?”
Lâm Kiều: “Đúng thế.”
Khóe môi Phó Miễn hơi nhích lên một chút, đang định nói gì đó, thì nghe thấy thanh niên lạnh nhạt nói: “Chờ anh khôi phục trí nhớ, chúng ta lập tức chia tay.”
Phó Miễn: “…”
Phó Miễn mạnh mẽ cắn chặt môi Lâm Kiều, vừa hôn vừa ôm, cảm nhận tiếng thở hổn hển của cậu, rồi khẽ cười nhẹ một tiếng.
“Đừng nghĩ tới việc chia tay, em vĩnh viễn là của anh.”
——
Trong buồng xe cao cấp của người chơi cấp bậc bạch ngân, Lâm Kiều im lặng mà uống hết một cốc nước, thấy người đàn ông ở ngoài cửa sổ đang nhìn về phía cậu khẽ mỉm cười, sau đó quay người biến mất ở ngoài sân ga.
Cậu thu lại tầm mắt, nhìn về phía Tiếu Kha Ngải đối diện, nói: “Cậu thật ra có thể đi đến thành phố cùng với anh ấy.”
Người chơi cấp bậc bạch ngân có một thành phố tập hợp riêng, ở đó cũng có thời gian nghỉ ngơi, không giống với người chơi cấp đồng, phải luôn bôn ba trên đường tới thế giới tiếp theo.
“Em cũng không quen thuộc chỗ đó mà, nên cũng không vội đến làm gì.”
Tiếu Kha Ngải cười hì hì, “Hơn nữa nếu như không có anh thì em cũng không thể sống đến bây giờ, còn trở thành một người chơi cấp bậc bạch ngân.”
Lâm Kiều nói: “Cậu là dựa vào chính mình, không phải dựa vào bất cứ ai.”
“Em thật sự không hề lợi hại như thế đâu,”
Tiếu Kha Ngải sờ sờ đầu, lại nói, “Hơn nữa em so với anh thì cũng chỉ là trải qua nhiều hơn một thế giới thôi. Khi thế giới tiếp theo trôi qua, anh cũng sẽ trở thành người chơi cấp bậc bạch ngân rồi.”
Lâm Kiều khẽ “Ừ” một tiếng. Sau đó, cách một lớp áo mỏng, nhẹ nhàng chạm vào mặt dây truyền đeo trên cổ.
Sợi dây chuyền được cổ áo che đi, chiếc nhẫn bạc dính sát vào da thịt, cảm giác giống như có sự đụng chạm của một người khác, không thể nào quên đi sự tồn tại của nó được.
Tiếu Kha Ngải vẫn đang líu ra líu ríu, Lâm Kiều bình tĩnh lắng nghe, sau đó nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bầu trời sáng rực, đoàn tàu hỏa gào thét lao về phía trước, đi tới một phương xa.